Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 42



“Nhưng mà, hôm nay bà bà tôi đây đến tìm cô không phải là để thảo luận về bạn trai của tôi.” Mục Liễu Sắt vừa nói vừa ưỡn ngực, còn khẽ ho khan một tiếng. Đây không phải là nhà của cô ta, lúc lừa gạt người khác cũng có chút mất tự nhiên.

“Bà bà tôi biết gần đây cô gặp nhiều chuyện phiền toái, nên đến đây giúp cô một chút.” Mục Liễu Sắt lại ngồi thiền theo bản năng, nhưng lại đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, thật sự không thể nào ngồi thiền được.

Tô Mộc Hề cũng nhận ra sự khó chịu của cô ta, cười nói: “Có phải vì đây không phải là căn nhà nhỏ kia của cô nên cô cảm thấy tội lỗi khi mà lừa gạt người khác phải không?”

“Không có, không có.” Mục Liễu Sắt thề thốt phủ nhận, “Tôi đã xem tin tức, khuôn mặt của nạn nhân chết đầu tiên lúc chết hướng xuống dưới, mà khuôn mặt của nạn nhân ngày hôm qua cũng hướng xuống dưới giống như vậy. Bà bà tôi dám khẳng định, mấy ngày nữa sẽ còn có người phải chết.”

“Những điều cô nói tôi đều đã hết rồi.” Tô Mộc Hề nói, “Cho nên, mời bà bà bí ẩn trở về.”

“Tôi còn chưa nói hết mà.” Mục Liễu Sắt nói, “Cô biết người chết đó ở đâu sao? Hai người có quan hệ gì? Hai người đó là có quen biết, có người nói quan hệ giữa họ cũng không tệ lắm.”

“À, sau đó thì sao?” Tô Mộc Hề cũng vừa mới biết tin lại có người chết, nào có cơ hội để đi hỏi thăm nhiều tin tức như vậy, lúc này lại nghe được những lời này từ trong miệng Mục Liễu Sắt, cô cũng không phân biệt được thật giả ra sao.

Mục Liễu Sắt nhìn trái phải một lúc, sau đó ép sát vào người Tô Mộc Hề nhẹ giọng nói: “Giảm cho cô một nửa, chỉ năm nghìn đồng thôi rồi tôi sẽ giúp cô xử lý sạch sẽ.”

“Hóa ra cô đến đây để chào hàng tôi?”

Mục Liễu Sắt lắc đầu: “Tôi xem cô là bạn bè nên mới chủ động đến giúp cô. Thứ này rất lợi hại, cẩn thận coi chừng cô sẽ là mục tiêu kế tiếp của hắn đấy.”

“Tôi biết, nhưng nếu là như vậy, tôi cảm thấy mình nên tìm Cố Dĩ Bạch thì thích hợp hơn.” Tô Mộc Hề dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực.

“Cố Dĩ Bạch? Chính là cái anh chàng đẹp trai kia đúng không?” Mục Liễu Sắt híp mắt, lộ ra một nụ cười hơi thô bỉ, “Ây dà, trên mặt tiểu Mộc Mộc cô mang theo sự đào hoa, nhìn dáng vẻ của cô hình như là đã xảy ra chuyện tốt gì rồi đúng không?”

“Trên mặt mang theo sự đào hoa? Phải không?” Tô Mộc Hề nghĩ đến Cố Dĩ Bạch, nở nụ cười.

“Nhưng mà sát khí cũng không ít, tôi không xem được.” Mục Liễu Sắt khẽ lắc đầu.

Tô Mộc Hề khinh bỉ cười một tiếng, tất nhiên là không tin lời Mục Liễu Sắt nói.

“Tiểu Mộc Mộc à, sợ là lúc này cô sắp bị một vố đau rồi.” Mục Liễu Sắt thở dài, cố ý kéo dài chữ cuối ra.

“Có ý gì?”

“Thiên cơ bất khả lộ.” Mục Liễu Sắt nói, sau đó vừa cười vừa chuyển đề tài, “Nhưng mà có tiền rồi thì đều có thể điều quỷ sai ma.”

“Được rồi được rồi, vị bà bà này, mời ngài trở về giùm cho, tôi phải ăn trưa rồi.” Tô Mộc Hề nói, nhìn thấy người giao thức ăn đã đến.

——

Sau khi Tô Mộc Hề ăn trưa xong thì cô gọi cho Cố Dĩ Bạch, có lẽ là anh đang bận, cho nên cô gọi đến hai cuộc cũng không có người bắt máy.

Cô đóng cửa tiệm, đi qua con hẻm nhỏ nơi nhìn thấy thi thể của Lý Mại Hòa.

Bên ngoài rất nóng bức, nhưng ánh mặt trời lại không chiếu được vào con hẻm nhỏ, chỉ cảm thấy râm mát, thậm chí còn có chút âm u, không biết có phải do tâm lý của cô hay không.

Đi về nơi sâu hút trong con hẻm, không bao lâu liền thấy một bãi máu khô do Lý Mại Hoà để lại, ngày đó anh ta nằm ở chỗ này.

Tô Mộc Hề vẫn còn nhớ nụ cười lạnh lẽo đáng sợ đó của anh ta, bỗng nhiên rợn cả người.

Cô cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, cô không hề nhìn thấy có ai đi qua, Lý Mại Hoà xuất hiện ở đó như thế nào, cô cũng không biết. Bởi vì ngõ hẻm lúc đó quá tối, có thể là đột nhiên xuất hiện, hoặc là đã đợi ở đấy từ sớm rồi.

Hai bên trái phải ngõ nhỏ là khu dân cư cũ kỹ lâu đời, đã không còn ai ở nữa, tất cả cửa đều đã bị khóa lại.

Cô vịn tường đi về phía trước dọc theo chân tường, sau đó đứng gần chỗ Lý Mại Hòa đã từng đứng, nhắm hai mắt lại.

Sau một lúc lâu, cô lại mở mắt ra, lúc đó trời quá tối, trong hẻm lại không có đèn, cảnh vật xung quanh cũng không xác định được Lý Mại Hòa có phải là đột nhiên xuất hiện hay không.

Nhưng đến hiện tại cô có thể kết luận, không phải là người.

Việc này chẳng có chút tiến triển nào khiến cô có hơi bực bội, lại đi đến nơi xảy ra vụ án tiếp theo, là của nạn nhân vừa được phát hiện ngày hôm qua.

Tô Mộc Hề biết được địa điểm từ trên tin tức, lại hỏi thăm một chút mới biết được ngày thường Lư Kiến Bân là một người rất tốt, không có đắc tội với ai, rất hiếu thuận với mẹ già ở nhà, cô nghe theo chỉ dẫn của hàng xóm, tìm tới nhà của Lư Kiến Bân.

Trong nhà của Lư Kiến Bân chỉ còn lại người mẹ già và vợ, không có con gái, anh ta vốn là trụ cột chính trong gia đình, hiện tại đã chết, trong nhà mất đi trụ cột, mẹ già và vợ của anh ta ôm nhau khóc đến đứt ruột.

Quan Hệ giữa Lý Mại Hòa và Lư Kiến Bân cũng không tệ, hai người quen biết nhau trong nhà máy của Đường Thiên Tung, gần đây Lý Mại Hòa đến thành phố Lam Ninh, cũng đã gặp mặt Lư Kiến Bân rất nhiều lần.

Anh ta chết tại nhà mình, lúc đó anh ta ở nhà một mình, vợ thì đưa mẹ đến bệnh viện, lúc trở về liền phát hiện ra anh ta đã xảy ra chuyện.

Bởi vì vợ và mẹ của Lư Kiến Bân đều ở nhà, nên cô cũng không tiện “ra tay”, sự việc cụ thể thế nào cũng không thể hỏi rõ ràng được.

Tô Mộc Hề đi tìm hàng xóm của Lư Kiến Bân hỏi một chút.

Cô nghe xong những lời này lại cảm thấy phiền muộn, hung thủ giết bọn họ vẫn không xuất hiện, không biết mục đích là gì.

Cố Dĩ Bạch dành ra một chút thời gian rảnh để gọi điện thoại cho Tô Mộc Hề, biết Tô Mộc Hề rất coi trọng vụ án này, anh cũng đề cập nhiều tới cái chết của Lư Kiến Bân, Tô Mộc Hề nói cô đã biết rồi, thế nhưng lại rất khổ não không biết ai lại ác độc như vậy, liên tục giết chết hai mạng người.

“Đừng sợ, trên người cô có mang theo ngọc bình an tôi đưa, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Cố Dĩ Bạch nhẹ nhàng nói, hiện tại anh đang đứng ở dưới một thân cây, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rơi xuống chiếc áo blouse trắng của anh, ánh nắng loang lổ. Thân hình anh thẳng tắp, một tay cầm điện thoại, một tay chắp sau lưng.

“Ừ, tôi không sợ, chỉ là có chút lo lắng thôi.” Tô Mộc Hề nói, rất nhiều năm, cô vẫn còn nhớ cái chết của hai người kia, ký ức vốn dĩ đã bị chôn sâu lúc này lại bị người khác đào ra, mơ hồ có chút bất an.

“Vì sao cô lại quan tâm đến vụ án này vậy?” Cố Dĩ Bạch thấp giọng hỏi, bản thân anh cảm thấy đây là chuyện riêng của người ta, Tô Mộc Hề cũng không nói cho anh biết, trong lòng có chút khó chịu. Ngữ khí hiện tại của cô, còn có bóng lưng của cô đêm hôm đó, vừa cô độc lại đau thương.

“Anh biết tôi đang nghĩ đến ai đã chết sao?” Tô Mộc Hề nói rất chậm, cô đứng trên đường nhìn dòng xe cộ qua lại, trời nắng chói chang nhưng cô lại không cảm thấy được sự gay gắt của mặt trời, chỉ là từ dưới đáy lòng lại dâng lên một cảm giác mát lạnh, trong nháy mắt lại truyền khắp cơ thể.

“Một người rất quan trọng đối với cô.” Cố Dĩ Bạch đáp.

“Ừ, cha mẹ tôi.” Tô Mộc Hề cúi đầu xuống.

Cố Dĩ Bạch ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc: “Cô đang ở đâu?”

“Ở bên ngoài lối đi bộ gần cửa hàng.” Cửa hàng của Tô Mộc Hề ở sâu gần cuối ngõ, nhưng nếu từ trong đi ra ngoài sẽ là một con đường lớn.

“Chờ tôi qua đó.”

“Hả?” lúc này đến lượt Tô Mộc Hề sững sốt, chỉ là anh đã cúp điện thoại, không thể hỏi được nữa.

Tô Mộc Hề không muốn quay về cửa hàng, cũng không có chuyện gì làm, liền tìm một chỗ có bóng mát để đứng đợi anh.

Không lâu sau đã thấy Cố Dĩ Bạch đến, anh còn chưa kịp cởi áo blouse trắng ra, sau khi nhìn thấy Tô Mộc Hề thì vội vã đi đến trước mặt cô.

Cố Dĩ Bạch nhìn cô nở nụ cười, dáng vẻ của anh vốn đã vô cùng xuất sắc, chỉ là bình thường lúc nói chuyện trên mặt đều không có biểu hiện gì, khiến người khác cảm thấy lạnh lùng, lúc cười rộ lên lại rất đẹp, khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Cố Dĩ Bạch đi đến trước mặt cô, nhìn cô không chớp mắt. Lúc vừa mới biết được tin anh chỉ muốn nhanh chóng đến đây với cô, giúp cô không phải khổ sở nữa, nhưng lúc đến đây rồi lại không biết nói cái gì cho tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.