Bóng đêm mông lung, ánh đèn trong phòng ăn sáng rõ, cô chờ chừng mười phút, lấy điện thoại ra nhìn lại thấy đã bảy giờ một phút, Cố Dĩ Bạch thế mà lại đến muộn.
Từ trước đến giờ cô không thích chờ đợi người khác, bởi vì không có kiên nhẫn đâu để chờ đợi. Nhưng vì hôm nay có việc muốn nhờ vả Cố Dĩ Bạch, chỉ có thể nhẫn nại đợi.
Nhìn đồng hồ bảy giờ năm phút, được rồi, trong quá trình chờ đợi, cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, mỗi một phút một giây đều giống như dày vò.
Cô thở dài nhìn xung quanh, ánh mắt dừng tại cửa nhà hàng.
Lại qua mười phút, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Dĩ Bạch, bước chân anh vội vàng.
Tô Mộc Hề nhìn đồng hồ, đến muộn mười lăm phút mười tám giây.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Anh ngồi xuống đối diện cô.
“Không có gì.” Tô Mộc Hề nói, nhưng vẻ mặt lại rất không thoải mái, không có cách nào, có việc cần nhờ người, cho dù trong lòng không dễ chịu cũng phải cố nhịn.
“Vì có công việc nên tới trễ, lần tới tôi sẽ không như vậy.” Cố Dĩ Bạch giải thích.
Tô Mộc Hề gật đầu: “Tôi tìm anh là có chuyện.”
“Cô muốn biết kết quả kiểm tra thi thể của Lý Mại Hòa?”
“Đúng.”
“Chết vào khoảng bảy giờ tối hôm trước, lúc cô gặp anh ta, anh ta đã chết rồi. Trái tim bị lấy đi, xử lí vô cùng gọn gàng nhanh chóng, trên người cũng không có vết thương khác, chết ngay tức thì.”
Tô Mộc Hề nghe xong lại nghi hoặc, rõ ràng khi đó cô thấy anh ta cười với mình, chẳng lẽ là có người cố ý để thi thể trước mặt cô?
“Tôi cảm thấy, có thể là không phải do con người làm.” Cô nói, sau trải qua chuyện của Mạc Nam Tuần và Vu Mạt Nhiên, cô trở nên nhạy cảm hơn.
Cố Dĩ Bạch gật đầu, xác nhận suy nghĩ của Tô Mộc Hề.
“Vậy thì phiền phức rồi, tôi không đắc tội ai, cũng không làm việc gì quá ác, tại sao gần đây mấy thứ không sạch sẽ lại cứ tìm đến cửa?” Tô Mộc Hề nghĩ, kiểm điểm lại một lần những chuyện xấu mình đã làm mấy năm nay, cơ bản đều là mấy chuyện xấu nhỏ nhỏ, không đến nỗi bị mấy thứ không sạch sẽ nhìn chú ý tới.
“Có lẽ cho dù cô không làm gì cả, nhưng chúng nó vẫn chú ý tới cô.” Cố Dĩ Bạch chậm rãi nói.
“Nói vậy cũng không được, trước nay tôi đều luôn cẩn thận mà, gần đây mới bắt đầu thôi.” Tô Mộc Hề nói, nếu nguyên nhân thật sự đến từ năng lực của cô, vậy sao cô có thể sống khỏe mạnh hai mươi lăm năm nay được?
“Nhất định là có người nhân cơ hội, cô nghĩ kỹ lại xem.” Tư duy của Cố Dĩ Bạch đúng là rõ ràng hơn Tô Mộc Hề nhiều.
Tô Mộc Hề chống cằm, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, từ khi gặp Mạc Nam Tuần, không có chuyện gì là bình thường cả.
“Không nhớ ra được cũng không sao, từ từ suy nghĩ là được.” Cố Dĩ Bạch lại nói.
“Sao mà từ từ suy nghĩ được? Chuyện này tôi đang rất gấp, hình như tôi biết hung thủ là ai.” Tô Mộc Hề nói, lại đổi tay chống cằm, nhưng thật sự rất nhức đầu, bởi vì cô không thể tìm được cách nào để khiến những thứ không sạch sẽ kia thôi quấn lấy mình.
Một phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp đi tới, hỏi họ muốn gọi gì, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Cố Dĩ Bạch đưa thực đơn cho Tô Mộc Hề: “Ăn cơm trước đi.”
Vì thế Tô Mộc Hề cũng không chú tâm suy nghĩ nữa, dù sao việc quan trong trước mắt vẫn là ăn cơm mà.
Lúc ăn được một nửa, Cố Dĩ Bạch nhận được điện thoại của đồng nghiệp, nói anh mau về.
“Nếu anh có việc thì đi giải quyết trước đi, để tôi suy nghĩ thêm.” Tô Mộc Hề nói, nghe được giọng nói trong điện thoại của anh, có vẻ rất bận.
“Ừm, vậy tôi đi trước.” Cố Dĩ Bạch nói: “Cô về nhà cẩn thận, tới nơi thì gọi cho tôi.”
Tô Mộc Hề ngẩng đầu nhìn anh, gọi điện thoại cho anh báo bình an?
“Được.” Cô đồng ý, khẽ lộ ra ý cười.
Cố Dĩ Bạch vội vàng rời đi, bởi vì họ lại vừa phát hiện một thi thể chết giống như Lý Mại Hòa.
Lúc Tô Mộc Hề nhận được tin tức đã là giữa trưa ngày hôm sau, do Mục Liễu Sắt nói cho cô biết.
Nói thật, Tô Mộc Hề cảm thấy chẳng thể nào thân thiết nổi với Mục Liễu Sắt. Nhìn qua thì tuổi trẻ xinh đẹp, còn là một nữ đạo sĩ có thu nhập rất khá. Ừ, chính bởi vì là nữ đạo sĩ, nên lại càng không nên thân thiết, miễn cho mình bị cô ta lừa dối.
Lần trước Tô Mộc Hề tìm cô ta là vì bất đắc dĩ, sau đó lại biết Mục Liễu Sắt và Mạc Nam Tuần có quan hệ, càng cảm thấy người bạn này có vấn đề.
Thế nên khi Mục Liễu Sắt liên hệ với Tô Mộc Hề, cô không có nhận điện thoại.
Nhưng không nhận máy, cô ta liền bảo Khúc Gia Dương nhắn tin cho cô, bảo cô sắp có kiếp nạn lớn, tuyên bố quyết phải giúp đỡ cho cô.
Tô Mộc Hề nhớ lại chuyện mình từng lái xe của Khúc Gia Dương, cuối cùng phá xe anh ta không ra hình dạng gì, càng cảm thấy không thể để ý tới Mục Liễu Sắt, cô ta nhất định là đang định báo thù.
Lúc này, Tô Mộc Hề đang ở trong cửa hàng, thấy thời gian cũng không còn sớm, cũng nên ăn cơm trưa rồi.
Khí trời oi bức như đòi mạng, nắng nóng như lửa thiêu, cuối cùng Tô Mộc Hề quyết định gọi đồ ăn ngoài.
Đồ ăn được giao đến rất nhanh, chỉ là nhìn người giao hàng rất quen mắt. Vóc người nhỏ nhắn, áo T-shirt ngắn tay cùng quần đùi, tóc xoăn gợn sóng màu nâu, rối tung ở phía sau.
Tô Mộc Hề nhìn nhầm rồi, người này không phải người giao hàng, mà là Mục Liễu Sắt.
“Tiểu Mộc Mộc, nhớ tôi rồi à!” Mục Liễu Sắt cười hì hì, nhào về phía cô.
Tô Mộc Hề né: “Tôi nói này, cô là một đạo sĩ sao không về núi cao tu luyện đi, còn giả trang như vậy chạy ra ngoài.” Cô đánh giá từ trên xuống dưới một chút, nói thật, Mục Liễu Sắt đã hoàn toàn quét mới hình tưởng đạo sĩ trong đầu cô.
“Tôi là tán tu [1].” Mục Liễu Sắt nói, ngồi xuống ghế gỗ đàn hương, hai tay đặt trên tay vịn, sờ sờ qua lại, “Cái ghế này không tồi đâu.”
[1] Tán tu 散修: Trong tiểu thuyết huyền huyễn, nếu có người tu luyện thần công hay gì đấy, có người vì muốn mình có thể tu luyện thật tốt sẽ gia nhập một vài môn phái, nhưng có người lại quyết định tự mình tìm một nơi thích hợp với mình để tiến hành tu luyện, không có tổ chức, tu luyện tự do, người như vậy gọi là tán tu (Nguồn: Baidu)
Mục Liễu Sắt luôn quan tâm đến hai cái ghế và bán sách của Tô Mộc Hề, gần như khi nào cô ta tới đều phải nói mấy câu như vậy.
“Đúng, cô và sư phụ của cô bị đuổi khỏi núi, sau đó trở thành tán tu.” Tô Mộc Hề nói từng chữ từng chữ một, rất lâu trước đây cô đã được nghe Mục Liễu Sắt kể lại chuyện này.
Lúc đó Mục Liễu Sắt cảm thấy dáng vẻ của cô gái Tô Mộc Hề này rất thuần khiết, tâm tư chắc cũng rất đơn thuần, sau đó mới tâm sự về thân thế của mình với cô, không ngờ sau đó Tô Mộc Hề lại yêu thích cái đề tài này.
“Một đám lão già sống trên núi, già rồi nên mới hồ đồ đi trục xuất tôi và sư phụ tôi xuống núi.” Mục Liễu Sắt nói, vừa thương tâm vừa uất ức.
“Vậy cái tên sư huynh kia của cô từ đâu mà ra?” Tô Mộc Hề hỏi cô ta, lần trước nhìn thấy Khúc Gia Dương vẫn chưa kịp hỏi, đúng là cô muốn biết quan hệ giữa hai người họ.
Mục Liễu Sắt đáp: “Cũng không tính là sư huynh, lúc trẻ anh ta theo sư phụ tôi tu luyện ba năm rưỡi, sau đó xuống núi, là con nhà giàu.”
“Tôi nhìn ra rồi, là con nhà giàu.” Tô Mộc Hề nói, từ việc Khúc Gia Dương mua cái chiếc Mercedes kia thì đã nhìn ra được rồi.