Từ thuở khai sinh, thiên địa chìm trong đen tối, hầu như tất cả đều chỉ có chung một màu hắc ám. Nhưng đến một ngày, từ hư vô, mở ra một cánh cửa, bước ra là sáu sinh vật, tự xưng là Thần. Sau đó thay nhau cái thiết lại cõi thế gian này.
Tuy nhiên không gian nay lại quá rộng lớn, cuối cùng, sáu vị Thần đã tự mình phân chia đi lãnh thổ và tạo ra sáu đạo vũ trụ mới, và đó chính là Lục Đạo. Lục Đạo do sáu vị Thần cai quản, Cửu Tiêu đại lục cũng chính là một trong số đó.
Nhưng có điều còn chưa xác thực, đó chính là còn một vị Thần nữa cũng bước chân vào cõi không gian này, tạo lập ra mấy nghìn tiểu vũ trụ nhỏ, và cũng chỉ có thể là những tiểu vũ trụ bình thường, không manh linh khí nồng đậm như Lục Đạo.
Và Thần Dược lưu truyền Tam Sinh Liên Hoa cũng do vị Thần thứ bảy mang tới, tạo ra một mạng lưới bảo vệ cho những tiểu vũ trụ nhỏ của hắn không bị cưỡng đoạt bởi Lục Đạo.
Trải qua vô số thiên niên kỉ, không không gian đen tối đã thay đổi một cách chóng mặt, và điều không ai nghĩ tới, Tam Sinh Liên Hoa đã bị mài mòn và đưa đến đại đạo thứ năm – Võ cảnh Cửu Tiêu Đại Lục. Một trong những thiên tài xuất chúng – Trần Ngạo Thiên đã vô tình hấp thụ được nó, mang đến sự sống, và có quyền lưu giữ kí ức của hai tiền kiếp khi chết đi. Cũng vì thế có nhiều vị Bán Thần đã có ý lăm le, cắt đứt đi hết tam kiếp của hắn, độc chiếm Tam Sinh Liên Hoa về tay mình. Chỉ cần có thần dược này, bọn chúng còn có thể phá bỏ đi rào cản trước đó, độc chiếm một tiểu vũ trụ nhỏ cho mình.
Nhưng bọn chúng chỉ có thể can thiệp khi người sở hữu Tam Sinh Liên Hoa còn ở trong Lục Đạo, còn ở trong những tiểu vũ trụ của vị Thần thứ bảy thì bọn chúng lực bất tòng tâm.
Ngay lúc này tại đại đạo thứ năm, một đạo huyết lôi cứ thế bay thẳng lên trời, thi thoảng lại có tiếng gầm vang kỳ lạ, bỗng dưng đạo huyết lôi cứ thế biến mất trong hư vô, như kiểu biến mất của một linh vật.
Tại một tiểu vũ trụ nhỏ trong hàng ngàn vũ trụ của vị Thần thứ bảy. Giữa khoảng không màu đen bỗng nhiên xuất hiện một bão từ vô cùng mạnh, sau đó liền xuất hiện một đạo huyết lôi. Là đạo hồi nãy, đạo huyết lôi bay với tốc độ nhanh, bay thẳng vào một hành tinh nhỏ gần đó.
Lúc này, tại hành tình nhỏ, chúng ta có thể nhìn rõ thấy nền văn minh đã được phát triển vượt bậc tại đây, những ngôi nhà có một kiểu xây dựng vô cùng kì lạ. Tại một vùng đất, ngay ở trong tòa nhà cao nhất, một người đàn ông mặc một bộ áo xanh, cắn chặt môi, nhìn một chiếc bảng trước mắt, chiếc bảng thậm chí còn hiện ra một đạo huyết lôi, và nó đang di chuyển. Lão lầm bầm:
-Vệ Tinh CN1390, lập tức dùng hỏa tiễn N70 tấn công vào vật thể lạ!
-Rõ!
Một giọng nói vang lên từ chiếc bảng, trên mặt lão hiện rõ sự kinh ngạc.
Đạo huyết lôi dùng vận tốc cực nhanh bay xuyên qua một tầng bảo lưu khí quyển. Ngay đằng sau đó, một vật thể bay kì lạ, với những tấm kinh xung quanh đang dừng di chuyển, quan sát vật thể màu đỏ đang dần dần tiến vào hành tinh. Một con người nữa lại xuất hiện trong vật thể kì lạ với những tấm kính đó, đưa một vật cong cong lên miệng, nói:
-Vật thể được xác định bay với vận tốc Mach 54! Hỏa tiễn N70 không thể xác định được vị trí cụ thể!
-Cái gì?!
Tiếng nói gầm lên bên tai hắn, hắn liền dùng tay gỡ vật cong cong ra khỏi đầu.
Tia huyết dạo dịu dần tiến vào hành tinh lạ mang tên Địa Cầu,và bay thẳng đến Trương Dịch, Cam Túc của một quốc gia tên Trung Quốc.
Cô Nhi Viện Nhân Hòa tại Trương Dịch, Cam Túc, Trung Quốc.
Một ngọn lửa bốc cháy dữ dội, thiêu trụi đi những vùng đất lân cận xung quanh, cả một góc của con đường giờ mang trong mình màu đen của khói. Những người dân xung quanh chỉ tro mắt đứng nhìn nhân viên cứu hỏa dùng những chiếc vòi phun nước dập lửa. Khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Chẳng ai để ý đến một tia đỏ chóe cứ thế bay vào đám lửa.
-Khụ khụ!
Tiếng ho vang lên từ trong một căn phòng nhỏ trong cô nhi viện đang cháy. Một thanh niên khó khăn đưa chiếc tủ gỗ ra khỏi lưng mình. Hắn nhìn xung quanh, chớp chớp mắt lại nhìn lên bàn tay của mình, nói:
-Đây là kiếp thứ ba của mình! Haizz, nhưng đây là đâu? Khụ khụ!
Một tiếng nói vang lên:
-Đây còn một người có ý thức! Nhanh đưa ra ngoài!
Ánh mắt hắn mờ dần rồi trở nên tối hẳn. Hắn khẽ lẩm bẩm:
-Thân thể này, ta chưa quen!
Ánh sáng dần hiện ra trước mắt hắn, hắn mở mắt ra, liền ôm đầu lại, trong lúc hắn hôn mê, hắn đã nhận ra một vài thông tin cơ bản, thân thể này là của Trường Thiên, học viên năm ba của Đại Học Lan Châu. Sinh sống tại môt cô nhi viên tên Nhân Hòa, là một con người bình thường không thể bình thường hơn.
Hắn khẽ nắm chặt bàn tay, một luồng khí cứ thế xoay chuyển xung quanh lòng bàn tay hắn, hắn mỉm cười:
-Phi nguyên tố - Thời Không! Ít nhất trọng sinh vẫn còn có nó! Ha ha, vậy thì có đi đâu, chỉ cần có đủ linh khí ta liền có thể trở lại Cửu Tiêu đại lục!
Hắn chưa vội mừng, hắn liền xếp bằng, chỉ một lát, liền mở mắt, phun ra một bọng máu, thở hồng hộc:
-Trúc Cơ sơ kỳ! Khà khà, ta đột phá cấp tốc rồi! Nhưng …. Thân thể này vẫn cần một ít thời gian để quen thuộc với sự biến chuyển này!
Hắn bây giờ mới để ý xung quanh, hắn đang nằm trên một chiếc giường, trên tay hắn có gắn một ống gì đó, theo bản năng liền rút ra:
-Trước tiên phải ra khỏi cái thứ quái quỷ gọi là bệnh viện cái đã!
Trường Thiên nhìn ngó nghiêng, một cái mà hoa trước mắt khiên hắn cảm thấy khó chịu. Hắn liền xé toang đi, thay bộ độ trắng trên người bằng một bộ đồ xuất hiện bên cạnh. Hắn tiến lại của phòng, khẽ nhìn ra bên ngoài, lại xuất hiện thêm mấy người, theo hắn biết là phóng viên. Chắc đến điều tra về vụ cháy cô nhi viện đây mà!
Trường Thiên nhanh chóng xoay lại, nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài, và đây là một sự khủng khiếp không hề nhẹ. Tầng của hắn là tầng …. Một. Hắn theo trí nhớ của tiền thân, hắn quay trở lại cô nhi viện nơi hắn ở.
Hắn trên đường về, nắm chặt bàn tay, lại nhìn lên bầu trời nhẹ nhàng mây xanh, khẽ nói: