Truy Thê: Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu?

Chương 32: Gặp Nhau





- Cha!

Một tiếng gọi "cha" này làm cho nhiều nhân viên trong tập đoàn đứng gần đó đều ngẩn người.

Mà người bất ngờ nhất có lẽ là người được gọi là cha kia - Khải Trạch!

Anh đơ người trong giây lát rồi đưa mắt nhìn gương mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn giống anh kia mà bật cười.

Trong lòng anh hiện tại hiểu rõ, cái tình huống này nhất định là do cô sắp xếp.

Đưa tay bế Đậu Đậu lên, anh xoa xoa đầu cậu bé, giọng tràn đầy cưng chiều.



- Bảo bảo, mẹ con đâu rồi?

Đậu Đậu ngây ngô chỉ tay ra trước cửa, lúc nãy mẹ đưa cậu bé vào đây sao đó nói là đứng ở đó đợi cậu ra.

Nếu như không nhìn thấy chú hàng xóm thì đi ra cửa, mẹ sẽ đón.



Khải Trạch nhếch môi, mặc kệ những ánh mắt tò mò đang nhìn mình, anh bế Đậu Đậu đi ra cửa.

Bên ngoài lúc này không có ai cả, anh đi xung quanh xem xét vài vòng cũng không thấy.

Lòng thầm mắng cô một trận " con chuột nhắt, chỉ giỏi trốn!".



Sau khi không nhìn thấy mẹ mình đâu, Đậu Đậu cảm thấy bị bỏ rơi rồi.

Mẹ đem cậu bé đến đây rồi lại bỏ về, mẹ không thương Đậu Đậu nữa.

Cậu bé khóc oà lên làm Khải Trạch hoảng sợ, anh lúng túng dỗ dành cậu.



- Bảo bảo, đừng khóc đừng khóc.

Nói cha nghe sao con lại khóc?


Anh trong tiềm thức đã nhận Đậu Đậu làm con, một tiếng cha của cậu bé cũng coi như thoã mãn tâm nguyện của anh.

Đậu Đậu nức nở, giọng nói đầy tủi thân.



- Mẹ.

.

.

mẹ bỏ Đậu Đậu.

Mẹ không cần Đậu Đậu nữa!

- Không có đâu, sao mẹ lại bỏ Đậu Đậu được.

Con đừng khóc, mẹ chỉ gửi Đậu Đậu cho cha trông một lát thôi, mẹ ra ngoài mua đồ chút nữa sẽ tới đón con!

Đậu Đậu chu môi, hai tay nắm cổ áo của anh, nước mắt làm cho mặt cậu giống như một con mèo vậy.



- Thật không ạ?

- Tức nhiên rồi.

Nào, cha bế con vào trong, chúng ta đi xem xung quanh có được không?

Đậu Đậu gật đầu.

Khải Trạch liền bế cậu lên, đưa mắt nhìn xung quanh lần nữa khẳng định không thấy xuất hiện hình dáng của Mộc Di thì mới đi vào trong.

Lúc này, khi hai người kia vừa đi khỏi, Mộc Di liền từ trong một bụi cây ven đường chui ra.

Cô phủi phủi mấy cái lá trên đầu xuống, sau đó nở nụ cười vui vẻ.

Cô xoay người bắt một chiếc taxi rồi lên xe rời khỏi, cô rất yên tâm khi để con trai ở chổ anh, rất yên tâm!

Còn ở phía Khải Trạch, anh bế con trai đi xung quanh tập đoàn.

Mọi người trong tập đoàn đều lâm vào tình trạng ngẩn người, ai ai cũng không tin được chủ tịch nhà mình lại có một người con trai lớn như thế.

Đừng nói là con trai, ngay đến cả phu nhân của chủ tịch có bộ dạng ra sao mọi người còn không biết.

Nhưng nếu nói không tin cũng không được, cứ xem bộ dạng cười ngô nghê của chủ tịch đem con trai đi khắp nơi khoe khoang, mấy nữ nhân viên đều thở dài trong lòng, nước mắt cũng sắp rơi ra luôn rồi.



- Mọi người đây là con trai của tôi!

.

.

.



- Đây là con trai của tôi!

.

.

.



- Là con trai.

.

.



.

.


.



Chủ tịch, đó là con trai của ngài, chúng tôi đã biết không cần nói nữa đâu!!!

Tiếng lòng của tập thể nhân viên Thịnh Nguyên đang không ngừng kêu gào.



Buổi tối hôm đó

Khải Trạch láy xe về nhà, đến khi xe đã đến trước cửa nhà cô thì anh dừng lại.

Nhìn qua ghế bên cạnh, Đậu Đậu đã ngủ từ lâu, anh cũng không nở đánh thức cậu bé.

Cả buồi chiều hôm nay, cậu bé vô cùng ngoan ngoãn ngồi chơi trên sofa đợi anh hết giờ tan làm.

Sau khi hết giờ làm việc, anh mang Đậu Đậu đi ăn tối, cậu bé cũng rất ngoan ngoãn ăn hết phần ăn của mình.

Có lẽ, Mộc Di đã tập cho cậu bé cách ăn, bởi vì khi anh định đút cho cậu thì Đậu Đậu lại lắc đầu nói " con tự ăn được ạ".

Con trai của anh, chỉ mới có hai tuổi lại biết làm nhiều chuyện như thế, lại còn rất hiểu chuyện nữa, Mộc Di đã dạy Đậu Đậu rất tốt.



Bế Đậu Đậu ra khỏi xe, anh nhấn chuông cửa thì thấy bên trong có một người phụ nữ đi ra.



Không phải cô!

Chị Vương được Mộc Di nhờ vả đón Đậu Đậu, khi nhìn thấy anh thì chị Vương liền vui vẻ mở cổng.



- Làm phiền cậu đã chăm sóc Đậu Đậu cả buổi chiều.

Thật là ngại quá!

- Không có gì, là trách nhiệm của tôi mà thôi.



Chị Vương mỉm cười, nhận lấy Đậu Đậu từ tay anh.

Lại thấy Khải Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong nhà, chị Vương thở dài trong lòng.

Vợ chồng trẻ bây giờ, giận nhau liền tách ra, không giống với những thế hệ trước gì cả.

Chị có lòng tốt liền nhắc nhở một phen.



- Anh bạn trẻ, cậu nên nhanh chóng làm hoà với vợ đi, hai người còn trẻ, đang trong giai đoạn tình cảm nồng nhiệt tách nhau ra như thế không tốt đâu.



Anh gật đầu, nở nụ cười.



- Tôi đã biết, làm phiền chị rồi!

- Có gì đâu chứ, tôi làm thuê cho cô Mộc Di, tiền đã nhận thì làm tròn trách nhiệm mà thôi.



- Được, vậy chị bế Đậu Đậu vào nhà đi, ở ngoài trời lạnh không tốt cho bé lắm.



Chị Vương gật đầu chào anh rồi bế Đậu Đậu đi vào trong.

Nhìn thấy bóng dáng hai người khuất sau cánh cửa thì anh mới rời khỏi.

Nghe thấy tiếng xe anh rời đi thì Mộc Di mới từ trên lầu đi xuống, bế Đậu Đậu đi lên phòng, cô đắp chăn lại cho bé rồi mới xuống lầu.

Thấy cô đi xuống, chị Vương gật đầu.



- Cô Di!


- Chị Vương đừng gọi khách sáo như thế, gọi em là Mộc Di được rồi.



- Dạ được cô Di.



Mộc Di lắc đầu bất lực, việc này cô đã nói rất lâu nhưng chị Vương vẫn cứ gọi như thế.

Cô đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, với tay lấy trái táo trên dĩa, cô định cắn một miếng thì thấy chị Vương vẫn đang nhìn cô.

Mộc Di bỏ trái táo xuống.



- Chị Vương, có chuyện gì sao?

- Cô Di, tôi thấy.

.

.

cô nên làm lành với chồng mình đi.



Mộc Di dở khóc dở cười, sao hôm nay ai cũng khuyên cô làm lành với anh hết vậy nhỉ?

- Chị Vương, thật ra chuyện của tôi và anh ấy rất khó nói.

Không phải một hai câu là có thể giải quyết được.



- Tôi thấy hai người vẫn còn trẻ như thế, làm lành được thì vẫn nên sớm làm lành đi.

Tôi cũng không dám quá phận nữa, chuyện của cô tôi cũng không xen vào được, tôi xin phép về!

Mộc Di gật đầu đồng ý, chị Vương liền rời đi.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn một mình cô, vô cùng yên lặng đến cả tiếng tim đập cũng nghe thấy.

Mộc Di đưa tay xoa xoa mi tâm, mấy ngày hôm nay chuyện xảy ra ngày càng nhiều, cô cũng không ngăn được nữa.



Mộc Di đứng lên đi ra khỏi phòng khách, đến khi đứng trước cổng cô đưa mắt nhìn ngôi biệt thự phía đối diện.

Tâm trạng của cô vô cùng phiền muộn, cô không biết mình nên làm sao, chỉ vô thức mà đi đến đây.



Lúc này, cửa nhà đối diện cũng mở ra, thân ảnh quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.

Hai người đứng cách nhau hơn ba mươi mét, đưa mắt nhìn nhau, lòng nổi lên cơn sóng có thể đánh sập tất cả.



- Tô Mộc Di, em chịu xuất hiện rồi sau?

- Du Khải Trạch, em về rồi!


.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.