Sự việc đi đến mức này, đều bắt nguồn từ việc Tô Mộc Hề tìm được thi thể của Đường Thiên Tung, nhưng điều khiến cô bất ngờ là từ lúc bắt đầu Lý Mại Hòa đã biết Đường Thiên Tung đã chết từ lâu. Cô cứ cảm thấy như bị người khác dắt mũi, trong lòng rất khó chịu.
“Còn gì nữa?”
“Đến nhà Lư Kiến Bân, tớ có chuyện muốn xác nhận lại một chút.” Tô Mộc Hề vừa nói vừa bước đến bên xe của Giang Tín Chi.
Giang Tín Chi cũng chẳng nói chẳng rằng liền đưa cô đến nhà Lư Kiến Bân.
Tiến trình diễn ra rất thuận lợi, Tô Mộc Hề cũng biết được cái mình cần biết, lúc này cô cùng ngồi trong xe với Giang Tín Chi, chậm rãi kể lại chuyện năm đó,
“Mười mấy năm trước, Lý Mại Hòa và Lư Kiến Bân là công nhân trong xưởng của Đường Thiên Tung, ba người họ vốn là bạn bè tốt của nhau. Sau này vì nhà Lý Mại Hòa có chuyện nên anh ta về quê. Ba năm trước, nhà xưởng của Đường Thiên Tung phải đóng cửa là do đã đắc tội với một tay đạo sĩ.”
“Lúc Lý Mại Hòa tìm được Đường Thiên Tung thì tình hình nhà xưởng của anh ta đang lâm vào tình trạng xuống dốc trầm trọng, Lý Mại Hòa liền giới thiệu một tay đạo sĩ cho anh ta để xem phong thủy, chính là người mà Đường Thiên Tung đã đắc tội. Nhưng lúc ấy Lý Mại Hoà không biết rằng sau này vì chính tay đạo sĩ đó đã khiến nhà xưởng của Đường Thiên tung lâm vào tỉnh cảnh bế tắc, cuối cùng là đóng cửa.”
“Ba năm trước Lư Kiến Bân đã làm đến chức phó đội trưởng ở nhà xưởng của Đường thiên tung. Vì phát hiện chuyện Đường Thiên Tung gian díu với vợ mình nên ghi hận trong lòng, sau đó phanh thây anh ta rồi chôn dưới lầu ký túc xá. Lúc đó Lý Mại Hòa nhìn thấy tứ chi của Đường Thiên tung nhưng không biết là do ai làm, cũng không dám báo cho ai đã vội chạy mất dép. Thời điểm đó, nhà xưởng của Đường Thiên Tung đã bị đóng cửa, thân mang món nợ kếch xù, cho nên ai cũng nghĩ rằng anh ta trốn nợ, đâu ai biết rằng anh ta đã chết rồi.”
“Ba năm sau đó, trong lòng Lý Mại Hoà càng thấy bất an, quyết định lôi cái án tử này ra ngoài, nghĩ mọi biện pháp cuối cùng tìm được tôi. Lư Kiến Bân không ngờ sau ba năm lại có người tìm được thi thể của Đường Thiên Tung, đúng lúc Lý Mại Hoà tìm đến bạn thân lúc xưa để ôn chuyện, biết được người năm đó chặt xác Đường Thiên Tung là Lư Kiến Bân, quyết định giúp Lư Kiến Bân chạy trốn, lúc này mới bị Đường Thiên Tung diệt khẩu.”
“Vậy tại sao Đường Thiên Tung phải đợi ba năm sau mới ra tay?”
“Chuyện này, cậu phải đi hỏi Đường Thiên Tung thôi.” Tô Mộc Hề nhún vai, cũng thấy bất đắc dĩ.
“Thế cậu có biết tên đạo sĩ kia không?”
Tô Mộc hề nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết, nghe nói đã chết rồi.”
“Vậy để tớ đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, tớ tự về được rồi, chắc cậu vẫn còn nhiều chuyện phải làm ở cục.” Tô Mộc Hề nói xong liền mở cửa xuống xe, Giang tín Chi muốn nói thêm lại thôi.
Mắt thấy xe Giang Tín Chi hòa vào dòng xe đang lưu thông, Tô Mộc Hề mới vẫy tay bắt một chiếc taxi, đến nhà Mục Liễu Sắt.
Lúc Tô Mộc Hề đến, Mục Liễu Sắt vừa xong một vụ làm ăn.
Thấy cô đến, Mục Liễu sắt vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi.
“Tiểu Mộc Mộc, cô lại đến đây làm gì? Lần này tôi cũng đâu có trêu cô nữa đâu.”
“Đến tính sổ chuyện lần trước.” Tô Mộc Hề ngồi xuống ghế nói.
Mục Liễu Sắt ngồi sau tấm rèm che mỏng, nghe vậy liền sặc nước, ra vẻ như không hiểu nói: “Nợ lần trước là sao? Sao tôi không nhớ đã nợ cô gì nhỉ? Nếu cô lại mang đồ trong nhà tôi đi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô đấy.”
“Trả lời tôi mấy vấn đề, tôi thấy được thì sẽ bỏ qua cho cô.” Tô Mộc Hề nói, nhìn Mục Liễu Sắt ngồi sau rèm, tâm trạng thực ra cũng rất nặng nề.
“Thế cô hỏi đi, tôi nhất định sẽ nói tường tận những gì tôi biết cho cô.” Mục Liễu Sát đáp, cảm thấy hình như hôm nay Tô Mộc hề hơi kỳ lạ.
“À, sư phụ cô kế nghiệp từ ai?”
Mục Liễu Sắt nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không giấu gì cô, sư phụ tôi kế nghiệp từ cha. Theo như sư phụ tôi từng kể, nhà họ trước kia là gia tộc lớn tu đạo, sau đó chiến tranh bạo loạn, liền lên núi ở ẩn. Gia tộc xũng bị chia làm hai phe phái, phái của sư phụ tôi ngày càng ít truyền nhân, cuối cùng không dung nạp nổi nên mới đuổi bọn tôi đi, càng nghĩ càng muốn rơi lệ luôn này…”
Vừa nói vừa lấy tay áo lau mắt, không biết cô ta có khóc thật không.
“Được rồi, được rồi, đừng giả vờ nữa.” Tô mộc Hề nói, “Sư phụ cô chết khi nào?”
“Hai năm trước.”
“Vậy chuyện của Đường Thiên tung, cô biết được bao nhiêu?”
Nghe đến đây, sắc mặt Mục Liễu Sắt khẽ thay đổi: “Chuyện này thì tôi không biết, thật đấy tôi không biết gì cả. Nếu cô muốn biết thì có thể gọi hồn ông ta lên hỏi thử, nếu ông ta vẫn chưa đầu thai…”
“Nếu tôi biết gọi hồn thì còn phải đi hỏi cô à?” Tô Mộc Hề cau mày, “Nói hết những gì cô biết cho tôi.”
Mục Liễu Sắt tỏ vẻ khó xử: “Tôi không biết gì thật mà, tôi chỉ nhìn thấy trong sổ tay của sư phụ tôi thôi. Ông ấy trước giờ chưa từng nói chuyện này cho tôi biết.”
“Vậy sao sư phụ cô lại chết, không phải do Đường Thiên Tung trả thù sao?”
“Chuyện này, cũng có thể là vậy. Nhưng khi đó, sức khỏe của sư phụ tôi cũng không được tốt, cũng có thể xem là nửa này nửa kia.” Mục Liễu sắt nói.
“Sổ tay của sư phụ cô ở đâu, mau cho tôi mượn xem thử.” Tô Mộc hề đứng dậy, bắt đầu tìm khắp nơi. Gia tài của Mục Liễu Sắt có nhiều thật đấy.
“Trong cái tủ móc quần áo kia kìa, cô mang đi đi, dù sao cũng chẳng có gì đáng xem cả.” Mục Liễu Sắt chỉ chỉ nói.
Tô Mộc Hề mở ngăn tủ, quả nhiên thấy một cuốn sổ tay, giấy đã ngả sang màu vàng, có mùi ẩm mốc.
“Thế tôi lấy nhé.” Cô phủi hết bụi đi.
Mục Liễu Sắt ló đầu ra khỏi rèm che thăm dò, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Thế chuyện lần trước có thể xí xoá không?”
“À…” Tô Mộc Hề nhìn cuốn sổ trong tay, đáp: “Nếu cuốn sổ này có ích nhiều thì coi như xong nợ, còn nếu không có ích thì lần sau tôi lại đến tìm cô.”
Được rồi, Mục Liễu Sắt đành phải đợi Tô Mộc Hề đến tìm mình lần nữa. Bởi vì cô đã xem cuốn sổ này ba lần rồi, quả thật là vô dụng!
Tô Mộc Hề cầm cuốn sổ đi, trên đường về có lật thoáng qua xem qua một chút, vì là đã vài năm nên có khá nhiều chữ bị mờ, hơn nữa vài trang còn ngả vàng thậm chí bị mốc, nên hơi khó nhìn.
Đúng lúc đó, Cố Dĩ Bạch gọi điện mời cô ăn tối, vừa may cô có mấy chuyện cần hỏi anh ta nên đồng ý.
Chỗ ăn tối là nhà hàng cơm Tây mà Tô Mộc hề vẫn thường ăn.
Khi cô đến nơi, Cố Dĩ Bạch đã đang ngồi đợi rồi.
“Vụ án đã xong chưa?” Tô Mộc hề hỏi.
“Hôm nay sau khi Giang Tín Chi trở về, trong cục đã niêm phong hồ sơ vụ án đó lại, có lẽ sẽ thành vụ án chưa được giải quyết.” Cố Dĩ Bạch nói.
Nếu công khai sự việc với mọi người chỉ sợ họ không chấp nhận được, chỉ có thể thành vụ án chưa được giải quyết mà thôi.
Tô Mộc Hề thở dài: “Thế Đường Thiên Tung phải làm thế nào giờ?”
“Tối nay sẽ hành động.” Cố Dĩ Bạch nói, dáng vẻ rất chắc chắn, Tô Mộc Hề cũng không phải lo lắng.
“Vậy tôi muốn đi cũng anh.” Cô có mấy vấn đề muốn hỏi Đường Thiên Tung.
Cố Dĩ Bạch không đồng ý: “Không được, như vậy rất nguy hiểm.”