Truy Thê

Chương 28: Làm khó



Tác giả: Luna Huang

Vừa về đến phủ liền nghe thông báo Mã Tuấn Vĩnh được thăng lên làm thượng thư tứ phẩm ban phủ, tối nay thiết yến. Mã Phi Yến cao hứng hỏi phụ thân khi nào dọn nhà thì được bảo là đợi lão thái gia, lão thái thái trăm tuổi mới tính tiếp. Mã Phi Yến lại buồn rầu một phen.

(Ý là khi họ qua đời ấy.)

Đến tối, ba huynh muội một thân tử sắc, ống tay áo và cổ áo trắng viền chỉ đen. Đôi phu thê Mã gia chi thứ hai hạnh phúc nắm tay nhau tiến vào buổi dạ yến.

Mã Phi Yến sau khi chào hỏi phu thê Vũ Văn gia liền chọn một góc khuất ngồi xuống. Do nàng bị đồn thổi lung tung nên cũng không ai đến tìm nàng tán gẫu.

Lát sau hoàng thượng, hoàng hậu đến, ngoài ra thái giám còn đọc to phong hào của đám quan lại sắp bước vào nữa. Nhúng người hành lễ mà Mã Phi Yến không dám thở mạnh. Nàng dường như mới nghe được phong hào của Cung Vô Khuyết.

Không xui xẻo như vậy chứ? Chỉ trong một ngày mà gặp hắn tận hai lần. Lúc sáng do ở Vạn Phúc tự nên không gặp xui xẻo thôi, giờ không có thần phật ở đây thật làm nàng bất an. Tim của nàng không ngừng đập mạnh như thế sắp có đại họa ập đến vậy.

Mọi người chúc mừng Mã thượng thư xong Cung Vô Khuyết đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vì sao Mã tiểu thư lại mang mạn che mặt?" Sâu trong đáy mắt của hắn ẩn giấu ý cười.

Mã Phi Yến xem như hắn nói với Mã Phi Vũ nên vẫn cúi đầu không trả lời. Môi nàng dưới lớp mạn che mặt cắn liên tục không ngừng. Con khỉ chết tiệt mới được thăng chức công tước này không thể xem như không quen biết nàng được sao? Vì sao hắn cứ phải nhắm vào nàng mà trêu? Lúc sáng gặp không hỏi bây giờ hỏi là có ý gì?

Hoàng thượng vội cười rồi mang giải thích của nàng lúc trước ra nói với Cung Vô Khuyết. Trong kinh thành ai mà không biết thiên kim của Mã thượng thư là xấu nữ chứ. Hắn làm vậy chẳng qua chỉ là giúp Mã Tuấn Vĩnh lấy lại chút mặt mũi với tránh làm mọi người hoảng sợ mà thôi.

Mọi người trong yến tiệc nghe được thì chỉ nghĩ Cung Vô Khuyết lâu rồi không hồi kinh nên không biết chuyện gì đang xảy ra thôi.

Nhắc đến chuyện này Tề thị lại không vui. Mã Phi Yến không quốc sắc thiên hương gì cho cam nhưng cũng đứng được ở top ba top bốn chứ đâu phải xấu nữ gì như trong kinh thành bàn tán đâu. Nàng ta lại thêm hận ý một phần đối với Vũ Văn gia và Mã gia chi thứ nhất. Lý do từ hôn chỉ có hai bên biết làm sao lại có thể đồn ra ngoài được.

Cung Vô Khuyết "a" một tiếng tỏ ra thông suốt rồi ra lệnh: "Thế An, ngươi mau giúp Mã tiểu thư bốc vài than thuốc dưỡng bệnh đi."

Hắn là bảo bốc thuốc chứ không phải bắt mạch. Rõ ràng là biết nàng giả bệnh nên mới cố ý đây mà. Nàng nắm vạt váy kéo kéo như thể xem đó là da mặt của hắn mà xé vậy.

Mã Tuấn Vĩnh vội nói: "Tạ quốc công gia quan tâm. Nữ nhi chỉ làm thân thể không tốt không cần làm phiền Thế An công tử." Lúc ở Tân Hà thôn vỗn dĩ biết nữ nhi không thích uống thuốc nên nhanh miệng từ chối.

Cung Vô Khuyết làm như rất thân với nàng vậy nói thế nào cũng không chịu buông tha: "Bệnh nhẹ mà không chữa sẽ thành bệnh nặng. Mã thượng thư vẫn là không nên cô phụ tâm ý của bổn quốc công."

Mã Phi Yến lúc này chịu không nỗi nữa liền ngẩng đầu lên nén giận nhẹ nhàng nói: "Quốc công gia thật thấu hiểu lòng người." Câu của nàng không ăn nhập gì cả nhưng chỉ có hắn và nàng hiểu được đó là ý gì. Mọi người đều cho rằng Mã Phi Yến không những xấu còn bị thiểu năng nữa.

"Mã tiểu thư mới là người thấu hiểu lòng người. Mới đây đã đoán được tâm ý của bổn quốc công. Thật làm bổn quốc công cảm thấy hài lòng." Cung Vô Khuyết tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lóe sáng nhìn Mã Phi Yến.

Trong lòng mọi người đều tiếc thay cho vị Định quốc công vốn yêu cái đẹp này. Thị thiếp trong phủ của Cung Vô Khuyết không quốc sắc thiên hương thì cũng là hàng hiếm lạ, làm sao có thể vì thiếu hiểu biết mà để ý xấu nữ như vậy chứ?

Không một ai có mặt hiểu được Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết đang nói gì. Bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra được.

Hoàng thượng ho khan nhắc nhở. Trong cuộc tranh đoạt hoàng vị chỉ có mỗi Cung Vô Khuyết là tận lực giúp hắn nên hắn rất trân trọng vị đệ thê này: "Đệ thê đừng làm khó Mã thượng thư cùng Mã cô nương nữa." Đến xưng hô cũng thân thuộc hơn hết thảy.

Lần này gọi hắn hồi kinh vốn là để hắn chọn cho mình một thê tử. Không ngờ hắn lại nhìn trúng xấu nữ mới khổ chứ. Bảo hắn nên làm sao cho phải đây.

Cung Vô Khuyết vờ nể mặt hoàng thượng mà kết thúc chủ đề đó liền mở chủ đề khác: "Hoàng thượng, thần nghe nói ở thành đông có một quán trà tên là Bách Hoa Mộng rất nổi tiếng. Lão bản lại là một người rất rành về trà, sau tết liền tặng một loại bánh rất lạ làm từ trứng cho khách nữa."

"Còn có cả chuyện này?" Hoàng thượng ngạc nhiên hỏi. Hắn là hoàng đế mà lại chưa từng ăn loại bánh đó sao? Cung Vô Khuyết đã dùng từ bánh lạ thì rõ ràng là hắn chưa từng ăn qua rồi.

Một đại thần liền lên tiếng xác nhận. Hắn còn bảo là nữ nhi của hắn rất thích mua trà ở đó về dùng.

Các đại thần khác cũng xác nhận sự việc trên là đúng. Khi được hỏi đã từng ăn loại bánh đó chưa thì ai cũng bảo chưa.

Cung Vô Khuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn Mã Phi Yến rồi lại nói: "Nếu Bách Hoa Mộng mà có ninh mông đản cao thì thần nhất định đến mua hết rồi."

Ba huynh muội Mã gia cứng cả người, đột nhiên lại xuất hiện mồ hôi lạnh, món này có ai biết làm đâu. Mã Phi Yến đen mặt lại sợ hãi, hắn đã biết chuyện gì, mắt nàng không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trước mặt. Nàng chưa từng mang ninh mông đản cao đến Bách Hoa Mộng a, tên này khẳng định là cố ý.

Hoàng thượng lại ngạc nhiên hỏi: "Ninh mông đản cao là gì?"

Cung Vô Khuyết lại tiếp tục giúp hoàng thượng giải thích: "Đó cũng là một loại bánh mà thần may mắn được dùng một lần liền nhớ mãi không thôi." Hai chữ "may mắn" được hắn nhấn mạnh. Thấy được cả người Mã Phi Yến lộ ra bất an hắn càng thỏa mãn.

"Không biết đệ thê đã từng dùng ở đâu? Có thể mời người đó đến đây làm cho Trẫm cùng hoàng hậu thưởng thức không?" Hoàng thượng quyết không bỏ qua món ngon vật lạ này.

Cung Vô Khuyết liên tục lắc đầu: "Thần bất lực để hoàng thượng thất vọng rồi."

Bất đắc dĩ hoàng thượng cũng không hỏi gì thêm nữa. Tuy sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng tiếc nuối không ngừng.

Hoàng hậu vội gọi mấy thiên kim ra biểu diễn tài nghệ để Cung Vô Khuyết lựa chọn. Đương nhiên là đặc cách cho đám nữ nhi của biểu muội của mình trước rồi.

Mã Viễn Duẫn thấy Cung Vô Khuyết không rời mắt khỏi Mã Phi Yến liền quay xuống hỏi: "Muội muội cùng Định quốc công có quen biết?"

"Lúc trước hắn đến Tân Hà thôn nên có đôi lời qua lại nhưng không thân thiết đến nỗi bảo người giúp muội bốc thuốc đâu. Hắn là biết muội giả bệnh nên cố ý." Mã Phi Yến phẫn hận nói. Giọng nàng thập phần là đang nén giận.

"Vậy còn ninh mông đản cao?" Mã Viễn Duẫn lại hỏi. Món này hắn được nàng làm cho ăn, nhưng hỏi bên ngoài thì không ai biết món lạ miệng này.

Mã Phi Yến liền mang sự tình kể cho hai vị huynh trưởng nghe. Nếu nàng có bạc đền nàng cũng sẽ không làm bánh cho hắn ăn tiện nghi như vậy đâu.

Mã Viễn Luật cũng quay xuống nhẹ giọng: "Lúc trước hắn cũng có phần trong chuyện muốn lấy đầu của phụ thân. Muội muội đừng nên cùng hắn thân cận." Nhưng lần này phụ thân có được chức thượng thư cùng là do Cung Vô Khuyết mở miệng đề bạc nha, thực đoán không ra trong hồ lô của hắn đến cùng bán loại thuốc gì.

"Ân!" Nàng ngoan ngoãn đồng ý. Nàng cũng không muốn cùng ôn thần có quan hệ gì.

Vũ Văn gia từ khi từ hôn với Mã Phi Yến cũng không dám mở miệng muốn lấy Mã Phi Vũ. Thế nên nàng ta chỉ còn cách tìm một mối hôn sự khác để thay thế thôi.

Vũ Văn Dương khải cũng được hoàng thượng tứ hôn cho vị tiểu thư tài sắc vẹn toàn nào đó. Mã gia chi thứ hai cũng không ai có ý kiến, cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị chỉ là chúc mừng đôi ba câu thôi.

Hoàng hậu mỉm cười hiền hòa hỏi hai huynh trưởng của nàng đã tìm được ai ưng ý chưa. Bọn họ rất thông minh mang hết trách nhiệm đẩy cả lên người Mã Phi Yến. Dù sao nàng cũng mở miệng bảo sẽ tận lực giúp họ cơ mà.

"Hoàng hậu nương nương cũng biết tin đồn về muội muội không được tốt. Có lẽ sẽ..." Mã Viễn Duẫn ngừng một chút nhìn Tề thị rồi mới nói tiếp: "Sẽ...không thể gả ra ngoài, nên thần cùng nhị đệ quyết định lấy một thê tử không chỉ hiếu thuận phụ mẫu mà còn nguyện ý đối xử tốt với muội muội."

"Thần lại cảm thấy các thiên kim tiểu thư ở đây đều đối với muội muội một mực xa lánh, nếu không thì cũng là chán ghét. Hy vọng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không ép uổng để thần cùng đại ca có thể tự lựa chọn." Mã Viễn Luật tiếp lời.

Mã Phi Yến ôm một bụng nộ khí không thể phát tác, nay còn tự dưng bị đẩy trách nhiệm cao cả vảo người. Nếu hai vi huynh trưởng không thể thú thê thì tội lỗi nhất định quy kết hết vào người của nàng.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng không thể nói được gì. Rõ ràng là thanh danh của Mã Phi Yến cực xấu. Trừ người ham vinh hoa phú quý ra thì còn ai muốn thú nàng vi thê nữa.

Mã Tuấn Vĩnh đưa ly rượu nhỏ lên miệng che giấu nụ cười. Ba năm huynh muội bọn họ thật sự biết bao che lẫn nhau khiến hắn vui mừng không ngơi. Chuyện hôn sự vẫn là để từ từ thôi.

Tề thị lại có chút không vui, sao họ lại nguyền rủa muội muội không thể gả được ra ngoài chứ. Nàng ta nhìn sang Mã Phi Yến thấy nàng không có ý buồn giận gì trên mắt mới thả lỏng người. Nàng nhất định sẽ tìm một trượng phu tốt cho Mã Phi Yến. Nếu có thể thì bắt tên đó ở rễ để tránh nàng chịu ủy khuất.

Lát sau được hoạt động từ do, quả nhiên đám thiên kim tiểu thư vì lời nói của hai huynh trưởng mà bám lấy Mã Phi Yến không buông. Bọn họ nói không phải là vì những tin đồn vớ vẩn mà xa lánh nàng mà là do nàng ít nói nên bọn họ không biết phải nói gì. Không thể trách được hai huynh trưởng của nàng lại sợ bọn họ như vậy. Trong lòng Mã Phi Yến hừ một cái rõ chán ghét. Đem tội đổ hết cho nàng mới khổ chứ.

Mã Phi Yến giả bệnh ho đến cổ họng đau mà bọn họ cũng không có ý tránh xa nàng. Thật mất hứng! Hết nói chuyện này đến nói chuyện kia thật là mệt. Không tránh được thì nàng tiếp nhận vậy. Nàng mang Bách Hoa Mộng ra cực lực quảng cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.