Đầu óc Cẩm Hi choáng váng, lục phủ ngũ tạng đau như bị cắt từng khúc. Được anh ôm vào lòng, cô thật sự chỉ muốn lập tức lịm đi trong vòng tay anh. Tuy nhiên, cô hít sâu vài hơi, cố đè nén thứ ở trong lồng ngực. Cô biết Hàn Trầm không nhìn rõ hành động nhổ máu vừa nãy của mình liền đáp khẽ, “Tôi không sao. Có lẽ do bị cảm nên hơi buồn nôn. Chúng ta đi thôi.”
Hàn Trầm cần tay cô đứng lên, “Nhớ đi theo tôi, đừng buông tay.”
“Vâng.” Cẩm Hi đáp.
Cô ngẩng đầu, bầu trời vẫn không một vì sao, chỉ có một tầng tầng lớp lớp mây bao phủ. Việc tìm kiếm con người ở vùng núi hoang vu có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với một cảnh sát giỏi truy lùng tội phạm như Hàn Trầm, đây là việc dễ như trở bàn tay.
Anh và Cẩm Hi chỉ chạy sau đám Du Xuyên một khoảng thời gian ngắn nên họ cũng không cách quá xa. Hàn Trầm nhanh chóng tìm thấy dấu chân của họ trên mặt đất bùn lầy. Hai người thuận theo dấu chân, tiếp tục tìm kiếm. Khu rừng càng sâu, địa thế càng cao, còn đám Kha Phàm đã bị cắt đuôi hoàn toàn, không hề thấy bóng dáng.
Khi gần leo lên đỉnh núi, hai người liền nhìn thấy đám Du Xuyên ở chỗ tương đối trống trải nằm ngoài rừng cây. Bởi nơi đó xuất hiện một đống lửa rất lớn, đang cháy rừng rực.
Một luồng khói nồng nặc từ ngọn lửa bốc thẳng lên không trung, tiếng củi cháy nổ lép bép, phá tan không khí tĩnh mịch của rừng núi, ngọn lửa chiếu sáng khu vực xung quanh.
Du Xuyên, Tiểu Du, hay còn gọi là T đang ngồi im trên một thân cây đổ xuống mặt đất cách đống lửa chừng ba, bốn mét. Hắn vẫn mặc bộ đồ rằn ri, đầu cúi thấp, sau lưng đeo một khẩu súng dài.
Hà Tử và giáo sư Tonn bị trói vào hai thân cây lớn ở đằng sau T. Họ đều cúi đầu, toàn thân bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Cách khoảng mấy chục mét, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi lặng lẽ quan sát tinhg hình. Cẩm Hi vịn tay vào một thân cây. Bây giờ, đầu óc cô càng nặng trĩu, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng. Cô biết rõ bản thân đang bị sốt cao, cảm giác đau đớn trong bụng và ngực càng mãnh liệt.
“Cô hãy ở lại đây.” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên, Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô trong bóng tối.
“Vâng.”
Hai người im lặng vài giây, Hàn Trầm đột nhiên giơ tay, bế ngang người Cẩm Hi. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đặt lên một chạc cây rất to.
“Cô biết leo cây đấy chứ?” Anh hỏi.
Cẩm Hi không thể nói, bây giờ cô chỉ muốn giơ tay, ôm chặt cổ anh. Tuy nhiên, cô đáp khẽ, “Tôi biết.”
Hàn Trầm phì cười, lùi lại phía sau một bước. Cẩm Hi hít một hơi sâu, quay người ôm thân cây leo lên cành trên.
“Cô không được xuống đâu đấy!” Anh lại lên tiếng, “Bất kể xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.”
Trái tim Cẩm Hi như bị bóp nghẹt. Hai tay cô bám chắc vào thân cây xù xì, lòng bàn tay ma sát đến nhói đau.
Cũng không biết bị điều gì xui khiến, hay là do xuất phát từ khao khát trong nội tâm, Cẩm Hi tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ, quay người cúi xuống.
“Anh hãy cầm lấy cái này.” Cô không nói rõ, mà chỉ đưa sợi dây chuyền cho anh.
Hàn Trầm yên lặng nhận lấy. Anh từng nhìn thấy cô đeo sợi dây chuyền này. Đó là sợi dây bạch kim cũ kỹ, mặt là một cục màu đen, không nhìn ra hình dạng. Lần đầu gặp nhau ở hiên trường vụ án cưỡng hiếp, cô vô thức sờ mặt dây chuyền trong lúc đưa ra suy đoán của mình.
Đây là vật tùy thân quý giá của cô. Hàn Trầm bỏ sợi dây vào túi quần, ngẩng đầu nói với Cẩm Hi, “Cô mau leo lên đi.”
“Vâng.” Cẩm Hi nhìn vào mắt anh lần cuối rồi quay người, tiếp tục leo lên cây.
Đó là vật may mắn của cô. Cô chưa từng tiết lộ với bất cứ ai. Bốn năm trước, sau khi xảy ra sự cố, trên người cô chỉ còn lại sợi dây chuyền này. Nghe nói trong lúc hôn mê bất tỉnh, cô vẫn nắm chặt nó, ngay cả bác sĩ cũng không thể lấy ra.
Bây giờ, cô đưa cho Hàn Trầm, tựa như gửi gắm niềm tin cho anh.
Hàn Trầm im lặng dõi theo Cẩm Hi. Cho tới khi không cón thấy bóng dáng cô, anh mới quay người đi về phía T.
Ánh lửa sáng rực, người phụ nữ ở phía sau mỗi lúc một xa dần. T từ từ ngẩng đầu nhìn anh.
Hàn Trầm thò tay vào túi quần, lấy ra sợi dây chuyền, đưa lên môi hôn rồi lại bỏ vào túi áo trước ngực.
Bạch Cẩm Hi len lên cành cao nhất. Cô ôm thân cây, ổn định chỗ ngồi. Qua kẽ lá, cô nhìn thấy Hàn Trầm đi khỏi rừng cây, đến chỗ đống lửa của T.
Dõi theo bóng lưng, dáng người thẳng tắp của anh và cả ống quần đã nhuộm máu, nước mắt cuối cùng cũng chảy giàn giụa trên gò má Bạch Cẩm Hi. Trong ký ức của Bạch Cẩm HI chưa từng xuất hiện hình ảnh tương tự như vừa rồi. Cô đứng yên một chỗ, còn anh quay người rời đi, xông pha vào chốn hiểm nguy.
Vào thời khắc này, cô dõi theo bóng lưng anh, nhưng dường như lại đang nhìn thấy một Bạch Cẩm Hi khác tại một thời điểm nào đó, nước mắt giàn giụa nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trầm mặc chôn chân ở đó.
Hàn Trầm! Hàn Trầm!
Tại sao một cái tên đơn giản mà cô đã từng gọi hàng ngàn lần, bây giờ thầm nhắc trong lòng, lại có cảm giác khắc cốt ghi tâm, tương tư nồng đậm đến vậy. Trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ kỳ lạ và mơ hồ nào đó vụt qua bộ não, nhưng cô vẫn chưa kịp nắm bắt, nó đã lập tức biến mất.
Bạch Cẩm Hi đang mải chìm trong suy tư, Hàn Trầm đã đi đến chỗ của T. Đúng lúc này, T nhanh như chớp rút khẩu súng ở sau lưng, nhắm thẳng vào trán anh.
“Lâu rồi không gặp, Hàn Trầm.”
Bốn bề vô cùng tĩnh lặng, do đó, Bạch Cẩm Hi cũng nghe rõ câu nói của T. Cô không khỏi sững sờ.
Hàn Trầm ngước mắt nhìn đối phương. Hiển nhiên, T không có ý định giải thích mà chĩa mũi súng về phía một thanh gỗ nằm ngang cách hắn khoảng hai mươi mét, cười nói, “Ngay cả tôi cũng không dám đứng gần anh. Anh hãy ngồi xuống kia trước đi, mọi người vẫn chưa tập hợp đông đủ.”
Hàn Trầm lặng lẽ quay người đi đến chỗ thanh gỗ ngồi xuống.
“Cô ấy đâu rồi?” T vừa đeo khẩu súng ra sau lưng vừa lên tiếng, “Anh không nỡ để cô ấy cùng ra đây à?”
Hàn Trầm bình thản trả lời, “Ừ, tôi không nỡ.”
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng Bạch Cẩm HI tràn ngập nỗi chua xót.
T mỉm cười. Hắn vốn có diện mạo thanh tú nên khi cười trông tương đối ôn hòa và đáng yêu.
“Anh vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả.” Hắn nói.
Hàn Trầm im lặng quan sát đối phương. Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng rên khe khẽ. Hà Tử và giáo sư Tôn đã tỉnh lại.
Hàn Trầm ngoảnh đầu về phía bọn họ, còn T ngồi quay lưng về phía hai người, không hề có phản ứng.
“Hàn Trầm, nếu trái tim con người bị một thứ bẩn thỉu che lấp thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?” T lẩm bẩm.
“Chẳng người nào có trái tim trong sạch hoàn toàn. Nhưng đáp án của vấn đề này chắc chắn không phải là phương thức mà anh đang lựa chọn.” Hàn Trầm từ tốn trả lời.
T dõi mắt về phía trước mà không lên tiếng.
“Chuyện này là thế nào? Các anh… các anh muốn làm gì?” Hà Tử đã khôi phục ý thức, bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Sắc mặt giáo sư Tôn tái nhợt. Anh ta cũng ra sức vùng vẫy, nhưng không thể nhúc nhích.
T cúi đầu, rút con dao găm từ giày bốt đứng lên. Tựa như có thể cảm nhận được ánh mắt của Hàn Trầm ở sau lưng, hắn cười nói, “Chắc anh không nhớ, trong vòng hai mét, súng của tôi không nhanh bằng thân thủ của anh, nhưng ngoài phạm vi hai mét, tôi có thể dễ dàng giết anh. Vì vậy, hãy ngồi yên ở đó, trừ khi anh muốn chết cùng họ ngay bây giờ.”
Hàn Trầm cuộn tay thành nắm đấm, khóe miệng nhếch lên, “Anh có chắc chắn, thân thủ của Hàn Trầm năm năm sau vẫn chậm như trước?”
Câu nói này khiến T hơi sững lại, nhưng hắn không quay đầu, mà tiếp tục đi đến bên Hà Tử và giáo sư Tôn. Hắn xoay con dao trong tay với tốc độ rất nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một vệt sáng trắng loang loáng.
Hà Tử sợ đến mức đờ đẫn, “Tiểu Du… anh định làm gì thế? Lẽ nào anh cũng cùng một giuộc với đám Kha Phàm?”
T dừng lại trước mặt Hà Tử, “Nhạc Lạc Hà, Lý Minh Nguyệt và Trương Mộ Hàm.” Hắn đọc tên ba người, “Nhìn thấy Cố Nhiên bị cưỡng hiếp nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn che đậy tội ác của bọn họ. Các người đáng chết!”
Khi thốt ra cái tên Cố Nhiên, Hà Tử và giáo sư Tôn liền biến sắc.
“Anh… anh… là ai?” Hà Tử cất giọng run run.
T không trả lời, lại đi sang bên giáo sư Tôn, “Sau khi bị ba tên kia cưỡng hiếp, Cố Nhiên tình cờ gặp anh, nhờ anh đưa cô ấy về nơi tập trung. Nhưng anh lấy lý do không thể chậm trễ nhiệm vụ dã chiến nên từ chối cô ấy, anh có đáng chết không?”
Giáo sư Tôn nghẹn lời, “Lúc đó, tôi không biết cô ấy bị…”
Hàn Trầm lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mặt. Cách đó mấy chục mét, Bạch Cẩm Hi lần đầu nghe tên Cố Nhiên, nhưng qua lời nói của T, cô có thể đoán đại khái chuyện xảy ra năm đó.
Cô ngồi một mình ở trên cây, xung quanh tối đen như mực, toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng cô không thể lịm đi vào lúc này. Dù ý thức có chút mơ hồ nhưng cô vẫn mở to mắt, dõi về phía Hàn Trầm, nghe bọn họ nói chuyện. Trong khi đó, lục phủ ngũ tạng vẫn đau buốt từng cơn, Cẩm Hi biết, cú nện của Kha Phàm đã khiến nội tạng của cô chảy máu.
May mà Hàn Trầm vẫn không hề hay biết.
Lúc này, Hàn Trầm đột nhiên mở miệng, “Tôi có hai nghi vấn.”
Cẩm Hi đoán anh hỏi vậy nhằm mục đích phân tán sự chú ý của T, để tìm cơ hội cứu Hà Tử và giáo sư Tôn.
T quả nhiên quay người về phía anh.
Hàn Trầm đứng lên, đút hai tay vào túi quần rồi cất giọng bình thản, “Thứ nhất, lúc giết Nhan Nhĩ, tại sao anh không dùng súng mà dùng dao? Thứ hai, lúc gọi điện đến Cục công an, anh nói với chúng tôi, đã giết trước một người, Người đó là ai vậy?”
Anh vừa hỏi xong, T chưa kịp trả lời, Hà Tử đã hét lên, “Cảnh sát? Anh là cảnh sát à? Còn không mau cứu chúng tôi, bắt hắn đi!”
Cẩm Hi ở trên cây chau mày, Hàn Trầm cũng nhíu mày, nghiêm giọng với cô ta, “Cô câm miệng ngay cho tôi!”
Hà Tử ngây ra, lập tức ngậm miệng.
T nở nụ cười chế giễu, từ tốn trả lời câu hỏi của Hàn Trầm, “Vấn đề thứ nhất, tôi không dùng súng là vì bọn họ…”, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, “Không đáng để tôi động đến súng. Vấn đề thứ hai…”, hắn nhìn Hàn Trầm, “Tôi nghĩ, chắc chắn anh cũng đoán ra rồi.”
Hàn Trầm không đáp lời, coi như ngầm thừa nhận.
Nghe hắn nói vây, não bộ của Cẩm Hi vụt qua một số suy đoán. Nhưng suy đoán này vô cùng đáng sợ, khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồ dập, từ xa đến gần.
“Ở bên kia có ánh lửa!” Một người lên tiếng, đó là Phương Tự.
Cẩm Hi ngồi trên cây cao, nhìn thấy ba người đàn ông xuất hiện ở phía trước. Trên tay họ vẫn cầm con dao găm sắc nhịn, sắc mặt u ám và nôn nóng hơn trước. Họ đang chạy nhanh về phía T và Hàn Trầm.
Trong đầu Cẩm Hi đột nhiên vang lên câu hỏi vừa rồi của T: Nếu trái tim con người bị một thứ bẩn thỉu che lấp, thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?
Cô lại nghĩ, bây giờ điều đáng lo nhất không phải sự an nguy của cô và Hàn Trầm, mà là mạng sống của ba người đàn ông kia.
Hàn Trầm và T nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, trong khi Hà Tử và giáo sư Tôn dường như nhân đôi nỗi khiếp sợ, không thể thốt ra lời.
Ánh lửa hắt lên gương mặt cương nghị của Hàn Trầm. Trong đôi mắt đen của anh cũng có đốm lửa bập bùng.
“Không muốn chết thì đừng lại gần!” Anh quát to.
Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, càng tiến lại gần hơn.
T lên tiếng, “Đại Kha, tôi đã giúp anh bắt Hà Tử và giáo sư Tôn rồi, chỉ có tên Hàn Trầm này là khó giải quyết. Các anh lại đây, chúng ta cùng đối phó anh ta.”
Kha Phàm sáng mắt, cùng Phương Tự và Trương Mộ Hàm đi tới chỗ T.
“Tiểu Du, cậu làm khá lắm.” Anh ta nói nhỏ, “Bốn chúng ta cùng giải quyết rồi chôn thi thể bọn họ, cậu cũng không cần phải chết.”
“Hắn là kẻ giết người hàng loạt.” Hàn Trầm lại lên tiếng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghiêm nghị, “Tôi là cảnh sát, vì truy đuổi hắn nên mới đến đây. Hắn cũng là hung thủ gây ra mấy vụ bắn chết người trong thành phố. Các anh mà tiến lại gần thì chỉ có con đường cuống âm phủ. Mau tránh ra đi!”
Ba người đàn ông ngây ra, cùng đưa mắt về phía T. T không nói một lời, chỉ lắc đầu với Kha Phàm.
Kha Phàm bỗng hạ quyết tâm, gằn giọng với Hàn Trầm, “Dù là cảnh sát cũng phải chết.” Trương Mộ Hàm phụ họa, “Mày là đồ lừa đảo. Ai tin mày chứ?”
Nghe câu này, Bạch Cẩm Hi thật sự muốn cười nhạt. Họ đúng là đáng đời.
Kha Phàm đi đến bên T, vỗ vai hắn. Sau đó, bốn người đều quay sang Hàn Trầm.
“Lên đi! Hãy giết chết hắn!” Kha Phàm ra lệnh.
Tất cả xảy ra nhanh như sẹt điện. Kha Phàm đột nhiên cảm thấy cổ tay phải truyền đến cơ đau buốt. Anh ta cúi đầu, liền nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, bàn tay của anh ta đã bị vặn ngược, con dao găm không biết văng đi đâu mất. Khóe mắt anh ta kịp nhìn thấy Hàn Trầm đang lao tới với tốc độ rất nhanh.
Giây tiếp theo, người đứng ngay đằng sau Kha Phàm là T đã cầm con dao găm đâm thẳng vào lưng anh ta, kéo một đường xuống dưới.
T nhanh chóng rút con dao ra khỏi người Kha Phàm. Anh ta lập tức ngã xuống đất, toàn thân co giật. T quay đầu, vừa định đâm Trương Mộ Hàm, cổ tay đã bị túm chặt. Hàn Trầm lạnh mặt, một tay khống chế T, tay còn lại đấm mạnh vào bụng hắn, khiến T cúi gập người, không thể động đậy trong giây lát.
Đúng lúc này, con dao của Trương Mộ Hàm lia tới. Anh ta vốn đứng đằng sau T, nhân lúc Hàn Trầm ra tay, anh ta liền vung dao, đâm trúng phần lưng dưới của T.
T “hự” một tiếng, không có phản ứng. Hàn Trầm chau mày, giơ chân đạp mạnh vào người Trương Mộ Hàm, khiến anh ta ngã xuống đất.
Phương Tự ở bên cạnh đột nhiên giơ dao đâm Hàn Trầm. Anh nhanh chóng tránh đòn tấn công của Phương Tự, trong khi vẫn đang giữ tay T. Nào ngờ, T thừa dịp cùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế của Hàn Trầm. Trương Mộ Hàm cũng lồm cồm bò dậy, cầm dao đam về phía anh. Hàn Trầm liền lách người né tránh, thuận thế siết cổ họng Trương Mộ Hàm, khiến anh ta không thể nhúc nhích, đồng thời giơ chân đá vào thắt lưng Phương Tự, làm anh ta ngã ngồi xuống đất. Sau khi khống chế hai người đàn ông này, Hàn Trầm phát hiện ra T đã biến mất.
Lửa bốc lên đầu, Hàn Trầm dùng sợi dây thừng T để lại trói Phương Tự và Trương Mộ Hàm vào thân cây rồi ngoảnh đầu về phía Bạch Cẩm Hi.
Nhìn Hàn Trầm và mấy người đàn ông đánh nhau, tim Cẩm Hi như muốn rớt khỏi lồng ngực. Bây giờ, thấy anh quay về phía mình, cô mới nhẹ nhõm đôi chút.
Hà Tử bỗng lên tiếng, “Đồng chí cảnh sát, anh lợi hại thật đấy! Anh mau thả chúng tôi ra đi. Hai tên súc sinh kia là đồ đáng chết!” Nói xong, cô ta nhổ nước bọt về phía Trương Mộ Hàm.
Phương Tự tái mét, còn sắc mặt Trương Mộ Hàm hết trắng lại đỏ. Cuối cùng, anh ta cũng tin vào thân phận thật sự của Hàn Trầm, liền mở miệng cầu khẩn, “Đồng chí cảnh sát! Tôi vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy! Tôi không muốn giết người! Không làm thế, chúng tôi cũng sẽ chết!”
Hàn Trầm lạnh lùng nhìn Trương Mộ Hàm, Hà Tử hét to, “Đồng chí cảnh sát, anh đừng nghe anh ta! Mau tử hình họ đi! Là họ cưỡng hiếp Cố Nhiên rồi giết cô ấy! Phải tử hình mới được!”
“Cố Nhiên không phải do chúng tôi giết!” Phương Tự gầm lên, “Đúng la chúng tôi có chơi cô ta, nhưng không đến mức giết người.”
Trương mộ Hàm tiếp tục cầu xin, “Đồng chí cảnh sát! Chúng ta mau bỏ trốn đi, xin hãy cứu chúng tôi! Chính Kha Phàm đã nhận ra đám người đó. Anh ta nói, sau khi bị cưỡng hiếp, Cố Nhiên lạc đường trong rừng, bị đám người đó bắt đi. Họ rất đáng sợ, không còn chút nhân tính. Kha Phàm tình cờ phát hiện họ giết Cố Nhiên nhưng không dám lên tiếng mà lén lút bỏ chạy mất. Kha Phàm nói, thủ phạm giết Nhan Nhĩ nhất định là đám người đó. Họ muốn giết người diệt khẩu. Tối nay, Kha Phàm đã chạy đi cầu xin, cuối cùng thương lượng điều kiện với họ. Chỉ cần, chỉ cần…”
“Chỉ cần giao ba người phụ nữ và tất cả tiền bạc cho bọn họ, chúng tôi sẽ bình an vô sự.” Phương Tự ở bên cạnh tiếp lời.
Hàn Trầm Buông cổ áo Trương Mộ Hàm.
“Những người đó là ai?” Hà Tử cất giọng run run, “Lẽ nào là…”
Hàn Trầm cúi đầu. Ở phía xa xa, Bạch Cẩm Hi không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, một số hình ảnh và tiếng nói vụn vặt ùa vào bộ não của cô, từ từ xâu chuỗi…
T chọn ngọn núi hoang vu chỉ có mấy hộ sinh sống này để tiến hành kế hoạch trừng phạt.
Buổi tối, khi ông chủ nhà cùng hai người con trai đi vào, Kha Phàm tỏ ra sững sờ trong giây lát. Khi ông chủ nhà đi ra sân sau, Kha Phàm và Phương Tự lấy lý do đi vệ sinh, lập tức ra ngoài một lúc lâu.
Nơi Lý Minh Nguyệt bị cắt cổ không phải chỗ nằm của cô ta, mà cô ta đã bị lôi tới gần cửa ra vào.
Còn cả cuộc trò chuyện giữa ông chủ nhà và con trai:
Thằng Ba đi đánh cá vẫn chưa về sao?
Chưa, chắc nó chạy vào thành phố chơi rồi.
…
À đúng rồi, vì hôm nay suýt nữa bị các vị bắt được, nên tôi đã giết một người, coi như đáp lễ
…
Người đó là ai?
Chắc anh đã đoán ra.
…
Suy đoán đáng sợ cuối cùng cũng được nghiệm chứng, Bạch Cẩm Hi đưa mắt về bên đó, chỉ thấy ngọn lửa đang cháy rừng rực. Khác với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của bốn người kia, thần sắc hàn Trầm vẫn hết sức bình tĩnh.
Vì vậy anh nói, bất kể xảy ra chuyện gì cô cũng đừng trèo xuống.
Đúng lúc này, rừng cây xung quanh vang lên tiếng bước chân rầm rập, mỗi lúc môt gần. Hàn Trầm đi đến bên giáo sư Tôn và Hà Tử, cắt sợi dây trói hai người rồi đưa hai con dao cho bọn họ. Giáo sư Tôn đờ đẫn, còn Hà Tử sợ đến mức suýt nữa làm rơi dao xuống đất. Trương Mộ Hàm vội kêu lên, “Cho tôi một con!”
Hàn Trầm lạnh lùng đáp, “Cho anh để anh đâm tôi à?”
Trương Mộ Hàm liền ngậm miệng.
Đám người kia đã xuất hiện. Ông chủ nhà và hai người con trai, cùng năm sau người đàn ông vạm vỡ tay lăm lăm liềm rìu, hoặc dao thái rau vây quanh nhóm Hàn Trầm. Sắc mặt họ không có bất cứ biểu cảm nào ngoài vẻ lãnh đạm. Trong những đôi mắt mờ đục đó chỉ còn lại duy nhất một thứ, là dục vọng.
Bạch Cẩm Hi hít một hơi sâu, tựa đầu vào thân cây. Không khí giá lạnh thâm nhập vào da thịt, khiến cô tỉnh táo đôi chút.
Vừa rồi, cô hứa với Hàn Trầm sẽ ở lại đây, vì sợ bản thân sẽ mang lại phiền toái cho anh. Nhưng bây giờ, đối thủ không phải T, mà là những kẻ đã mất hết tính người.
Bụng cô không còn đau như trước, hay nói cách khác, đã bị đau đến mất hết cảm giác. Họ đông như vậy, có cô ở bên, ít ra cũng có thể giúp Hàn Trầm một tay.
Bạch Cẩm Hi leo xuống, rút con dao găm từ giày bốt, từng bước tiến về phía Hàn Trầm.
Cách đó mấy chục cây số là nơi đóng quân của đội đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang. Lúc này đã là ba giờ sáng, khu đất trống rộng lớn chiếu đen sáng trưng, đội đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang và cảnh sát hình sự trang bị súng ống đầy mình đang tiến hành cuộc tập kết cuối cùng.
Mấy chiếc máy bay trực thăng đã khởi động. Châu Tiểu Triện, Mặt Lạnh và Lải Nhải cùng mấy người cảnh sát đặc nhiệm nhảy lên một máy bay.
Châu Tiểu Triện đang nói chuyện điện thoại với Tần Văn Lang, “Vâng, chúng tôi lên máy bay rồi! Mục tiêu đã xác định, T chính là Du Xuyên. Chỉ có hắn không tham gia cuộc thi CS tổ chức vào năm ngoái.”
Vừa kết thúc cuộc điện thoại, di động của cậu ta lại đổ chuông. Là Từ Tư Bạch gọi tới. Châu Tiểu Triện lập tức bắt máy, “Bac sĩ Từ! Báo cáo giám định tử vong của Cố Nhiên có gì bất thường không ạ?”
Đầu kia vang lên tiếng còi ầm ĩ, Từ Tư Bạch dường như đang lái xe. Anh không trả lời vấn đề của Châu Tiểu Triện mà hỏi lại bằng ngữ điệu sốt ruột, “Tiểu Triện, cậu hãy nói cho tôi biết, Cẩm Hi đang ở đâu? Có phải cô ấy đã vào vùng rừng núi bắt tên tội phạm giết người hàng loạt đó rồi không?”
Châu Tiểu Triện im lặng vài giây. Đây là vụ án lớn, phía cảnh sát chưa từng công khai với bên ngoài nhưng Từ Tư Bạch là người trong ngành, kiểu gì cũng nghe nói qua.
“Vâng…” Cậu ta đáp khẽ, “Chị ấy đi cùng Hàn Trầm. Chúng tôi đang chuẩn bị xuất phát đi cứu chị ấy.”
Từ Tư Bạch hít sâu vài hơi để khôi phục tâm trạng bình tĩnh, “Tôi đang trên đường, sắp tới thành phố Lam rồi. Tôi sẽ cùng đi với mọi người. Ngoài ra, báo cáo mà cậu gửi cho tôi xem, xét từ bản thân vụ án thì không có bất thường. Tuy nhiên, khi so sánh, đối chiếu bốn tai nạn bất ngờ xảy ra trong hai năm ở khu vực đó, tôi đã có một phát hiện.”
“Tai nạn bất ngờ ư? Phat hiện gì cơ?”
“Bốn người chết gồm ba nữ một nam, trong đó có cả Cố Nhiên đều sẩy chân rơi xuống nước, mà nguyên nhân dẫn đến tử vong là do nhiệt độ quá thấp, hay nói một cách khác là chết vì lạnh cóng. Điều này không bình thường, bởi khi rơi xuống nước, đa phần sẽ bị chết đuối, một bộ phận nhỏ bị cuốn trôi, chết do đập vào đá ngầm hay đâu đó, cuối cùng mới là chết còng. Vì chết đuối chỉ mất sáu phút, trong khi chết cóng cần ít nhất nửa tiếng cho đến vài tiếng đồng hồ. Vậy mà bốn nạn nhân này đều bị chết cóng.”
“Tôi không hiểu…”
“Tiểu Triện, cậu thử nghĩ xem, cả bốn nạn nhân đều là người yêu thích hoạt động dã ngoại, tôi đoán chắc họ đều biết bơi. Điều gì đã khiến họ không hẹn mà cùng bị ngâm trong nước lạnh, cuối cùng dẫn đến tử vong?”
Châu Tiểu Triện mở to mắt, “Ý của anh là… bốn vụ án này không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà là giết người hàng loạt?”
“Rất có khả năng đó.” Từ Tư Bạch đáp, “Nếu một người biết bơi sẩy chân rơi xuống nước rồi bị dòng suối cuốn đi, anh ta chưa chắc đã mất mạng. Nhưng nếu nạn nhân bị ngâm trong nước lạnh cho đến chết rồi mới bị ném xuống dòng suối, một khi bên ngoài không có vết thương rõ ràng, cảnh sát sẽ không nghi ngờ anh ta bị sát hại.”