Lát sau, bọn họ cùng nhau đi chơi đến tối mới trở về phủ. An Tri hiên lúc này ngoại trừ hạ nhân thì không còn ai nữa. Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị cư nhiên đến giờ này vẫn chưa về. Nhưng ai cũng mệt lã người rồi nên không quan tâm đến chuyện này liền trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, đúng như hôm qua đã hứa, Mã Phi Yến cùng Tuyết Ly xuất phủ đón A khê đến Bách Hoa Mộng. Hôm qua nàng thấy cứ ở khách điếm như vậy vừa tốn kém vừa không an toàn nên đã đề nghị đưa nàng ta đến Bách Hoa Mộng ở cùng Nặc Nặc. Vừa tiếc kiệm bạc vừa có người giúp nàng trông coi cửa tiệm nhất tiễn hạ song điêu.
Đến khách điếm giúp A Khê thu dọn xong Mã Phi Yến liền mang nàng ta đi may một số y phục, rồi lại ghé đi mua trang sức. Nàng ta từ chối mãi không được đành nhận một ít. Xong mọi chuyện mới đưa nàng ta đến Bách Hoa Mộng. Nặc Nặc hướng dẫn nàng ta làm quen với quy tắc của Bách Hoa Mộng.
Bẵng đi hơn một tháng, A Khê cũng đã quen hết mọi việc. Mã Viễn Duẫn gấp gáp hỏi nàng: "Muội muội, huynh muốn đưa nàng về gặp phụ mẫu."
"Huynh thật không hiểu nỗi muội muội ở đây là đợi thời cơ gì nữa?" Mã Viễn Luật bênh cạnh trách móc, mấy lần hắn bảo đưa A khê về mà không chịu. Để mỗi ngày chữ cũng ngập tràn lỗ tai.
Mã Phi Yến lắc đầu: "Mai là đại hôn của Dương ca ca, sau đại hôn muội cùng lão nhị mỗi ngày sẽ ở bên tai của mẫu thân nói về chuyện hôn nhân đại sự. Sau khi mẫu thân trúng kế liền mới nói ra chuyện của huynh."
Cảm thấy nàng nói có lý liền không ai phản đối gì nữa.
Ngày kế tiếp, Vũ Văn Dương Khải đại hôn. Trên dưới Mã gia đều đến tham dự đầy đủ. Hôm nay nàng lại gặp Cung Vô khuyết. Đã lâu rồi hắn không có đến tìm nàng, từ sau bữa cơm kia hắn liền không xuất hiện nữa.
Hôm nay hắn vận một thân cẩm bào, khuôn mặt tuấn dật nay trở nên gầy gò góc cạnh. Sau khi hành lễ hắn cũng không ngồi ghế chủ vị như trước mà ngồi đối diện nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn nàng nhưng nàng lại không biết được hắn nghĩ gì.
Thôi kệ, hắn không làm phiền nàng là tốt rồi. Mã Phi Yến làm như không nhìn thấy hắn, liên tục giúp Mã Viễn Duẫn tránh đám thiên kim, Mã Viễn Luật bị đồn linh tinh nên rất thông thả ngồi thưởng trà không bị ai quấy phá.
Mã Viễn Duẫn không chịu nỗi nữa liền bước đến bên cạnh Mã Viễn Luật thế là đám thiên kim chỉ dám đứng từ xa chứ không hề bước đến. Mã Phi Yến rảnh rang liền chạy đến bên Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị huyên thuyên. Chủ đề hôm nay của nàng là vì sao ca ca lại chưa thành thân. Nàng cố ý khiến Tề thị ham muốn có con dâu, có tôn tử đến phát điên rồi mới mang A Khê trở về ra mắt.
Nói đến khi Tề thị ủy khuất mếu máo nhìn Mã Tuấn Vĩnh thì Cung Vô khuyết bước kéo Mã Phi Yến ra ngoài: "Dạo này nàng thế nào?"
"Vẫn chưa chết được." Mã Phi Yến hì hì cười. Bản thân hắn còn lo chưa xong đi lo cho nàng.
Đôi mắt phượng của hắn khẽ khép lại đánh giá nàng. Dạo này hắn được Thiết Trụ thông báo nên cũng nắm rõ tình hình của nàng: "Ta nghe nói nàng cùng Vũ Văn ngự sử riêng tư gặp mặt."
"Cái gì mà riêng tư gặp mặt khó nghe như vậy chứ? Ta cùng hắn kết nghĩa huynh muội." Mã Phi Yến lập tức phản bác. Hắn với nàng thành thân chẳng phải vì hắn không muốn lập thê nên lấy nàng làm bia sao? Vì lý do gì hắn lại xem vào chuyện riêng tư của nàng chứ?
Mã Phi Yến đột nhiên vỗ hai tay vào nhau tạo thành một âm thanh cực vang: "Ta biết rồi, là Thiết Trụ phải không? Lần này trở về ta nhất định mang răng hắn nhổ sạch cho hắn không thể ăn nói linh tinh được nữa."
Cung Vô Khuyết chỉ im lặng nhìn nàng mà không lên tiếng trả lời. Hắn đưa tay giúp nàng chỉnh là vài cây trâm bị lệch trên tóc. Rất lâu mới lên tiếng: "Nàng không nên cử động mạnh như vậy, trâm lệch sẽ không đẹp nữa."
"Không đẹp liền tháo hết ra, mang nhiều làm gì cho phiền phức như vậy?" Mã Phi Yến bĩu môi khinh thường tên nam nhân suốt ngày chỉ biết đến trâm cài tóc trước mặt. Tay nàng cũng không dám đưa lên tháo trâm, vì nàng biết hắn sẽ ngăn lại.
Thế An từ xa bước đến bẩm báo thứ gì đó Cung Vô Khuyết liền nhanh chóng rời đi. Mã Phi Yến nhìn theo bóng dàng gầy gò của hắn không hiểu vì sao tâm cũng trầm đi một chút. Nàng cũng không biết hắn đến cùng có phải nam chủ hay không nữa, xuất hiện ít như vậy a.
Vài ngày sau, Tề thị quả thực không chịu được nữa Mã Viễn Duẫn mới chịu đưa A khê hồi phủ. Theo Mã Phi Yến thì Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị đều là người không xem trọng địa vị nên sẽ không khó thuyết phục. Đáng tiếc hiện là đang ở trong một đại gia đình a. Bên lão thái gia, lão thái thái biết phải làm thế nào đây.
Do đó trước đó vào ngày, ngày nào Mã Phi Yến cũng siêng năng thỉnh an xong liền lưu lại rất lâu kể rất nhiều chuyện từ Lương Sơn Bá – Trúc Anh Đài đến Romeo – Juliet để họ không gậy đánh uyên ương.
Mã Viễn Luật còn thời gian cũng đến lấy lòng. Đây gọi là một mối hôn sự mà khiến cho cả ba huynh muội đều lo lắng không yên.
Mọi người tập trung hết ngoài tiền thính đợi xem thê tử tương lai của Mã Viễn Duẫn. Tề thị khẩn trương đến nỗi đứng ngồi không yên nhưng lại không dám thất thố chỉ xoắn chặt khăn tay đầu ngóng ra cửa.
Tạ thị mỉm cười dịu dàng nói: "Thẩm mẫu không cần khẩn trương như vậy, một chút nữa cũng sẽ thấy thôi."
Tề thị đợi ly trà của con dâu này đã bao lâu rồi lý nào lại không khẩn trương cho được. Mã Tuấn Vĩnh bên cạnh cũng vỗ vỗ mu bàn tay của Tề thị nối: "Phu nhân không cần gấp gáp." Nói vậy thôi chứ trong lòng của hắn cứ như bị tam muội chân hỏa thiêu đốt vậy. Trấn an Tề thị cũng như trấn an bản thân thôi.
Mã Viễn Luật cùng Mã Viễn Hành bình tĩnh ngồi dùng trà chung thủy không mở miệng. Mã Tuấn Trường, Trình thị, Lý thị cũng nôn nóng muốn biết đến cùng là vị thiên kim nào. Lão thái gia, lão thái thái thì khỏi nói đi, trong nhà gả biết bao nhiêu người rồi cũng rất bình tĩnh nhưng miệng lại cười đến không khép lại được.
Chỉ duy nhất có Mã Phi Yến là tâm tình khó chịu. Hôm qua thông báo với Tề thị nàng liền bị mang ra mắng trước tiên. Tề thị bảo nàng biết chuyện không báo, nàng lại cho rằng đó là vấn đề của Mã Viễn Duẫn nên để hắn cùng nàng ta nói mới thỏa đáng. Tề thị lại bảo nữ nhi đương nhiên phải tâm sự cùng mẫu thân rồi.
Trời ơi! Mỗi lần trò chuyện cùng Tề thị thì nàng ta lại tức điên người bị họa cuối cùng cũng chỉ có nàng. Như thế thì làm sao mà tâm sự đây.
Khi A Khê bước chân vào tiền thính, mọi người đều trố mắt kinh ngạc. Đây là thiên kim khuê các nhà nào sao trước giờ họ chưa từng gặp qua. Tề thị cười đến híp mắt, chúng tỏ đây là dấu hiệu hài lòng.
Mọi người thay phiên nhau đem một loạt câu hỏi tra tấn A Khê khiến nàng ta đỏ cả mặt vì ngượng. Câu nào nàng ta cũng không thể trả lời được.
Tỉ như phụ mẫu là ai? Thiên kim nhà nào? Học vấn ra sao? Gia tộc mấy đời làm quan? Tỉ như như thế nào quen biết Mã Viễn Duẫn?
Một người mất trí nhớ như nàng ta làm sao có thể nhớ được mà trả lời cơ chứ. Khi không được câu trả lời hài lòng A Khê liền bị ném cho những cái nhìn khinh thường.
Dùng bữa xong Mã Viễn Duẫn đưa A Khê trở về. Bên trong tiền thính lại nháo nhào một phen không cho hai người bọn họ thành thân.
Tề thị thấy A Khê đoan trang cũng sinh vài phần hảo cảm. Nhưng lại sợ làm trái ý lão thái gia, lão thái thái. Mã Tuấn Vĩnh chưa hề đặt nặng vấn đề thân phận nhưng lại đặt nặng đạo hiếu.
Mã Viễn Luật thấy không ổn liền thêm miệng giúp Mã Viễn Duẫn đỡ lời. Mã Phi Yến, Mã Viễn Hành cùng Tạ thị không mở miệng chỉ ngồi im lặng nghe.
Mã Viễn Duẫn thấy nàng không nói gì liền nghĩ nàng không tập trung nên khẽ gọi: "Muội muội." Mắt hắn nháy nháy bảo nàng tiếp sức.
Mã Phi Yến biết giờ đây có nói gì cũng vô ít nên không nói. Nàng nên sớm nghĩ cách khiến phụ mẫu tác thành thôi. Chỉ cần Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị đồng ý thì mọi chuyện dễ dàng hơn.
Trở về An Tri hiên Tề thị lại tiếp tục mang hai huynh muội ra mắng cho một trận vì tội bao che thân thế của A Khê. Hai người cứ thế bị phạt quỳ từ đường hai canh giờ. Mã Viễn Duẫn sau khi trở về liền bị lão thái gia, lão thái thái gọi qua khuyên nhủ, đe dọa đủ điều. Hắn vẫn là khiên quyết lấy A Khê liền khiến lão thái gia tức đến hôn mê sâu.