Xuân hạ thu đông qua đi, hôm nay Mã Phi Yến vẫn là mười bảy tuổi nhưng là tròn một năm nàng rời khỏi kinh thành. Tóc hễ cứ dài ra nàng lại len lút cắt đi. Trần Tây Tư suốt ngày hiếu kỳ vì sao tóc nàng vẫn không chịu mọc. Nàng chỉ bảo có lẽ do bị cháy nên không mọc được nữa.
Dạo này ở đây xảy ra rất nhiều chuyện. Dư tẩu suốt ngày đến nhà bảo Mã Phi Yến thành thân. Đám nam nhân trong thôn ai ai cũng đứng ở trước cổng đợi nàng.
Mông Thiếu Thành hôm ở công đường không gặp được nàng nữa liền cho người do la tung tích. Sau đó biết được nàng ở đây liền mang sính lễ đến đòi đem nàng về làm thiếp. Hắn nghĩ Mã Phi Yến không biết chữ còn mang một tờ giấy bán thân bảo nàng điểm chỉ vào sẽ không làm phiền nữa nữa. Mã Phi Yến mắng cho hắn một trận rồi cầm chổi cùng Nông A Lực đuổi hắn về.
Nông A Lực cùng Trần Tấy Tư lo lắng liền bảo nàng nhanh gả cho ai tránh rơi vào tay của tên hoa hoa công tử bất lương như Mông Thiếu Thành. Mã Phi Yến vẫn là cứng đầu không chịu ưng thuận.
Đến cuối cùng liền ngay ngày tròn một năm rời kinh thành bị Mông Thiếu Thành bắt đến Lãm Hiên trấn cùng hắn thành hôn. Nông A Lực cùng Trấn Tây Tư bất đắc dĩ nhìn nàng bị bắt đi cũng không làm được gì. Kiện quan phủ cũng không có ích lời gì. Trong thôn ai ai cũng tiếc thay cho Mã Phi Yến.
Giờ đây nàng bị trói tay trói chân, bịt miệng ngồi trong tân phòng đợi Mông Thiếu Thành kính rượu khách nhân xong liền đến "hầu hạ" nàng. Nàng ngồi lui vào bên trong giường cố gắng uốn sống lưng đẩy hai tay bị trói chặt ở sau lưng ra trước.
Sau một hồi vật vã cuối cùng cũng thành công, cả người nàng nằm luôn ở trên giường. Đưa tay xốc hồng cân rồi lấy vải trong miệng ra, tiếp đó là cởi dây dưới chân rồi dùng răng cắn dây trói tay mình lại.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, một nữ tử bước vào. Hóa ra nàng ta là thê tử của Mông Thiếu Thành vì không muốn trượng phu nạp thiếp nên cố ý thả nàng đi.
Mã Phi Yến được Mông thiếu phu nhân cực lực giúp đỡ liền thuận lợi chạy từ hậu môn ra ngoài. Nàng cố sống chết lao đi trong đêm tối, vốn định trở về Thác Hoa thôn thì bị người chụp bao bố mang đi mất.
Đến khi mở mắt ra, phát hiện bản thân nằm trên đất lạnh, bên tai toàn là tiếng khóc lóc thảm thương của nữ tử. Hồi thần lại nhìn xung quanh ở đây toàn là nữ tử độ tuổi từ mười lăm đến mười chín, trong phòng có khoảng hơn hai mươi nữ tử chưa bao gồm nàng.
Mã Phi Yến ngồi dậy bò qua hỏi một nữ tử gần mình nhất: "Cô nương, cho hỏi đây là đâu?"
Nữ tử đó nghẹn ngào nói: "Đây là quân kỹ, chúng ta bị bắt đến đây làm kỹ nữ."
Nữ tử khác lại sướt mướt nói: "Mấy ngày nữa đến ngày tuyển hoa khôi, chúng ta phải ra đó để bọn binh sĩ ra giá mua đêm đầu tiên."
"Các người đùa phải không? Lãm Hiên trấn làm gì có quân kỹ." Mã Phi Yến không tin xua xua tay.
Nói nàng đang ở trong động của sơn tặc còn đáng tin hơn. Ở đây vừa hôi, vừa ẩm thấp, u ám làm sao giống quân kỹ chứ.
Nữ tử khác sụt sịt nói: "Đây là Liệp thành không phải Lãm Hiên trấn, ngươi sợ đến mức lẫn rồi sao?"
Mã Phi Yến hốt hoảng, nàng còn chưa kịp định thần thì đã thấy một phụ nhân váy áo thước tha bước vào: "Các ngươi còn khóc lóc cái gì? Mau dùng cơm đi, nếu các người không đẹp bán không được cao giá ta liền đem các ngươi cho sói ăn thịt."
Đám nữ tử nghe được co rút lại không dám khóc nữa, đầu cúi thấp sợ hãi chỉ run rẩy. Mã Phi Yến đứng dậy nhìn nữ tử vừa bước vào cười: "Chúng ta nên xưng hô thế nào?"
Nữ tử đó nhìn Mã Phi Yến mắt lóe lên vài tia thú vị, bước gần đến, vươn tay nắm lấy cằm của nàng: "Ta gọi Thủy Nương. Ngươi là người mới đến?" Những người khác nghe bị đem đi nuôi sói liền sợ mất mật thế mà nàng cư nhiên dám lên tiếng.
Mã Phi Yến phi đáp sở vấn, mắt nàng nhìn thẳng vào Thủy Nương: "Không biết Thủy Nương có thể cho lùi ngày tuyển hoa khôi lại hay không? Ta ốm yếu thế này nhất định bán không được cao giá, chi bằng dời lại vài ngày đợi ta dưỡng nhan xong liền giúp ngươi kiếm bạc."
Khóc cũng chết, cười cũng chết, cái nàng cần bây giờ là thời gian. Chỉ cần Thủy Nương để nàng tự do tự tại nàng tự tìm biện pháp chạy rồi.
Thủy Nương nhìn Mã Phi Yến từ trên xuống dưới xong liền hỏi: "Vì sao ta lại phải nghe theo ngươi?"
Mã Phi Yến đưa mắt nhìn đám nữ tử bên dưới nói: "Bởi ta có cách cho họ ngoan ngoãn nghe lời người chứ không cần để hù dọa đem họ đi nuôi sói."
Thủy Nương hài lòng liền đáp ứng. Sau khi Thủy Nương rời khỏi Mã Phi Yến khuyên đám nữ nhân kia không nên chống đối. Vì trước sau gì cũng thế thôi, chỉ cần còn sống nhất định tìm được biện pháp thoát khỏi đây. Lấy tính mạng cùng trinh tiết mà so đương nhiên còn mạng mới tốt.
Khi thấy đám nữ nhân ngoan ngoãn hơn Thủy Nương liền để bọn họ ở chỗ tốt hơn. Ngay cả thức ăn cũng bày biện ra không ít.
Sau đó tám ngày, trời ngả chiều Mã Phi Yến cùng đám nữ nhân được trang điểm xinh đẹp, mặc y phục mỏng manh hết mấy canh giờ rồi bước ra ngoài. Bên ngoài chính sảnh cực kỳ đẹp được thắp đèn lồng rực rỡ. Đám binh sĩ, tướng quân phó tướng ngồi chật kín cả chính sảnh to lớn.
Mã Phi Yến thoáng nghe có vài người nói Cung Vô Khuyết được cử đến làm khâm sai vài ngày nữa sẽ đến. Thế nên cố ý tổ chức trước vài ngày nếu không Cung Vô Khuyết ở đây bọn họ liền không được vui vẻ nữa. Bởi vì nữ nhân mỹ mạo nhất sẽ bị hắn mang về làm thiếp.
Mắt nàng lóe sáng, tâm nở rộ như hoa xuân khoe sắc. Chỉ cần Cung Vô Khuyết ở đây nàng liền có thể thoát thân rồi. Nàng biết xưa này hắn luôn là người cẩn thận, nhất định sẽ không để những trò này che mắt đâu.
Mỗi nữ nhân được phát cho mộc bài tên mình cầm trên tay. Nói là tên mình chứ thực ra bước chân vào quân kỹ liền sẽ bị đổi hết. Đứng giữa chính sảnh đợi Thủy Nương điểm tên cho đám nam nhân ra giá.
Mã Phi Yến bị một tên nhìn trúng, hắn cười dâm tà chỉ: "Ta chọn Hương Yên cô nương, giá năm trăm lượng."
Thủy Nương vui mừng khi chưa đọc tên Mã Phi Yến đã được ra giá cao như vậy liền nói: "Hương Yên, mau mau đến đó ra mắt Mông tướng quân đi."
Cái gì cơ? Hắn họ Mông, chẳng phải là đường ca của Mông Thiếu Thành, Mông Thiếu Liệp sao? Chẳng lẽ kiếp trước nàng có thú với Mông gia sao? Không, nhất định là không phải. Kiếp trước nàng chẳng quen ai họ Mông cả.
Thấy Mã Phi Yến nhìn chằm chằm Mông Thiếu Liệp như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, Thủy Nương ôm lấy tay nàng hạ giọng nói: "Còn không mau qua đó."
Mông Thiếu Liệp hiên ngang bước đến, đưa tay ôm lấy Mã Phi Yến: "Thủy Nương, ngươi thật không phải rồi. Mỹ nhân còn e ngại để bổn tướng đích thân đến là được."
Hơi thở xen lẫn mùi rượu của hắn khiến đôi mày liễu của Mã Phi Yến cau lại. Nàng lùi về sau hai bước không để hắn chạm vào mình, quát: "To gan, các ngươi dám mang bổn phu nhân vào thanh lâu không sợ Định quốc công biết được sẽ trị tội các ngươi sao?"
Thủy Nương nhìn Mã Phi Yến đôi mắt to trợn tròn lên. Cái gì mà bổn phu nhân chứ, tóc còn mọc chưa đủ làm sao lại có thể là phu nhân được.
Mông Thiếu Thành ôm bụng cười ha hả: "Cung Vô Khuyết sao? Hắn giờ này e là bỏ mạng trên đường rồi. Nàng là thiếp thất thứ mấy của hắn sao lại lưu lạc đến đây?" Giọng nói đầy châm biếm liên tục vang lên. Nếu nàng thực sự là thiếp thất của Cung Vô Khuyết thì hắn lại càng muốn có được nàng. Ai bảo Cung Vô Khuyết luôn đối nghịch với chủ tử của hắn làm gì.
Đám nam nhân bên dưới cũng cười to phụ họa. Có người còn la to "nếu ngươi là phu nhân của Cung Vô Khuyết, thì chúng ta phụ thân của hắn".
Mã Phi Yến nhếch môi đảo mắt nhìn xung quanh, nàng không tin bản thân cược sai. Nếu nàng cược sai thì cũng có thể mang Trữ thân vương ra dọa bọn hắn, cố hết sức lại hô to: "Nghe cho kỹ đây bổn phu nhân là Mã Phi Yến, thê tử của Cung Vô Khuyết."
--------Phân Cách Tuyến Luna Huang--------
Trong phòng khách quý trên lâu, Cung Vô Khuyết nhàn nhã ngồi đánh cờ một mình. Thế An bên cạnh nhếch mép nói:
"Gia, bọn họ không ngờ chúng ta lại đến trước năm ngày. Lần này để bọn họ thất vọng rồi."
Cung Vô Khuyết hơi nhếch mép, hắn đến sớm một phần vì tránh rủi ro và tìm hiểu tình hình thực tế, một phần là vì phải tìm tung tích của nàng. Mất tích đã hơn một năm rồi mà hắn vẫn không hề có chút tin tức nào. Nghĩ đến đây hắn lại thở dài một hơi im lặng nhìn nước trà trong tách.
Âm thanh của buổi tuyển hoa khôi liên tục truyền vào phòng. Đến khi nghe được âm thanh quen thuộc Cung Vô Khuyết liền kích động muốn chạy ra.
Thế An thấy từ lúc Mã Phi Yến mất tích Cung Vô Khuyết luôn luôn nằm mộng thấy nàng trở về. Gặp cô nương nào có dáng vóc tựa như Mã Phi Yến đều giữ người ta lại gọi "Yến nhi". Ngồi trong thư phòng xem binh thư lại nghe được tiếng cười của Mã Phi Yến nên nghĩ lần này cũng là phát sinh sảo giác nên giữ lại.
"Gia, người nhầm rồi, không phải thiếu phu nhân."
Cung Vô Khuyết đưa tay giữ chặt hà bao được cất giấu trong lòng ngực. Lầm tưởng bao lâu rồi cũng có chút kinh nghiệm, nên nghe lời Thế An ngồi trở lại ghế hạ tâm tình xuống. Có lần nhận nhằm người suýt chút nữa là ăn trọn một bạt tai rồi.
Vì vậy hắn an tĩnh ngồi xuống, vừa nhận tách trà từ tay của Thế An lại nghe tiếng nữ nhân hô to bảo nàng chính là Mã Phi Yến hắn không kiềm chế được lực của bản thân liền bóp nát cả tách trà trong tay nhìn Thế An.
Thế An cũng nghe được nhất thanh nhị sở tròn nhìn hắn như muốn xác định sự thật. Hai người vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Bên dưới Thủy Nguyệt vẫn là giữ hình tượng thục nữ nói: "Ăn nói linh tinh, năm trăm lượng cũng đã nhận mau hầu hạ Mông tướng quân cho tốt." Nữ nhân đáng chết này là đang giở trò gì? Đột bạc của nàng sao?
Mông Thiếu Liệp nhìn thân hình thon thả của Mã Phi Yến lập tức khởi sắc tâm. Không nghĩ nhiều hắn bước đến bắt lấy nàng: "Mặc kệ nàng là ai, giơ đây nàng là của bổn tướng quân, mau đến đây hầ hạ bổn tướng quân cho tốt. Nếu thực sự bổn tướng quân hài lòng sẽ đón nàng về phủ." Tiếp đó chính là trận cười gian tà vang lên.
Đám kỹ nữ lâu năm ai ai cũng ném cho Mã Phi Yến cái nhìn thương cảm. Mông Thiếu Liệp nổi tiếng là nam nhân dũng mãnh trên giường chiếu. Nữ tử nào hầu hạ hắn xong không chết cũng là nửa sống nửa chết. Một trong số bọn họ bị chỉ định hầu hạ hắn đều phải hạ chút dược để hắn ngủ mê man vậy mới tránh được kiếp nạn. Mã Phi Yến mới đến không biết chuyện này e là lành ít dữ nhiều.
Cung Vô Khuyết ở trên hành lang nhìn xuống chỉ thấy được bóng lưng của Mã Phi Yến thôi nhưng vẫn hô to ngăn lại: "Dừng tay cho bổn quốc công." Chân từng bước từng bước một vững trải bước xuống bậc thang.
Mã Phi Yến kinh hỉ quay lại, khuôn mặt tuấn dật của Cung Vô Khuyết ngập tràn trong mắt nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy hắn có giá để nàng cảm kích như vậy. Không suy nghĩ nhiều ném mộc bài trong tay xuống đất, nàng lao đến chỗ hắn gọi to: "Phu quân."
Cung Vô Khuyết thấy được Mã Phi Yến liền cao hứng ôm chặt nàng vào lòng. Mùi hương ngọt ngào quen thuộc từ người của Mã Phi Yến tỏa ra khiến hắn không tự chủ được hôn vài lần lên trán của nàng, tâm cũng có vài phần ấm áp, đáy mắt ẩn hiện ý cười mãn nguyện.
"Yến nhi, ta tìm nàng rất lâu rồi có biết không?"
Hắn mang hai ống tay rộng dài che lại thân hình mãnh khảnh bị y phục mỏng manh làm lộ ra gần hết của nàng.
Mã Phi Yến đang lợi dụng hắn nên cũng không có cự tuyệt. Mà lòng nàng lúc này cũng không hề có dấu hiệu bài xích hắn. Thực tâm nàng chính là nhung nhớ hắn nhưng lại cố gạt bản thân. Nàng cọ cọ mặt vào lòng ngực rắn chắc của đối phương, tay ra sức ôm chặt hắn.
Ở đây ngoài trừ Mã Phi Yến cùng Mông Thiếu Liệp ra thì chưa ai từng gặp qua Cung Vô Khuyết nên vô cùng ngạc nhiên. Mỗi lần ở quân kỹ xuất hiện cô nương xinh tươi đều là Thế An mang bạc đến đưa đi. Lúc hắn ở Liệp thành cũng chỉ luôn ngồi xe ngựa nên dân chúng căn bản không biết mặt.
Thủy Nương lúc nãy được Cung Vô Khuyết mạnh tay chi bạc lại thêm khuôn mặt đáng tiền kia liền lắc mông nhỏ bước qua, nở nụ cười mị người.
"Ai dô, vị quan gia này, Hương Yên là được Mông tướng quân ra giá năm trăm lượng a, người muốn có được nàng thì ra giá cao hơn đi."
Bởi vì Liệp thành gần biên giới nên ở đây ngoại trừ binh sĩ ra thì không có người dân nào dám bước vào quân kỹ. Lúc nãy Cung Vô Khuyết lại có lệnh bài nên mới có thể tiến vào. Nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề Thủy Nương liền nghĩ hắn là tướng quân nên mới gọi quan gia.
Cung Vô Khuyết lạnh mắt đầy uy lực nhìn Thủy Nương, nhếch môi nói: "Ngươi gọi ái thê của bổn quốc công là gì?"
Mông Thiếu Liệp sửng sốt nhìn Cung Vô Khuyết sống động đứng trước mặt mình. Hắn vốn nghĩ vài ngày nữa Cung Vô Khuyết mới đến, lại nói hắn đã cho người sớm bố trí ám sát Cung Vô Khuyết ở dọc đường. Nay Cung Vô Khuyết đã đứng trước mặt hắn, tính mạng của hắn xem như không giữ được rồi.
Ba chữ "bổn quốc công" được Cung Vô Khuyết lập lại đến hai lần khiến mọi người ở đây hoảng sợ. Sẽ không phải thực sự là Định quốc công Cung Vô Khuyến thực chứ? Lúc nãy lời của bọn hắn nói hắn có nghe được không?
Mã Phi Yến thấy được khuôn mặt từ xanh xao chuyển sang trắng bệt của Thủy Nương liền chỉ vào đám người nói: "Phu quân, bọn họ bắt ta đến đây làm quân kỹ, chàng xem, bắt người ta mặc ít như vậy lạnh quá đi."
Cung Vô Khuyết vội cởi ngoại bào ra khoác cho nàng rồi đưa mắt lướt qua đám người bên dưới: "Mông tướng quân, sẽ không phải là không nhận thức bổn quốc công chứ?" Những lời bọn họ nói hắn đều nghe hết, vốn không định vạch trần tránh làm hỏng việc lớn. Nay biết Mã Phi Yến bị khi dễ như vậy hắn cũng không ngại thẳng tay đâu.
Dứt lời hắn bế Mã Phi Yến lên bước ra khỏi quân kỹ.