Truy Thê

Chương 52: Kết bằng hữu



Tác giả: Luna Huang

Tính luôn hôm này là vừa tròn hai tháng rời khỏi kinh thành. Mã Viễn Luật cùng nàng xuống phố mua sắm. Hai người bước vào một tiệm bán vải, Mã Viễn luật bước sang một bên xem gì đó để Mã Phi Yến cùng lão bản lựa vải.

Nghĩ nghĩ liền nhớ đến Cung Vô khuyết, hắn luôn giúp nàng chọn lựa chứ không như tên huynh trưởng vô lương tâm này. Không biết giờ hắn đang làm gì? Ở đâu? Mã Phi Yến liền lắc đầu loại bỏ suy nghĩ đó, đang yên đang lạnh tự nhiên lại nghĩ đến tên ôn thần đó làm gì.

Nàng thấy một khúc vải trắng mỏng rất đẹp, đột nhiên lại muốn may mặc một bộ váy maxi hiện đại, trễ vai. Còn chưa nghĩ xong lại bị nữ tử kia đến giành. Dường như nàng cùng nàng ta có thù hận thâm sâu ở kiếp trước thì phải.

Nghe thấy đôi co Mã Viễn Luật quay sang, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì nữ nhân kia đã chạy đến bên cạnh: "Huynh ở đây sao? Dạo này muội tìm huynh mãi."

Mã Phi Yến há hốc, Mã Viễn Luật khi nào cùng nữ nhân này quen biết? Nàng làm sao thua nàng ta được, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian xảo liền bước đến bên cạnh khoác lấy tay Mã Viễn Luật nũng nịu nói: "Huynh làm sao quen biết nàng?"

Nữ tử kia thấy được liền ganh tỵ đỏ mắt: "Ngươi, ngươi, ngươi."

"Ta, ta, ta, thế nào?" Mã Phi Yến đắc ý còn ôm lấy Mã Viễn Luật để chọc tức nữ nhân kia.

Mã Viễn Luật thấy vậy liền phì cười, vậy thì để muội muội của mình nháo đi. Hắn cũng không thích nữ nhân kia.

"Huynh, ngươi" Nữ nhân đó mím môi thật chặt, mắt đỏ hoe như muốn khóc mà hai huynh muội vô lương tâm kia vẫn không hề để ý đến.

Lúc đó lão bản liền hỏi: "Mã tiểu thư, vậy khúc vải này...."

Mã Phi Yến cau mày thầm mắng lão bản nhiều chuyện phá hư chuyện tốt của nàng. Nữ nhân kia nghe được liền cao hứng: "Thì ra đây là muội muội của huynh sao?" Làm nàng đây hiểu lầm suýt chút nữa là khóc thét lên rồi.

Mã Viễn Luật không để ý đến nàng ta mà nói với muội muội mình. Cách đây vài ngày vô tình cứu nàng ta thoát khỏi một đám hái hoa tặc.

Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân nên nữ nhân này sinh lòng mến mộ đối với hắn. Mã Viễn Duẫn thì lại là mỹ nhân cứu anh hùng. Nhớ được cái gì đó nàng liền nói: "Nàng ta biết biết võ công a, lão nhị đâu biết."

"Ai nói ta không biết." Mã Viễn Luật ngơ ngác hỏi lại.

Mã Phi Yến mở to đôi mắt phượng của mình như không thể tin được: "Chẳng phải lúc trước lão đại nói chúng ta là dòng dõi hương thư."

"Đúng là như vậy." Mã Viễn Luật xác nhận: "Nhưng vẫn phải biết chút ít võ công để phòng thân, rèn luyện thân thể chứ."

Mã Phi Yến lấp bấp hỏi: "Vậy còn phụ thân." Mã Viễn Luật gật đầu xác nhận Mã Tuấn Vĩnh cũng biết một chút võ công. Nàng thật muốn khóc, ở cùng họ bao lâu nay, nàng thật sự không biết những chuyện này.

Nữ nhân đó liên mát mẻ nàng: "Ngươi làm muội muội của người ta kiểu gì vậy? Đến ca ca của mình biết võ công mà cũng không biết."

Thẹn quá hóa giận Mã Phi Yến liếc mắt nhìn nàng ta nói: "Đó là chuyện của ta không liên quan đến ngươi." Nàng quay sang hỏi Mã Viễn Luật: "Lão nhị biết võ công không?"

Mã Viễn Luật đương nhiên thuận theo muội muội của mình rồi: "Ta không biết.

Mã Phi Yến đánh đá chống hông cười ha hả: "Đã nghe thấy gì chưa bát phụ hà đông sư, lão nhị bảo không biết võ công đấy. Bổn tiểu thư bảo không biết chính là không biết."

Mã Viễn Luật cười phì, cái gì mà bát phụ hà đông sư chứ? Nữ nhi nhà người ta bị Mã Phi Yến đặt xong cái tên này khác nào không thể gả ra cửa sao?

Nữ nhân kia ấm ức một chút rồi rất nhanh mỉm cười: "Vậy thì không biết đi." Mù cũng nhìn ra hắn yêu thương muội muội của mình. Nàng muốn gả cho hắn liền lấy lòng từ vị muội muội này lên đi.

Mã Phi Yến hừ một tiếng không thèm nhìn nàng ta liền kéo Mã Viễn Luật nói: "Lão nhị, nàng ta tranh khúc vải này với muội."

Nữ nhân kia liền nói: "Ngươi thích thì cứ mua đi." Mắt nàng ta không rời khỏi gương mặt tuấn tú của Mã Viễn Luật.

Biết nữ nhân kia bị dung mạo của Mã Viễn Luật làm cho hỏng não rồi nên nàng nói: "Ta không mua nữa, lão nhị, chúng ta đi."

Nữ nhân kia cũng chạy theo. Bên này lão bản khóc hết nước mắt, hai người tranh giành một hồi lâu lại không ai mua gì cả.

"Ngươi đi theo chúng ta làm gì?" Mã Phi Yến hung dữ nạt nộ nữ nhân kia.

Nữ nhân kia thu lại vẻ đánh đá mỉm cười dịu dàng: "Chúng ta cùng đi chơi có được không? Tuổi chúng ta cũng xấp xỉ nhau, có thể làm bằng hữu a." Nếu không nói đến là quan hệ tẩu tẩu – muội muội.

"Không thích." Mã Phi Yến giả vờ làm giá, nữ nhân này rất thú vị a. Vì Mã Viễn Luật mà hạ mình đến mức này thì...thật không có tiền đồ.

Nàng ta chạy sang khoác lấy tay nàng: "Ngươi tên gì? Ta gọi là A Quyên."

Mã Phi Yến sững sờ, không phải chứ? Đừng nói là cái tốt không linh cái xấu linh nhé. Lại là một nữ nhân không rõ lai lịch nữa sao? Nàng quay sang nhìn Mã Viễn Luật: "Lão nhị có cần thêm một ít mật hoa đỗ quyên không?"

Mã Viễn Luật đương nhiên hiểu nàng muốn nói gì nên bật cười. Hắn sẽ giẫm lại con đường của Mã Viễn Duẫn đã đi sao? Không, sẽ không như vậy.

Nữ nhân kia bám riết lấy họ như cái đuôi khó cắt đứt. Đến khi họ hồi phủ nữ nhân đó mới chịu buông tha.

Mã Phi Yến luôn miệng chọc Mã Viễn Luật có số đào hoa, vừa ra cửa đã gặp phải nợ đào hoa rồi. Mã Viễn Luật không trả lời mà chỉ mỉm cười mỗi khi nàng buông lợi chọc ghẹo.

Ngày kế tiếp, A Quyên sớm chờ ở trước đại môn. Mã Viễn Luật vừa bước ra nàng ta đã chạy đến chào hỏi. Mã Viễn Luật nhàn nhạt khách sáo rồi viện cớ leo lên xe ngựa chuồn mất dạng.

A Quyên vẫn tiếp tục kiên nhẫn đợi Mã Phi Yến xuất phủ. Trời không phụ lòng người, chưa đầy một khắc đã thấy Mã Phi Yến bước ra.

"Hôm nay chúng ta cùng đi chơi được không?" A Quyên vui vẻ chạy đến khoác lấy tay nàng như đã thân quen từ thuở nào.

Mã Phi Yến cao hứng liền không quản nàng ta: "Ngươi thích lão nhị?"

A Quyên không giấu diếm mà thẳng thừng thừa nhận: "Ân, ta là thích huynh ấy, ngươi giúp ta được không?"

"Ta giúp ngươi cũng được, chỉ là ta lo cho ngươi a." Mã Phi Yến giả vờ buồn bã nói.

A Quyên không hiểu liền hỏi lại: "Vì sao lại lo cho ta? Huynh ấy đã thú thê sao?" Hy vọng là không phải, nàng vẫn muốn trở thành thê tử của hắn a. Từ lúc hắn cứu nàng, nàng đã nhất kiến chung tình rồi.

Mã Phi Yến lắc đầu: "Hễ nữ nhân nào thích lão nhị trên người đều nổi mẩn đỏ, đến đại phu cũng không trị được a, nên đến giờ vẫn chưa thể thú thê." Nói xong nàng chỉ lên mặt nàng ta: "Cũng giống như ngươi bây giờ vậy."

Nói xong nàng giơ gương đồng nhỏ lên cho nàng ta xem. Quả thực mặt của nàng có một số chấm đỏ xuất hiện. Hốc mắt của nàng ta đỏ lên làm Mã Phi Yến đắc ý cười thầm trong bụng.

A Quyên đưa tay lên sờ mất nốt đỏ trên mặt hướng nàng nghẹn ngào nói: "Dung mạo ta như vậy huynh ấy có chán ghét ta không?"

Nàng ta không phải là nên lo cho nhan sắc của bản thân trước? Sao lại hỏi xem huynh trưởng của nàng có để ý hay không? Nghĩ nghĩ một chút, Mã Phi Yến liền đáp: "Ta làm sao biết được, trước đến nay, nữ nhân nào gặp phải tình trạng này đều là tránh hắn xa xa, không có như ngươi sợ hắn ghét bỏ đâu."

A Quyên chớp chớp mắt nhìn nàng rồi thu lại vẻ mặt bối rối của mình nở một nụ cười: "Ngươi là nữ nhân, ngươi không ghét bỏ ta, hắn cũng sẽ không ghét bỏ ta."

Mã Phi Yến lùi về sau hai bước bày ra bộ dáng sợ hãi: "Ai nói với ngươi là ta không sợ, ta đây sợ muốn chết. Ngươi mau mau tránh xa ta ra, tránh dọa trúng ta thì không hay a."

A Quyên cười hì hì bước đến kéo tay nàng: "Ngươi giả bộ không giống chút nào. Chúng ta đi xem hát đi, hôm nay ta nghe nói bên trà lâu có vở tuồng rất hay a."

Mã Phi Yến cao hứng liền khoác tay nàng ta đáp ứng. Nàng cũng rất thích vở tuồng này, nó nhắc nhở nàng nam nhân không đáng tin cậy. Cũng như Tiết Bình Quý vậy, đi đánh trận liền đánh ra được một công chúa cùng hài tử a, bỏ mặt thê tử thân thể bệnh tật ở nhà. Trong khi vị thê tử kia từ bỏ gia đình từ bỏ cuộc sống vinh hoa để cùng hắn kết tóc nha. Nghĩ nghĩ Kim Bảo Xuyến cũng thật là quá ngu ngốc rồi. Nếu đi đánh trận mà được như vậy sợ rằng nam tử người người xung phong vì quốc gia cống hiến rồi.

À! Trừ bỏ phụ thân cùng hai huynh trưởng của nàng ra.

Cả hai không biết từ lúc nào thì thân thân mật mật như hảo tỷ muội vậy, lôi kéo nhau đi xem tuông. Xem xong còn thay phiên nhau bình luận rất vui vẻ nữa.

Trước khi về phủ, Mã Phi Yến có ghé một tửu lâu mua vài món ngon mang về cho Tuyết Ly cùng Thiết Trụ. Từ lúc đến Tuyên thành nàng cảm thấy bọn họ có chút không được vui, có lẽ là phu thê bất hòa chăng. Nàng vẫn phải để cho bọn họ có nhiều thời gian vung đắp tình cảm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.