Từ lúc Tuyết Ly cùng Thiết Trụ rời đi, bên cạnh Mã Phi Yến chỉ còn Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ. Sợ cái giá y cùng mũ phượng bị phát hiện nên nàng ra lệnh nghiêm cấm niêm phong rương với lý do lại tránh nhìn vật nhớ người.
Trữ thân vương dạo này cũng rất rảnh rỗi, thương xuyên ghé Mã phủ nói đến chuyện hôn sự. Mỗi lần nhắc đến Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị lại bảo là để Mã Phi Yến quyết định. Mã Phi Yến vẫn là cái lý do kia không hề thêm bớt bất kỳ chữ nào.
Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ liên tục ở bên tai nàng nói tốt thay chủ tử, khuyên nàng nên sớm đồng ý. Mã Phi Yến sớm biết chủ tử của bọn họ làm người như thế nào đương nhiên là đem mấy lời nói trên bỏ ngoài tai.
Một hôm, Tề thị vui vẻ gọi hai nhi tức đến tiền thính tặng cho mỗi người một vòng cổ hình heo vàng to tướng, ngụ ý con đàn cháu đống. Mã Phi Yến bĩu môi giậm chân liên tục khiếu nại, cho rằng Tề thị làm như vậy rất không bằng. Mặc dù nàng không muốn thành thân nhưng vẫn là muốn có một cái vòng cổ bằng vàng a.
Mã Tuấn Vĩnh liền nói: "Bảo bối a, sau này ngươi thành thân vi phụ cũng tặng ngươi một cái có được không?" Dù gì thì nàng cũng không phải gả ra ngoài, tặng bao nhiêu cũng được mà.
Nói vậy là nàng không thành thân là sẽ không có vòng cổ sao? Mã Phi Yến càng nháo to hơn.
Tề thị cười đến híp mắt: "Nếu muốn có thì mau mau thành thân đi, vi nương nhất định không bạt đãi ngươi." Nhân cơ hội này đương nhiên cũng là khuyên Mã Phi Yến sớm thành thân rồi.
Nghĩa là không thành thân sao bị bạt đãi? Mã Phi Yến la hét ầm ĩ cực lực biểu tình phụ mẫu thiên vị.
Chuyết Niên Quyên vỗ vỗ vai nàng hạ giọng an ủi: "Biểu ca sẽ sớm về thôi mà."
Chuyện này liên quan gì đến biểu ca nhà ngươi. Hắn về hay không cùng nàng có liên quan sao. Một phân quan hệ cũng không có.
A Khê ở bên cạnh cũng khuyên nhủ nàng: "Muội muội đừng buồn, Định quốc công có lẽ sắp trở về rồi."
Ai nha, cái đám người này thật là, nàng là muốn vòng cổ không phải muốn Cung Vô Khuyết đâu.
Mã Phi Yến tức giận không nói tiếng nào liền xoay lưng bỏ luôn ra ngoài. Mọi người trong phòng, người nghĩ nàng thương nhớ Cung Vô Khuyết, kẻ nghĩ nàng không lấy được vòng cổ nên giận hờ vu vơ.
----------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Một hôm, đang trên bàn ăn, Mã Phi Yến vẫn với tốc độ bình thường ăn không ngừng nghỉ. Tề thị nhìn thấy liền cau mày trách: "Ngươi xem, tẩu tẩu của ngươi có ai ăn cơm như ngươi không?"
A Khê cùng Chuyết Niên Quyên dừng đũa nhìn Mã Phi Yến. Bản thân Chuyết Niên Quyên hiểu rõ bản thân mình thế nào nên che miệng cười khúc khích. Trước khi gặp được Mã Viễn Luật nàng cũng là y hệt như Mã Phi Yến vậy không hề để ý đến hình tượng của bạn thân.
Thấy Chuyết Niên Quyên cười mình Mã Phi Yến tức giận nói: "Là do mẫu thân không biết thôi, nhị tẩu đã từng là bát phụ Hà Đông sư đấy."
Mã Viễn Luật nhớ lại những gì Mã Phi Yến kể lúc còn ở Tuyên thành liền phun hết cơm trong miệng ra ngoài. Chuyết Niên Quyên vội vã mang khăn tay vì trượng phu lau miệng: "Chàng không sao?"
Mã Viễn Luật liên tục lắc đầu nhưng miệng vẫn là ho khan. Mã Viễn Duẫn ngồi đối diện hứng trọn một màn phun cơm kia nên mặt đầy cơm. A Khê cũng vội vã giúp hắn lau.
Mã Tuấn Vĩnh cùng Mã Phi Yến nhìn thấy liền ôm bị cười đến không còn ý tứ gì nữa. Tề thị tức giận liền lườm hết mấy tên có mặt trên bàn ăn một lượt rồi dùng cơm không nói gì nữa.
----------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Hôm nay, Vũ Văn phu nhân rủ rê Tề thị cùng đến Vạn Phúc tự. Tề thị mang theo cả Mã Phi Yến cùng hai nhi tức đi cùng. A Khê hoài thai nên đi lại có chút khó khăn, Vũ Văn phu nhân đặc biệt có hảo cảm cùng nàng ta nên cũng đi bên cạnh.
Cùng ở trên Vạn Phúc tự dùng cơm chay, A Khê ho khan đưa tay lên che miệng liền để lộ ra chiếc vòng tay có miếng ngọc hình tròn rất lạ mắt. Vũ Văn phu nhân thấy được liền bắt lấy tay nàng ta kinh ngạc hỏi:
"A Khê từ đâu có miếng ngọc này?"
A Khê lễ phép đáp: "A Khê cũng không nhớ nữa. Năm năm trước A Khê bị mất trí nhớ nên mọi chuyện trước khi đều quên sạch." Mặt nàng ta ửng hồng khi kể về thân thế của mình. Từ lúc gả cho Mã Viễn Duẫn đến nay, không hề có người nhắc lại chuyện này nữa.
Tề thị hiếu kỳ liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" Cùng Vũ Văn phu nhân làm khuê mật bao lâu nay, đây làm lần đầu thấy vẻ thất thố của nàng ta như vậy khiến Tề thị không khỏi hiếu kỳ.
Vũ Văn phu nhân thở dài kể: "Khoảng sáu năm trước, ở quê nhà gửi lên một phong thư bảo là ca ca cùng tẩu tẩu bị trúng trận đại dịch qua đời để lại một nữ hài bảo ta thu lưu. Thương lượng cùng lão gia xong hắn cử quản gia đến đón nàng không nghĩ đến trên đường gặp chuyện. Lão gia có phái người đi tìm chỉ tiếc là không thu được tinh tức gì. Nhưng miếng ngọc này là vật gia truyền lại nằm trong tay của A Khê. Vừa trùng hợp số tuổi lại giống, mốc thời gian cũng không sai lệch bao nhiêu."
Mã Phi Yến cùng Chuyết Niên Quyên và thê tử của Vũ Văn Dương Khải Kiều thị đang dùng cơm chay thì đều ngừng lại nhìn chằm chằm vào A Khê. Lúc này mặt A Khê đỏ cả lên nhưng vẫn là nói: "A Khê không nhớ được gì cả."
Tề thị nắm lấy ta nàng ta vỗ vỗ trên mu bàn tay: "Không nhớ cũng không sao, vui vẻ là tốt rồi."
Vũ Văn phu nhân không nói gì. Nàng ta thầm nhắc nhở bản thân nên về bảo trượng phụ hảo hảo điều tra.
Vài ngày sau Vũ Văn phu nhân đến bái phỏng còn mang theo rất nhiều lễ vật. Tề thị ngạc nhiên hỏi lý do mới biết sau khi Vũ Văn thái sư điều tra, tra ra được thời gian A Khê mất trí nhớ cùng với thời gian cháy gái gặp nàng là trùng khớp với nhau.
Kể ra mới biết A Khê gọi là Bạch Mãn Ngọc, vốn có hôn ước với tam công tử của Tống gia Tống Thiếu Kỳ. Nhưng vì nàng ta mất tích nên hôn sự cũng như thế mà hủy bỏ.
Hai bên nhận bà con sau đó liền quy kết, Vũ Văn gia cùng Mã gia vẫn là có duyên kết làm thông gia. Mã Viễn Duẫn biết chuyện vẫn gọi thê tử của mình là A Khê bởi vì không nhờ thế hắn sẽ không lấy được nàng.
Bạch Mãn Ngọc vẫn là lo sợ nhận sai người. Bởi vì cho đến bây giờ nàng ta cũng không hề có chút ấn tượng gì cả. Mã Phi Yến cùng Chuyết Niên Quyên lại một phen an ủi.
Tống gia biết chuyện cũng đến chúc mừng. Tống gia tứ tiểu thư Tống Nhã Tuệ đặc biệt yêu quý Bạch Mãn Ngọc nên mỗi ngày đều đến Mã phủ thăm hỏi.
Bẵng đi vài thái Bạch Mã Ngọc lâm bồn mọi người đều vui mừng. Đương nhiên vui nhất vẫn là nhị phòng rồi. Tề thị cao hứng đến độ mỗi ngày mang theo Mã Phi Yến cùng Chuyết Niên Quyên đến Vạn Phúc tự trả lễ ba ngày liên tục.
Mã Phi Yến mỗi ngày trôi qua quá thanh thản nên cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Không có gì làm liền lấy nhà của hai huynh trưởng đốt cháy làm niềm vui. Một hôm nghe được mọi người đau đầu suy nghĩ tên cho hài tử Bạch Mãn Ngọc liền đưa ra ý kiến:
"Gọi là Mã Kỳ Vỹ đi sau này có nữ nhi gọi là Mã Hựu Tuệ."
Mã Phi Yến liền chu mỏ xen vào: "A, thì ra đại tẩu vẫn còn thương nhớ mọi người ở Tống gia a."
"Chàng đừng nghe muội muội nói linh tinh, thiếp vẫn chưa hề nhớ ra họ cơ mà." Bạch Mãn Ngọc vội vàng biện bạch.
"Có phải nhớ ra liền chạy luôn đến Tống gia không?" Thần sắc của Mã Viễn Duẫn có chút không tốt lại nghe lời biện bạch mập mờ của thể tử liền không vui.
Bạch Mãn Ngọc á khẩu không nói được câu nào. Hết nhìn nụ cười xấu xa của Mã Phi Yến lại nhìn sắc mặt không tốt của trượng phu.
Mã Viễn Duẫn thấy được mặt mũi đen thui bỏ ra ngoài. Dù gì Bạch Mãn Ngọc cũng là hôn thê của người khác. Do nàng ta mất trí nhớ nên mới đến lượt hắn thôi. Mà thê tử của hắn mất trí nhớ vẫn là mang tên của bọn họ ra đặt cho hài tử là có ý tứ gì? Thử hỏi hắn không giận làm sao được. Bạch Mãn Ngọc thấy trượng phu giận liền bỏ luôn hài tử chạy đến dỗ ngọt.
Chuyết Niên Quyên bên cạnh cười hì hì trêu: "Ta nói, muội muội thật là không phúc hậu a."
Mã Viễn Luật cũng cười ha hả. Thật không ngờ đại ca chỉ bị vài cây củi của Mã Phi Yến liền cả cái xác nhà cũng cháy thành tro a.
Mã Phi Yến không những không tức giận mà còn mỉm cười nói: "Từ lúc quen biết nhị tẩu đến nay, lúc nào nhị tẩu cũng nhắc đến biểu ca a."
Chuyết Niên Quyên khoác tay trượng phu của mình chu mỏ nói: "Biểu ca tốt với ta, ta đương nhiên nhắc hắn." Đương nhiên nàng là biết Mã Phi Yến muốn làm gì rồi, nàng sẽ không cho Mã Phi Yến thắng lợi đắc ý đâu.
Mã Phi Yến bước đến bên bàn ngồi xuống thán: "Nói ra lão nhị không tốt với nhị tẩu sao? Sao không nghe nhị tẩu nhắc đến lão nhị?"
Mã Viễn Luật thu lại nụ cười sửng sốt mở to mắt nhìn thê tử của mình. Hắn biết rõ bản thân không thể so cùng Cung Vô Khuyết a. Lúc đầu cũng không để ý đến chuyện này, hôm nay Mã Phi Yến nhắc đến hắn mới chợt tỉnh.
Chuyết Niên Quyên như bị điểm trúng á huyệt liền không nói được. Mã Phi Yến cư nhiên lừa nàng nói ra câu đó, liền nhanh miệng phân trần: "Biểu ca..."
Còn chưa nói hết Mã Phi Yến đã xen vào: "Thấy chưa, lại là biểu ca." Hai từ "biểu ca" nàng còn cố tình đặc biệt nhấn mạnh nữa.
"Ta..." Chuyết Niên Quyên nhìn trượng phu phân trần nhưng lại không biết nói như thế nào. Nàng cùng biểu ca thực sự là không có gì cơ mà.
"Vậy nàng chứng minh đi." Mã Viễn Luật nheo mắt nhìn thê tử, cả người hắn bốc lên mùi chua của giấm.
Ngay lúc Chuyết Niên Quyên đang bối rối cắn môi không biết phải chứng minh thế nào thì Mã Phi Yến lại nói: "Nhị tẩu thử nói xem, nhị tẩu cùng biểu ca gặp mặt hết bao nhiêu lần?" Đáy mắt nàng ngập tràn sự gian xảo của một con hồ ly.
Chuyết Niên Quyên nghe thấy Mã Phi Yến tặng cho mình bậc thang liền không chút để ý mà vui vẻ nói: "Ta cũng biểu ca gặp mặt hết tổng cộng chỉ có mười lăm lần thôi." Ý nàng chính là bản thân gặp trượng phu nhiều hơn Cung Vô Khuyết.
Mã Phi Yến lại trầm giọng gian xảo nói: "Chỉ có mười lăm lần mà nhớ rõ như vậy cơ à. Vậy nhị tẩu gặp mặt lão nhị tổng cộng hết bao nhiêu lần?"
Chuyết Niên Quyên lúc này mới biết bản thân trúng kế. Nàng làm sao có thể để ý chi tiết nhỏ như thế này chứ. Nàng nhớ được những lần gặp của biểu ca là do có đủ mười lăm món do biểu ca tặng a.
Mã Phi Yến không để nàng ta trả lời liền nói tiếp: "Nhất định là nhị tẩu muốn nói nhiều quá đếm không hết phải không?" Ý nàng muốn ám chỉ trong lòng Chuyết Niên Quyên không hề để tâm đến Mã Viễn Luật
Nghe xong Mã Viễn Luật phất tay bỏ đi mất. Chuyết Niên Quyên hốt hoảng đuổi theo trượng phu gọi thất thanh. Mã Phi Yến đứng trong phòng cao hứng hát một câu: "Tâm tình của đám nam nhân thật kỳ quái, thật kỳ quái."
Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị này giờ theo dõi vở kịch đến nhập tâm. Không ngờ ái nữ của bọn họ có thể gian xảo như vậy. Một lần đốt cả hai căn nhà, chỉ bằng vài câu nói thì cháy to như vậy.
"Báo bối a, sao ngươi có thể không phúc hậu như thế được chứ?"
"Ngươi làm thế có nghĩ đến hai huynh trưởng của mình không?"
"Có a." Mã Phi Yến gật dầu xác nhận vấn đề: "Nữ nhi thấy dạo này bọn họ không được mặn nồng nên góp thêm chút củi để cháy cho mãnh liệt chút mà." Nói xong nàng cười hì hì bỏ ra ngoài.