Chương 5:
Từ lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Lâm Qua đã tỉnh dậy, vốn giấc ngủ của anh khá chập chờn, một chút tiếng động cũng có thể bị đánh thức, thành ra tiếng gào thét ngoài phòng kia anh càng nghe được rõ ràng hơn.
Chỉ là trong người vẫn hơi mệt mỏi, anh cuộn chăn nằm trên giường không nhúc nhích, đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Chu Hề Từ mới ngẩng đầu lên, liền cùng nữ sinh đứng bên cạnh cửa mắt to trừng mắt nhỏ.
Giản Phàm một tay cầm ly nước, một tay chỉ vào nam sinh nằm trên giường, run rẩy: "Cậu, cậu, cậu..."
Chu Hề Từ không lộ mặt, trực tiếp từ phía sau che miệng cô bạn lại, kéo người ra khỏi tầm mắt Trần Lâm Qua.
Thời điểm cô thò người vào tính đóng cửa thì phát hiện Trần Lâm Qua đã tỉnh, cô có chút luống cuống gãi đầu: "Anh ngủ tiếp đi", nói xong cũng không đợi Trần Lâm Qua trả lời, cửa đã "rầm" đóng lại.
Chu Hề Từ kéo Giản Phàm vào phòng bếp rồi khép cửa lại, Giản Phàm còn đang khiếp sợ, vô thức uống hai ngụm nước: "Đậu má."
"Má cái gì mà má." Chu Hề Từ cắt dưa hấu ra, bọc màng bọc thực phẩm lại đặt sang một bên.
"Người đó là ai?" Giản Phàm nhớ lại khuôn mặt kia, tóc đen, mắt đen, ánh mắt mê mang, môi đỏ như...!như miếng dưa hấu vừa được cắt ra này.
Thật sự quá mê người!
"Trần Lâm Qua." Chu Hề Từ vùi đầu cắt rau: "Hôm qua là anh ấy đưa mẹ tớ đến phòng khám, cũng là người đã gọi điện thoại cho tớ."
Giản Phàm bừng tỉnh: "Chính là tiểu trúc mã đã nhiều năm không liên lạc của cậu?"
Giản Phàm và Chu Hề Từ chơi với nhau từ khi còn học cấp 2, đối với chuyện của cô và Trần Lâm Qua cũng biết được ít nhiều, ngày hôm qua khi nghe thấy cái tên này đã cảm thấy quen tai, sau đó lúc Chu Hề Từ bận rộn xong có vào nhóm chat thông báo một tiếng, cô nàng mới nhớ ra người này.
"Vậy năm nay anh ấy thi đại học xong rồi, nên về Khê Thành nghỉ hè sao?" Giản Phàm buông ly nước xuống, vừa định hỏi thêm đôi ba câu thì nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, cô và Chu Hề Từ đồng loạt quay đầu lại nhìn, "Là trúc mã ca ca của cậu rời giường?"
"Cậu đợi yên ở đây, đừng có đi ra." Chu Hề Từ đặt dao xuống, mở cửa ra ngoài.
Trong phòng khách, Trần Lâm Qua vừa bưng nửa ly nước được đặt trên bàn trà lên, đối diện với tầm mắt Chu Hề Từ, giọng nói khàn khàn: "Ra uống miếng nước."
"Sao em nghe giọng anh càng lúc càng khàn hơn thế?" Chu Hề Từ chỉ vào ấm điện ở góc tường: "Đằng kia có nước ấm."
Trần Lâm Qua đi qua rót nửa ly nước ấm, vừa uống vừa hỏi: "Bạn em đâu?"
"Cậu ấy..."
"Em ở đây!".
Giản Phàm vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên ngoài, vừa nghe hỏi đến mình liền đi ra, đứng bên cạnh Chu Hề Từ chào hỏi: "Hi, em là Giản Phàm, Giản trong đơn giản, Phàm trong bình phàm."
Trần Lâm Qua gật đầu: "Xin chào, Trần Lâm Qua."
Anh uống nước xong, giọng nói không còn khàn như trước nữa, nghe vào tai có chút lạnh lùng nhàn nhạt, cũng không có dấu hiệu muốn tiếp tục xã giao, "Các em cứ trò chuyện đi."
Giản Phàm chờ Trần Lâm Qua bước vô phòng ngủ, mới ghé vào bên cạnh Chu Hề Từ, thì thầm: "Này là trúc mã của cậu không muốn gặp tớ sao?"
"Anh ấy đang bị bệnh, nên có lẽ trong người không được thoải mái." Chu Hề Từ nói tiếp: "Không phải lúc cậu bị bệnh cũng không muốn phản ứng với ai à, còn nháo đến mức thiếu chút nữa đã phá luôn phòng khám người ta."
"Đấy là do tớ bị vựng châm(1) thôi, chứ lúc rút ra cậu có thấy tớ ngo ngoe gì nữa không?" Giản Phàm cãi lại, vòng cánh tay, đưa một tay lên nhéo cằm, vẻ mặt lưu manh, "Dù sao thì anh trai trúc mã này của cậu lớn lên cũng quá là được đi."
Chu Hề Từ thở dài: "Cậu có thể đứng đắn một chút không?"
Giản Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Tớ khen anh ấy thì có gì mà không đứng đắn? Tớ còn chưa có nói, cậu đem người ta giấu trong nhà mình mới là hành vi không đứng đắn đấy."
Chu Hề Từ lập tức bịt miệng cô nàng lại: "Chị yêu của em, chị có thể nói ít đi vài câu không?"
Giản Phàm càng lúc càng phản kháng rõ ràng hơn, mắt trừng to, miệng kêu ô ô, trông không giống giả vờ lắm, Chu Hề Từ theo bản năng buông tay ra: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nó! Cay chết tớ rồi." Giản Phàm vặn vòi nước ra rửa mặt, vừa ngâm vừa gào thét: "Cậu tính phá hủy bông hoa xinh đẹp này sao (2), đồ lòng dạ độc ác..."
Chu Hề Từ nhìn ớt trên thớt, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Giản Phàm tức giận, trực tiếp vẩy nước về phía cô, Chu Hề Từ vừa che mặt vừa trốn ra sau, nhưng không gian phòng bếp nhỏ hẹp, không tránh khỏi việc vẫn bị nước bay vào mắt.
Cô giơ tay lên dụi dụi theo bản năng, nước ớt còn sót lại trên tay dính vào, làm đôi mắt cô đau xót, "Chờ một chút..."
Chu Hề Từ lui ra ngoài chạy trốn, bất thình lình đụng phải một bức tường thịt, vì mất thăng bằng mà bị trượt chân, cả người cũng theo đó ngã xuống, may là Trần Lâm Qua nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đỡ.
Anh nắm lấy cánh tay không quấn băng của Chu Hề Từ, kéo người đến trước mặt mình, "Làm sao vậy?"
"Ớt dính vào mắt." Chu Hề Từ híp mắt, nước mắt chảy ra không ngừng, lông mi cũng run lên theo, trông vừa chật vật vừa đáng thương.
Mấy lời răn dạy của Trần Lâm Qua đã dâng lên đến miệng đành phải nuốt trở lại, lôi kéo cô vào nhà vệ sinh bên cạnh, trên tường có treo hai cái khăn mặt, một đỏ một xanh.
Anh hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp cầm cái màu xanh lam kia, làm ướt rồi áp lên đôi mắt cô, nhẹ nhàng lau.
Trong không gian hơi chật hẹp, Chu Hề Từ dùng đôi mắt chưa hoàn toàn nhắm chặt nhìn về phía Trần Lâm Qua, thầm so sánh anh với quá khứ, thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Cắt đứt liên lạc mấy năm này, cô đã hơn một lần nghĩ rằng, nếu như lúc trước bọn họ không được nhận nuôi, vẫn sống ở cô nhi viện, thì có phải sẽ không đi đến nông nỗi này hay không?
Anh vẫn là anh, cô vẫn là cô.
Không phải Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ, không có phân biệt, cũng không có đúng hay sai.
......
"Trần Lâm Qua", Chu Hề Từ nắm lấy bồn rửa tay bên cạnh, cổ họng bỗng nhiên đắng chát, "Anh..."
"Cái gì?" Trần Lâm Qua dừng lại động tác, rũ mắt nhìn qua.
"Điểm thi đại học của anh hẳn là đã có rồi?" Chu Hề Từ buông tay ra, cố bày ra giọng điệu thoải mái, hỏi: "Anh điền nguyện vọng xong hết rồi phải không?"
Trần Lâm Qua lẳng lặng nhìn cô một lúc, giơ tay treo lại khăn mặt lên tường, "Ừ, điền xong rồi."
Trong lòng Chu Hề Từ căng thẳng, "Anh điền ở đâu?"
"Thành phố B." Trần Lâm Qua vặn vòi nước rửa tay.
"Tại sao anh không ở lại Thượng Hải, như vậy chẳng phải sẽ gần nhà hơn một chút sao?" Chu Hề Từ cũng không rõ trong lòng mình là đang thở phào nhẹ nhõm hay là càng khổ sở hơn, "Nhưng thành phố B cũng không xa lắm, giao thông bây giờ rất thuận tiện."
"Chu Hề Từ" Trần Lâm Qua đột nhiên lên tiếng: "Anh không có ý định trở về."
Chu Hề Từ sửng sốt.
Anh nhìn cô, "Dù là Khê Thành hay Thượng Hải, sau này anh đều sẽ không trở về nữa."
"Cho nên, cho nên..." Chu Hề Từ khẽ hít sâu một hơi: "Lần này anh về, là để nói lời tạm biệt với em sao?"
"Coi là vậy đi." Trần Lâm Qua dựa cả người vào bồn rửa, "Tuy nhiên nếu thật sự muốn gặp mặt cũng không phải việc gì khó, như em nói đó, hiện tại giao thông thuận tiện, muốn đi đâu đều rất nhanh."
Rồi anh cười khẽ, có chút tự giễu: "Mà anh nghĩ, chắc em cũng không đến tìm anh đâu."
Chu Hề Từ muốn nói là không phải, nhưng như thế nào cũng chẳng thốt nên lời, chỉ có thể rũ mắt trốn tránh: "Em đi chuẩn bị cơm trưa trước."
Lúc bước ngang qua, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của Trần Lâm Qua, trong lòng bỗng dưng chua xót, giơ tay lau khóe mắt, nước ớt trên tay chưa được rửa sạch, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Giản Phàm trong phòng bếp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Hề Từ, "Sao vậy, các cậu ở trong đó nửa ngày cũng không rửa sạch được à?"
Chu Hề Từ vặn vòi nước, "Rửa rồi, nhưng quên rửa tay."
"Phục cậu luôn." Giản Phàm thở dài: "Quên đi, muốn ăn ké một bữa cơm cậu nấu mà còn khó hơn lên trời, thôi để tớ, làm món gì đây? Đùi gà hầm khoai tây hả?"
"Ừ, đùi gà đã được sơ chế từ sáng rồi."
"Được."
***
Buổi trưa Trần Lâm Qua không ở lại ăn cơm, lúc thức ăn sắp được nấu xong, anh nhận cuộc điện thoại, chưa trò chuyện được hai câu đã cúp máy, rồi nói với Chu Hề Từ một tiếng: "Có chút việc, anh đi trước."
Chu Hề Từ cũng không giữ người lại, đưa cho anh một cái ô.
Trần Lâm Qua nhận lấy, thấy Giản Phàm đang cầm xẻng nấu ló đầu ra, nhẹ gật đầu với cô ấy coi như chào hỏi.
Mưa đã ngừng rơi, không khí có chút se lạnh.
Trần Lâm Qua đi tới cửa tiểu khu, Bồ Cận lại gọi điện tới, "Thấy cậu rồi, nhìn sang phải, phía bên kia đường."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn qua bên phải, ven đường chỉ có một bác trai bán dưa hấu.
"Không, là bên phải của tôi, bên trái của cậu." Bồ Cận cúp điện thoại, vẫy vẫy tay với Trần Lâm Qua: "Nơi này."
Hai nhà Bồ - Trần là đối tác kinh doanh, Trần Lâm Qua đã quen biết Bồ Cận từ hồi cấp 2, lên cao trung thì hai người học chung trường, họ là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng trong suốt 3 năm.
Mối quan hệ không chỉ là thân thiết bình thường.
"Sao cậu lại đến đây?" Trần Lâm Qua nhận lấy chai nước được anh ta ném tới, vặn nắp uống một ngụm.
"Đến cấp báo quân tình cho cậu." Bồ Cận ngồi xổm ven đường: "Hôm nay mẹ cậu tới nhà tôi, nói ba cậu cãi nhau, còn muốn ly hôn với dì ấy."
"Nhờ ba mẹ cậu khuyên can giúp." Trần Lâm Qua thở dài, việc Trần Kiến Nghiệp và Tưởng Ngọc Văn ly hôn không phải là ý định khi rời đi của anh, anh cũng không muốn nhìn thấy việc này xảy ra.
"Khuyên rồi, mà cậu yên tâm đi, tôi thấy chú Trần chỉ là đang tức giận quá thôi, tình nghĩa nhiều năm như vậy làm sao có thể nói tan liền tan." Bồ Cận đứng dậy khoác vai Trần Lâm Qua: "Gặp chưa?"
"Gì?"
"Tiểu thanh mai của cậu ấy." Bồ Cận đấm một cú vào hõm vai anh: "Cứ giả vờ giả vịt với tôi đi, coi chừng tôi đem bí mật nhỏ của cậu nói cho chú Trần nghe."
Việc Trần Lâm Qua muốn quay về, ngoại trừ Tưởng Ngọc Văn, người còn lại biết được chính là Bồ Cận, anh ta không chỉ biết, còn suy diễn rồi đoán mò được một ít chuyện khác, về phần thật giả, Trần Lâm Qua cũng lười giải thích, cứ để anh ta thích nghĩ gì thì nghĩ.
Trần Lâm Qua không giấu giếm, gật đầu nói: "Gặp rồi."
"Có thể dẫn tôi đi gặp không?" Bồ Cận tò mò về Chu Hề Từ không phải chỉ mới ngày một ngày hai.
Trần Lâm Qua liếc anh ta một cái, Bồ Cận giơ tay đầu hàng: "Được rồi, không gặp thì không gặp".
"Đi thôi." Trần Lâm Qua dẫn đầu đi về phía trước.
Bồ Cận đuổi theo, "Đi đâu vậy?"
"Đi ăn, cậu không đói sao?" Trần Lâm Qua dẫn Bồ Cận đi theo con đường trong trí nhớ, cuối cùng hai người dừng trước một nhà vệ sinh công cộng.
Bồ Cận bóp mũi, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, "Ăn ở chỗ này?"
"À, không phải." Trần Lâm Qua gãi gãi cái trán, cười có chút bất đắc dĩ: "Tớ nhớ rõ nơi này trước kia là cửa hàng bán bò cạp dê, chắc là dọn đi rồi.
Thôi bỏ qua, bắt taxi đến trung tâm thương mại gần đây ăn đi."
"Cậu nghĩ xem, đã bao lâu rồi cậu không về lại đây? Thượng Hải tầm nửa năm biến đổi một lần, nơi này không nói nửa năm, thì một năm thay đổi một chút cũng không có gì ngạc nhiên." Bồ Cận nói xong, ý thức được gì đó, "Kỳ thật...!Cậu có từng nghĩ tới, nhiều năm như vậy, tiểu thanh mai của cậu...!Cũng không phải tôi muốn đả kích gì cậu đâu, nhưng là người thì sẽ luôn lớn lên, sẽ thay đổi đúng không, cậu vì em ấy như vậy, lỡ đâu căn bản em ấy không cần thì sao, đáng giá không?"
"Không có gì là đáng giá hay không cả." Trần Lâm Qua đi thẳng về phía trước, dẫn Bồ Cận ra khỏi con ngõ nhỏ, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi khắp nơi.
Anh đứng ở bên đường xe cộ tấp nập, ngẩng đầu nhìn về phương xa, "Em ấy là do tôi nhặt về, tôi không thể để em ấy ở đây một mình được."
(1) Vựng châm: vừa châm kim xong, người bệnh bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hoa mắt, buồn nôn, tay chân lạnh, toát mồ hôi, trụy tim mạch, có khi bị ngất.
Nguyên nhân có thể do suy nhược, quá sợ hãi, yếu tim, dễ kích động, mới đến chưa được nghỉ, đói hoặc do bị châm quá đau, kích thích quá mạnh...!
(2) Nguyên văn là "Lạt thủ tồi hoa", có nghĩa nôm na là: Không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp..
Chương 6:
Trước năm 2 tuổi, Trần Lâm Qua còn chưa phải là trẻ mồ côi.
Mẹ của anh là Cát Tuệ, chưa lập gia đình, bị trường cho thôi học, bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, một đường lưu lạc đến Khê Thành, sau đó bà được viện trưởng cô nhi viện Hồng Hạnh thu nhận, vẫn luôn ở lại cô nhi viện hỗ trợ làm tạp vụ.
Đến khi Trần Lâm Qua được sinh ra, Cát Tuệ mới được chính thức tuyển dụng làm nhân viên của Hồng Hạnh, lương mỗi tháng không nhiều lắm, cũng không tính là quá khó khăn để có thể nuôi sống con trai, nhưng có thể là do trong thời gian mang thai tích tụ thành bệnh, hơn nữa lúc sinh Trần Lâm Qua ra còn bị ốm một trận, cuối cùng bà không qua được mùa đông thứ ba tại Khê Thành.
Sau khi Cát Tuệ mất, vì tuổi Trần Lâm Qua còn nhỏ nên vẫn ở lại Hồng Hạnh, nhưng tính cách của anh quái gở, không chơi được với các bạn nhỏ trong viện, thường xuyên đều đợi đến khi mọi người đi ăn cơm, anh mới một mình trèo lên cầu trượt, theo đường ống chậm rãi trượt xuống.
Mặc cho anh có trượt bao nhiêu lần, phía dưới đã không còn ai đưa tay ra đón lấy anh với nụ cười yêu thương nữa, dường như ý thức được điều này, về sau Trần Lâm Qua cũng không còn chơi cầu trượt.
Anh không có bạn chơi cùng, lại không thích nói chuyện, cả ngày chỉ làm bạn với chú chó Đại Hoàng trông coi cửa viện, bà nội viện trưởng đã từng giúp anh thử hòa nhập cùng tập thể, nhưng kết quả đều không như ý muốn.
Ngày nhặt được Chu Hề Từ, Khê Thành đã vào đông, tết Nguyên Đán cũng sắp đến.
Sáng sớm, Trần Lâm Qua chạy ra ngoài đi tiểu, Đại Hoàng tiến lại gần, anh vừa tiểu vừa tránh Đại Hoàng, sợ sẽ tiểu lên đầu nó.
Năm đó Hồng Hạnh vẫn là một dãy nhà gạch đỏ, tường vây cao hai thước, cửa viện có một cái khóa lớn, Trần Lâm Qua tiểu xong vội vàng chạy về, trong sương mù mông lung, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người hiện lên trên cửa.
Anh nghĩ đến câu chuyện ma mà anh lớn cùng phòng từng kể qua, sợ tới mức run rẩy, Đại Hoàng đi theo, hướng về phía cửa sủa hai tiếng: "Gâu! Gâu!".
Trần Lâm Qua sợ hãi vô cùng, vội vàng túm lấy chiếc vòng trên cổ Đại Hoàng, muốn kéo nó chạy vào trong nhà, nhưng Đại Hoàng như phảng phất nhận thấy điều gì đó, thở hổn hển vùng chạy ra cửa.
"Đại Hoàng..." Lúc đi anh chỉ mặc quần áo mùa thu, nên giờ đây đang rụt cổ núp dưới mái hiên.
Đại Hoàng chạy đến cửa viện, rồi lại chạy ngược về phía Trần Lâm Qua sủa, còn vừa sủa vừa cắn ống quần của anh, Trần Lâm Qua bị nó làm như vậy, mém tí nữa đã té ngã.
Tuy chó không biết nói chuyện, nhưng lại hiểu được tính người, thấy Trần Lâm Qua vẫn bất động, nó vội vàng chạy ra cửa viện, cào cửa, rồi quay đầu gọi anh.
Trần Lâm Qua ý thức được có điều gì đó, liền sải chân chạy nhanh qua.
Cách cửa viện không xa có đặt một chiếc giỏ trúc, bên trong lót chăn nhỏ màu xanh lam, Trần Lâm Qua nhìn vào thì thấy một đứa bé đang nằm trong đó.
Anh cố gắng với tay ra, nhưng cứ thiếu một chút, áo mùa thu mặc trên người bị cọ đến lấm đầy vết bẩn.
"Đại Hoàng! Mày trông chừng em ấy! Tao đi kêu bà nội!" Trần Lâm Qua từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng chạy trở vào: "Bà nội! Bà nội ơi!"
Chu Tân Bình nghe được động tĩnh, từ sân sau đi ra: "Sao vậy? Trời ơi, tiểu tổ tông của bà, làm sao mới sáng sớm mà mình mẩy con toàn là bùn đất thế kia!"
"Đứa bé!" Trần Lâm Qua túm lấy góc áo Chu Tân Bình: "Có một đứa bé ở ngoài cửa!"
Việc này tại cô nhi viện không được tính là chuyện gì hiếm lạ, Chu Tân Bình lau tay, bước nhanh ra ngoài, Đại Hoàng vẫn còn ngồi canh bên cạnh cửa.
Chu Tân Bình vừa thấy giỏ trúc và túi vải bông liền hiểu hết mọi chuyện, vội mở cửa ra, đầu tiên là thăm dò hơi thở, rồi mới đem giỏ xách lên.
Trần Lâm Qua cùng Đại Hoàng tung ta tung tăng đi theo phía sau.
Chu Tân Bình bế đứa bé vào ký túc xá, những người lớn khác trong viện cũng vây quanh lại. Trần Lâm Qua bị chen sang một bên, từ khe hở giữa đám người nhìn thấy Chu Tân Bình cầm một tờ giấy được lấy ra từ trong túi vải, xung quanh có người đọc nội dung trên tờ giấy lên: "Tên con bé là Tiểu Từ, sinh ngày 16 tháng 3 năm 1997, con bé rất ngoan ngoãn cũng rất nghe lời, nhưng chúng tôi thật sự không nuôi nổi, cầu xin các vị hãy thu nhận con bé, cũng xin đừng nói với con bé rằng nó có ba mẹ ích kỷ như vậy, cứ coi như là chúng tôi đã chết. Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!"
Thời đại đó, dân cư Khê Thành lưu động phức tạp, trích xuất camera chưa được phổ biến, báo cảnh sát cũng không tìm được người đã bỏ rơi đứa bé.
Cứ như vậy, Chu Hề Từ ở lại Hồng Hạnh, theo họ Chu Tân Bình, gọi là Chu Từ.
Sự xuất hiện của cô đối với Trần Lâm Qua mà nói, giống như một món quà, anh không còn phải lẻ loi một mình ngồi trong sân chơi mỗi ngày nữa.
Anh cũng không gọi cô bé là Tiểu Từ, mà luôn miệng kêu "em gái, em gái", dù ăn cơm hay đi ngủ thì đều phải làm cùng nhau.
Chu Hề Từ vừa nhát gan vừa thích khóc, thường lúc khóc lên đều khiến Chu Tân Bình bó tay hết cách, chỉ có Trần Lâm Qua giả làm mặt quỷ mới dỗ được cô bé, anh còn nằm sấp trên mặt đất giả dạng Đại Hoàng chọc cô bé cười vui vẻ.
Cô ngồi cầu trượt, anh liền mang theo Đại Hoàng ngồi phía dưới đón lấy cô, tựa như trước kia Cát Tuệ đón lấy anh vậy.
Chu Hề Từ mãi mà vẫn chưa biết nói, Chu Tân Bình dẫn cô bé đến bệnh viện kiểm tra, lại không khám ra được vấn đề gì, thiếu chút nữa còn phải đi cắt gân lưỡi.
Một ngày nọ, Trần Lâm Qua không biết tại sao lại bị đau bụng lúc nghỉ trưa, trong người dâng lên cơn buồn nôn, nôn hết đồ bẩn ra trên mặt đất.
Chu Hề Từ ngủ ở giường nhỏ đối diện, chưa từng thấy qua tình huống như vậy bao giờ, sợ tới mức gào khóc, vừa khóc vừa mơ hồ gọi ca ca.
Trần Lâm Qua dù đang rất khó chịu vẫn cảm thấy kinh hỉ, trên đường đến bệnh viện còn kéo tay Chu Tân Bình khoe khoang: "Em gái gọi con là "ca ca" đó!"
Chu Tân Bình có chút dở khóc dở cười: "Biết rồi, cái đồ ngốc nhỏ nhà con, lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó, không khó chịu sao?"
"Khó chịu ạ..." Trần Lâm Qua nói thầm: "Nhưng đây là lần đầu tiên em gái nói chuyện."
Sau sự kiện ấy, Chu Hề Từ càng dính lấy Trần Lâm Qua hơn, suốt ngày treo hai tiếng "ca ca" bên miệng gọi không ngừng. Sau đó, cô được Chu gia nhận nuôi, vì đổi chỗ ở mới mà cô bé khóc nháo đến lợi hại, ba mẹ nuôi còn phải đón Trần Lâm Qua tới ở cùng cô bé một khoảng thời gian. Cũng bởi vì vậy mà Trần Lâm Qua mới có cơ duyên được Trần Gia nhận nuôi.
Trong thời gian cả hai cắt đứt liên lạc mấy năm, đôi khi Trần Lâm Qua cũng sẽ nảy sinh một ít cảm xúc hối hận, nếu như lúc trước anh không đồng ý được nhận nuôi, hoặc giả sử anh và Chu Hề Từ cùng được nhận nuôi trong một gia đình thì tốt biết mấy.
Như vậy anh có thể danh chính ngôn thuận đến gặp cô, bất kể là dưới thân phận gì.
Nhưng đến giờ khắc này, Trần Lâm Qua lại cảm thấy vô cùng may mắn, bọn họ chỉ là Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ, mà không phải bị bất kỳ thân phận nào có thể tùy ý thay thế được.
***
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Bồ Cận đi tới trước mặt Trần Lâm Qua, "Đặt xe hay là bắt taxi?"
"Đặt đi, nơi này không dễ bắt taxi." Trần Lâm Qua lấy điện thoại di động ra, gửi vị trí trung tâm thương mại cho Bồ Cận.
"Mẹ nó, cũng đã mở định vị rồi, thuận tay đặt xe luôn khó đến vậy à?" Bồ Cận hùng hùng hổ hổ, mở ứng dụng đặt xe ra.
Trần Lâm Qua tặc lưỡi: "Không phải tôi bị đuổi ra khỏi nhà sao, ngày tháng ra đường là đặt xe từ nay đã không còn nữa rồi."
"... Cậu vào vai nhanh đấy." Bồ Cận cúi đầu nhìn di động: "Kho bạc nhỏ của cậu dùng để trang trí chắc?"
"Dù sao thì tôi vẫn phải sinh hoạt chứ, ít nhất một năm này cũng không kiếm chác được món tiền nào lớn." Từ nhỏ Trần Lâm Qua đã biết kiếm tiền, tiểu học giúp người ta làm bài tập kiếm tiền cơm, sau lên sơ trung tới Thượng Hải, cuối tuần thay bạn học treo tài khoản game cày kinh nghiệm cũng tích góp được chút tiền tiêu vặt, nhưng vì Trần Kiến Nghiệp sợ anh nghiện game làm chậm trễ học tập, liền khóa máy chủ máy tính lại.
Trong khoảng thời gian ấy, Trần Lâm Qua lần lượt làm rất nhiều việc nhưng chỉ toàn kiếm được những khoản nhỏ, phải đến khi quen biết Bồ Cận, Trần Lâm Qua thông qua anh bạn tiếp xúc với xe điều khiển từ xa RC (1), mới chính thức kiếm được "hũ vàng" đầu tiên trong đời.
"Nghiêm túc mà nói, cậu chính là tự làm tự chịu." Bồ Cận nói, "Tôi sẽ hỗ trợ cậu một ít."
"Không cần, không đến mức độ đó." Trần Lâm Qua nhìn về phía chiếc Buick màu đen đang chạy từ từ đến, cằm khẽ nâng lên: "Xe này à?"
Bồ Cận đối chiếu biển số xe: "Ừ, đi thôi."
Giờ này trung tâm thương mại có rất nhiều người, Trần Lâm Qua chọn một nhà hàng Tứ Xuyên không có người xếp hàng. Bồ Cận uống trà lúa mạch, bắt đầu "tám" chuyện của anh và Chu Hề Từ, "Hai người các cậu lâu ngày mới gặp lại nhau, khung cảnh đó chắc là phải ôm nhau khóc rống một hồi đúng không?"
"Là lâu ngày gặp lại, không phải sinh ly tử biệt." Trần Lâm Qua vuốt ve thành ly, nghĩ đến chuyện gì đó, cười khẽ: "Giống như con nhím vậy, vừa chọc liền xù lông."
"Như thế nào? Em ấy không vui khi gặp lại cậu sao?"
Trần Lâm Qua cũng không nói là phải hay không, "Coi như vậy đi."
"Không phải chứ, không phải cậu nói em ấy khi còn bé thích nhất là dính lấy cậu sao?" Bồ Cận cực kỳ tò mò: "Nói cho tôi biết chút đi, hai người đã nói chuyện gì?"
Trần Lâm Qua cũng không giấu giếm, hai ba câu đã khái quát xong, thấy biểu tình phức tạp của Bồ Cận, nhướng mày hỏi: "Làm sao?"
Bồ Cận chỉ vào miệng chính mình, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Miệng"
"Cậu còn biết là miệng à?" Bồ Cận cười ha hả: "Tôi tưởng nơi này của cậu là cái chậu xương rồng chứ, cứ đâm chọc người ta."
"..."
Bồ Cận nói lời thấm thía: "Không có ai theo đuổi con gái như vậy cả, cũng khó trách tiểu thanh mai của cậu xù lông lên, gặp tôi thì tôi cũng lười phản ứng với cậu."
Trần Lâm Qua cũng không giải thích, "Đồ ăn đến, ăn cơm thôi."
Ăn được một nửa, Bồ Cận buông đũa xuống, "Tôi biết rồi."
Trần Lâm Qua cho rằng anh ta lại muốn giảng giải đạo lý, thuận miệng nói: "Cái gì?"
"Tôi biết tại sao nhà hàng này không có ai xếp hàng rồi." Bồ Cận thở dài: "Thứ này quá là khó ăn, nhìn thì cũng nhiều ớt đó, nhưng lại không có chút vị gì cả."
Trần Lâm Qua cười ra tiếng, cũng cảm thấy ăn không có vị gì, gọi nhân viên phục vụ lại tính tiền.
Từ trong nhà hàng đi ra, Bồ Cận ghé McDonald's ở tầng một mua hai cái kem ốc quế, cắn hết miếng này đến miếng khác: "Bây giờ đi đâu?"
Trần Lâm Qua hỏi: "Cậu đặt khách sạn chưa?"
"Chưa, cậu không cho tôi ở nhà cậu sao?" Lần này Bồ Cận tới chỉ mang theo chứng minh thư và thẻ ngân hàng, chuẩn bị tốt sẽ đến ở ké nhà Trần Lâm Qua, dù sao quần áo giữa nam sinh với nhau cứ tùy tiện mặc một chút là được, còn về phần đồ lót thì đến đây rồi mua.
Nhà Trần Lâm Qua đương nhiên là có thể cho ở, chỉ là anh sợ Bồ Cận đụng phải Chu Hề Từ sẽ ăn nói lung tung, nhưng nghĩ lại thì Bồ Cận lặn lội xa xôi đến đây như vậy cũng không dễ dàng gì.
"Có thể ở, nhưng phải mua thêm vài thứ, điều hòa và máy nước nóng cũng phải gọi người đến sửa." Trần Lâm Qua nói tới đây, đột nhiên chửi thề một tiếng.
Bồ Cận nhấp một ngụm kem: "Sao thế?"
"Hôm qua tôi quên tắm." Tối qua bận rộn xong, vì quá mệt mỏi, anh trực tiếp nằm trên sofa ngủ, sáng ra lại bị đau đầu nóng mình, nên không để ý đến chuyện này.
Bồ Cận lập tức nhảy sang bên cạnh hai bước.
Trần Lâm Qua buông tiếng thở dài: "Đi thôi, tôi trở về lấy hai bộ quần áo, tối nay tạm ở khách sạn một đêm vậy."
Tính ra Bồ Cận là một phú tam đại (2), nếu không nói ngậm thìa vàng từ bé thì cũng là ngậm thìa bạc, chưa từng ở loại nhà tập thể cũ không có thang máy như này.
Lúc đi theo Trần Lâm Qua vào hành lang, anh ta nhìn vách tường tróc sơn lộ xi măng bên trong, nhịn không được hỏi: "Cái này thật sự an toàn sao?"
"An toàn." Trần Lâm Qua đi vào, đứng trên bậc thang nhảy nhảy vài cái: "Giờ mà cậu có nhảy như vậy lên trên, tòa nhà cũng không sụp được đâu."
"..."
Đến lầu sáu, cửa Chu gia không đóng, Trần Lâm Qua nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng cười, quay đầu lại làm động tác im lặng với Bồ Cận.
Bồ Cận giả ngu, lớn tiếng nói: "Trần Lâm Qua, cậu nói cái gì vậy?"
Trần Lâm Qua rất muốn đá anh ta từ lầu sáu xuống dưới, động tĩnh trong nhà rõ ràng nhỏ đi, có tiếng dép lê lẹp xẹp dần dần tới gần.
Chu Hề Từ từ trong nhà thò đầu ra.
Bồ Cận nhớ rõ ảnh chụp trước kia được Trần Lâm Qua cho xem qua, cũng nhớ rõ Trần Lâm Qua từng nói với anh ta rằng, tiểu thanh mai của anh rất đáng yêu, theo lời anh nói thì chính là một em gái mềm mại.
Bồ Cận đang nghĩ Trần Lâm Qua quả nhiên không nói dối, em gái này của anh quả thật có diện mạo rất ngọt ngào, rất đáng yêu.
Nhưng một giây sau, chờ Chu Hề Từ hoàn toàn từ trong nhà đi ra đứng trước mặt bọn họ, Bồ Cận ngây ngẩn cả người.
Mẹ nó chứ...
Đây mà là em gái mềm mại sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hề Từ: "Đúng, không sai, cứ đi tuyên truyền cho tôi như vậy."
(1) Xe RC: còn gọi là xe điều khiển chuyên nghiệp, thường là những dòng xe điều khiển cao cấp trang bị nhiều tính năng hiện đại: điều khiển tốc độ nhanh, chậm, điều chỉnh biên độ lái, drift, bốc đầu, điều khiển bật tắt đèn, hộp số,.. Xe điều khiển RC không chỉ là đồ chơi trẻ em mà còn là món đồ chơi công nghệ dành cho người lớn, đặc biệt là những người đam mê xe.
(2) Phú tam đại: thế hệ siêu giàu thứ ba.