Truy Thê: Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu?

Chương 37: Tiệc Mừng





Sau khi mọi người đã đến đông đủ, bữa tiệc ngoài trời cũng chính thức bắt đầu.

Lần này mở tiệc là có ba nguyên nhân, một là Mộc Di trở về, hai là Mộ Tử Du cuối cùng đã làm hoà với Nhược Khuê mặc dù đó chỉ là trên lí thuyết mà thôi, và cuối cùng chính là Du Nhan đã mang thai lần hai!

Trong khi Kỳ Niên đã làm cha lần hai, Khải Trạch thì có con trai hai tuổi thì hai người còn lại vẫn trong tình trạng phòng không lẻ bóng.

Mộ Tử Du nhìn chằm chằm vào Nhược Khuê đang ngồi bên cạnh trong lòng thở dài, không biết làm sao để dỗ dành cô gái của mình.

Trái lại, Nhan Mặc ngồi đối diện lại vô cùng vui vẻ mà vuốt ve chú chó của mình, anh ta cảm thấy độc thân chính là vinh quang!

- Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng ngày hôm nay nào!

Nhan Mặc cằm ly rượu hướng mọi người nâng lên, những người còn lại cũng vui vẻ nâng ly cạn.

Kỳ Niên nhanh tay đổi ly rượu của Du Nhan thành nước trái cây, cô ấy vui vẻ cằm ly nước uống, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Mộc Di ngồi cạnh Du Nhan, cô quay sang vỗ vai Khải Trạch đang hăng say nói chuyện cùng Mộ Tử Du.

Anh khó hiểu quay sang hỏi cô.



- Bà xã?

- Ông xã, em cũng muốn uống nước trái cây!


Cô giả vờ nũng nịu cằm tay anh lắc lắc, mấy người bên cạnh thấy thế liền cười ồ lên.

Khải Trạch cười lưu manh nâng cằm cô lên.



- Bà xã, nước trái cây sẽ không nóng, rượu mới là thứ khiến em trở nên nóng hơn.



Mộc Di nghe hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, mặt cô đỏ lên đưa tay nhéo hông anh, Khải Trạch cười lưu manh nhéo mũi cô.

Nhan Mặc cười cười nhìn hai đôi uyên ương bên cạnh một cách đầy ám muội, hai cặp vợ chồng này khiến anh ta cảm thấy tình yêu là một thứ vô cùng "nóng" và vô cùng ngọt.

Nhược Khuê nhìn tình cảnh này có chút không nói nên lời, cô ấy đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng đang nhìn mình.

Không nói cũng biết là ai, Nhược Khuê lạnh mặt quay sang đối diện ánh mắt của ai kia.



- Nhìn tôi làm gì?

Mộ Tử Du nhếch môi, đưa mặt lại gần cô ấy hơn, hơi thở của anh ta phả vào mặt khiến Nhược Khuê hơi nhột, mặt hơi đỏ lên.

Biết Nhược Khuê ngại ngùng nên Tử Du càng cúi xuống gần hơn.



- Nhìn người phụ nữ của anh cũng không được hử?

Nhược Khuê đen mặt, trừng mắt nhìn anh ta cãi lại.



- Ai là người phụ nữ của anh chứ? Anh đừng có mà tưởng bở.



Mộ Tử Du cười rộ lên, gương mặt tràn đầy vẻ vui sướng.

Nhược Khuê càng thêm tức giận.



- Anh cười cái gì chứ?

- Anh cười thì có liên quan gì đến em sao? Vả lại anh có nói em là người phụ nữ của anh hả, em gấp cái gì chứ?

Chân mày Tử Du hơi nhếch lên, nụ cười trên môi vô cùng đáng đánh.

Bộ dạng thong thã tay để trên thành ghế chân bắt chéo, Nhược Khuê bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, từ nhỏ đến lớn cô ấy ngoại trừ chọc tức người khác ra cũng không có ai chọc tức nổi cô ấy, nhưng Mộ Tử Du lại là một ngoại lệ.


Mỗi khi nói chuyện cùng anh ta, Nhược Khuê luôn luôn bị trêu chọc đến tức điên.

Cô ấy hừ lạnh quay mặt đi không đối hoài đến Mộ Tử Du, Khải Trạch thấy thế bèn cười cười vỗ vai anh ta.



- Lão Mộ, tôi đã biết tại sao cậu lại có ngày hôm nay rồi!

Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý với lời nói cũng Khải Trạch khiến Mộ Tử Du đen mặt.

Anh ta lạnh mặt nhìn đám bạn mình rồi nhìn đến vị ngồi ở bên cạnh mình, hừ một tiếng đứng lên rời khỏi bàn tiệc.

Nhược Khuê thấy anh ta đi khỏi thì nổi giận đập bàn một cái khiến mấy người còn lại giật mình.

Cô ấy cũng rời khỏi bàn tiệc, đi hướng ngược lại hướng mà Mộ Tử Du đã đi.

Mộc Di nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn, cô muốn đứng lên đi theo Nhược Khuê xem sao thì bị anh ngăn lại.

Khải Trạch lắc đầu ý bảo cô ngồi xuống.



- Để cô ấy yên tĩnh một lát đi.



Mộc Di vẫn còn lo lắng, cô nhìn theo hướng Nhược Khuê rời khỏi thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một ly nước trái cây.

Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh.



- Anh không phải nói nước trái cây không nóng sao?

Khải Trạch cười cười nhìn cô rồi nhìn lại ly nước trái cây trước mặt.



- Không sao, anh làm em nóng là được!

Mặt Mộc Di lại đỏ lên, cô mắng anh "lưu manh" rồi giật lấy ly nước uống một ngụm để hạ hoả.

Khải Trạch cười vui vẻ xoa đầu cô mặc kệ mấy người bên cạnh đang trêu chọc, trong mắt anh chỉ cần có cô là đủ rồi.



Lúc này Nhan Mặc mới lên tiếng.



- Này, hai người bớt bớt lại đi, cẩu độc thân như tôi vẫn đang ngồi đây đó!


Du Nhan nghe thế thì cười cợt anh ta, không biết là ai từng nói "tôi độc thân rất vui vẻ" kia mà.



- Nhan Mặc, nếu anh không muốn làm cẩu độc thân thì mau tìm bạn gái đi.

Anh xem anh năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi hả, là 30 đấy, đến mối tình đầu vẫn còn chưa có.



Nhan Mặc nghe thế thì liền quay sang nhìn Du Nhan đau khổ nói.



- Nhan Nhan, em đừng nói nữa, mẹ anh hôm nào cũng lảy nhảy mấy câu này bên tai anh, anh sắp điên luôn rồi.



Du Nhan ngả đầu vào vai Kỳ Niên, tay xoa xoa bụng nhỏ đang có dấu hiệu nhô lên của mình mà cười nói.



- Nhan Mặc, ý anh là em giống mẹ của anh sao?

Nhan Mặc không nghĩ ngợi liền gật đầu.

Du Nhan liền bật cười, Kỳ Niên không nghỉ ngợi liền đưa tay đánh vào ót Nhan Mặc một cái khiến anh ta la toáng lên vì đau.



- Cậu điên hả, sao đánh tôi?

Kỳ Niên nhàn nhạt phun ra một câu khiến ba người còn lại cười rộ lên còn Nhan Mặc thì đen mặt.



- Thế nào, có giống cha cậu không?


.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.