Truy Tìm Ký Ức (Người Đẹp Làm Nhân)

Chương 43: Hồng Nhan Tri Kỷ



Đối với Phương Tự, chuyện xảy ra năm ngoái giống như một giấc mơ kỳ dị, có hưng phấn, nhơ nhớp, có hoảng sợ, và cả khoái cảm đến tận cốt tủy. Màn đêm mông lung, thân thể nõn nà của người đẹp và tiếng khóc kháng cự của cô giống như liều thuốc kích thích, đánh thức thú tính của mỗi người đàn ông. Ngay cả Kha Phàm cũng thừa nhận, đây là lần kích thích nhất trong cuộc đời anh ta.

“Mấy ngày nữa, chúng tôi sẽ lại tìm em”. Trước khi rời đi, Nhan Nhĩ vỗ nhẹ lên mặt Cố Nhiên, đồng thời ném quần áo cho cô. Lúc ba người rời khỏi khu rừng, Phương Tự quay đầu, thấy Cố Nhiên ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa mặc quần áo.

“ Đại Kha, liệu cô ta có báo cảnh sát không?” Phương Tự hỏi.

Kha Đàm đáp: “Con bé đó có gan làm vậy không? Vừa rồi tôi đã nói với cô ta, không cần công việc hay thể diện thì cứ việc. Nếu chúng ta xảy ra chuyện, nó và bố mẹ nó cũng đừng hòng sống tử tế”.

Nhan Nhĩ tiếp lời: “Yên tâm đi, cô ta không có gan đâu”. Nói xong, anh ta nhếch miệng: “Phương Tự, khi nào về, anh nhớ cho con bé đó ít tiền. Vừa đấm vừa xoa, sau này nó cam tâm tình nguyện theo chúng ta cũng không biết chừng”.

Phương Tự gật đầu: “Được, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Không ai biết, Cố Nhiên gặp phải đám nông dân đó ở đâu, để rồi bị họ bắt đi. Ngày hôm sau, ba người đàn ông cũng tham gia vào cuộc tìm kiếm cô gái mất tích. Khác với mọi người, họ biết vị trí của Cố Nhiên tối qua nên đi thẳng tới vị trí đó, nhằm mục đích đe dọa, bắt cô ngậm miệng trước khi mọi người tìm thấy.

Nào ngờ, mãi tới nửa đêm, họ mới nhìn thấy Cố Nhiên và đám nông dân ở một con suối cách chỗ cũ mấy cây số. Cố Nhiên ở dưới nước, lạnh đến mức run rẩy, còn mấy người đàn ông đứng trên bờ.

Kha Phàm, Phương Tự và Nhan Nhĩ sợ đến nỗi không dám thở mạnh, trốn sau bụi cây theo dõi cảnh tượng đáng sợ này. Bấy giờ đã là tháng Mười, ở vùng núi cao vào buổi tối, nước lạnh tựa như kết băng. Cố Nhiên không biết đã bị ngâm bao lâu, gương mặt tái nhợt, đôi môi thâm tím. Cô không khóc lóc, thần sắc đờ đẫn.

Cô không dám lên bờ, bởi hai người đàn ông cầm con dao bổ củi và gậy gỗ chờ sẵn. Chỉ cần cô tiến lại gần, họ sẽ lập tức chém mạnh xuống tảng đá trên bờ, khiến cô sợ chết khiếp.

“Còn bao lâu nữa?” Một người hỏi.

“Cũng sắp rồi, con bé này có vẻ chịu đựng kém hơn đứa trước”. Tên còn lại đáp.

“Da nó mịn thật đấy, có điều ngực hơi bé một chút.”

“Thế mà trưa nay anh còn “chơi” nó những hai lần?”

“Ha ha ha…”

Đám đàn ông cười hô hố, vẻ mặt họ thản nhiên như đang bàn luận chuyện thời tiết.

“Mẹ kiếp!” Nhan Nhĩ chửi thề một tiếng, “Bọn họ định giết Cố Nhiên hay sao?”

Phương Tự giật mình, buột miệng: “Có cần báo cảnh sát không?”

Kha Phàm và Nhan Nhĩ im lặng vài giây.

“Đi thôi!” Kha Phàm nói nhỏ. Ba người lặng lẽ, rời khỏi nơi đó.

Có những chuyện không cần mở miệng, trong lòng ai cũng hiểu rõ. Nếu bây giờ báo cảnh sát, cứu được Cố Nhiên, nhưng chuyện họ cưỡng hiếp cô sẽ bị phơi bày. Còn nếu họ khoanh tay đứng nhìn, người chết chỉ là Cố Nhiên mà thôi. Hơn nữa, đám đàn ông kia nhìn rất đáng sợ, họ cũng không muốn dây vào.

Đi một đoạn khá xa, ba người không nhịn nổi lại quay đầu. Vì ở trên cao nên họ thấy rõ, thân thể Cố Nhiên đã nổi lên. Tên nông dân đứng trên bờ cầm cây gậy gỗ, chọc chọc vào người cô: “Chết rồi!”

Sau đó, chính những người nông dân bản xứ báo cảnh sát, phát hiện ra xác chết của một người phụ nữ. Đám Kha Phàm giữ im lặng từ đầu đến cuối, cũng không đến hiện trường tìm thấy xác Cố Nhiên. Nghe nói, thi thể bị trôi xuống một nơi hẻo lánh, địa hình vô cùng hiểm trở, người bình thường không thể mò vào. Người nhà Cố Nhiên phải bỏ ra mấy chục ngàn nhân dân tệ, đám nông dân mới chịu mạo hiểm, giúp họ vớt xác chết.

Nếu biết trước sẽ gặp lại đám nông dân kia ở vùng núi này, Phương Tự sẽ không bao giờ tham gia, bất kể tiền thưởng cao đến mức nào.

Cố Nhiên chết ở một ngọn núi khác, không ngờ họ lại dời đến nơi này. Có lẽ đã gây ra nhiều chuyện tày trời ở đó nên họ sợ bị cảnh sát phát hiện chăng?

Một điều trùng hợp ngẫu nhiên, địa điểm diễn ra cuộc thi lại nằm ở hang ổ mới của đám nông dân. Phương Tự còn nhớ rõ, vào thời khắc nhìn thấy hai con trai ông chủ nhà, trong lòng anh ta dội lên cảm giác buồn nôn và khiếp sợ.

Lúc anh ta cùng Kha Phàm chạy ra ngoài sân, Kha Phàm cất giọng hốt hoảng: “Chắc chắn là bọn họ, bằng không tại sao Nhan Nhĩ lại bị cắt cổ họng? Ngọn núi này có ai nữa đâu? Họ muốn giết người diệt khẩu đây mà.”

“Phải làm thế nào bây giờ?” Phương Tự hỏi.

Trương Mộ Hàm cũng đi theo ra ngoài. Tuy không biết rõ nội tình nhưng anh ta cũng đoán ra tình thế cấp bách. Ba người im lặng hồi lâu, cuối cùng Kha Đàm lên tiếng: “Hết cách rồi, dù sao tôi cũng không muốn chết, cứ ra tay trước thì hơn. Đám người đó chắc chắn là muốn tiền và đàn bà, chúng ta sẽ đi đàm phán với họ. Họ có thể bắt ba người phụ nữ trong đoàn chúng ta, chúng ta sẽ không ngăn cản, đồng thời giữ bí mật về mọi chuyện”.

Nghe anh ta nói vậy, Trương Mộ Hàm trợn mắt: “Không được! Hà Tử…”.

Kha Phàm lập tức ngắt lời: “Cậu cần bạn gái hay mạng sống?”

Trương Mộ Hàm liền ngậm miệng.

Phương Tự ngập ngừng: “Nhưng… để bọn họ bắt đi, chỉ e ba người phụ nữ cũng sẽ toi mạng”.

Kha Phàm lạnh lùng đáp: “Chết ba người hay tất cả đều bị giết thì tốt hơn? Anh không nhớ bộ dạng của Nhan Nhĩ lúc bị cắt cổ hay sao?”

Trương Mộ Hàm và Phương Tự đều câm nín. Bởi cái chết của Nhan Nhĩ quá đáng sợ, một người trước đó còn sống sờ sờ chớp mắt toàn thân đã chảy hết máu.

Kha Phàm tiếp tục đưa ra kế hoạch: “Chúng ta sẽ nói với đám nông dân đó, rất nhiều người biết đến cuộc thi này. Nếu họ giết chết chúng ta, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra bọ họ. Nếu chỉ có ba người phụ nữ tử vong, có thể ngụy tạo thành tai nạn ngoài ý muốn như Cố Nhiên. Tới lúc đó, chúng ta có thể đứng ra làm chứng giúp họ, nói ba người phụ nữ đi lạc. Cảnh sát sẽ không nghi ngờ, rằng chúng ra thông đồng với đám nông dân đó.”

Tiếp theo, Kha Phàm vào phòng, tiến hành đám phán với ông chủ nhà. Chẳng bao lâu sau, anh ta ra ngoài, sắc mặt không rõ là vui mừng hay u ám. Anh ta thông báo: “Ông ta đã đồng ý, nhưng yêu cầu chúng ta đích thân ra tay, bắt ba người phụ nữ giao cho họ”.

Trương Mộ Hàm chau mày: “Ông ta muốn lôi chúng ta vào cuộc đây mà! Đúng là lão già thâm hiểm!”

Kha Phàm tiếp lời: “ Đã đến nước này, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, lẽ nào cậu muốn chết sao? Tiểu Du là người đáng tin cậy, giáo sư Tôn sẽ không nhiều lời. Chỉ có tên Hàn Trầm, chắc chắn không nỡ hi sinh bạn gái, cũng không phải loại người dễ đối phó! Lát nữa chúng ta giải quyết hắn trước”.

Trương Mộ Hàm ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Lý Minh Nguyệt bị cảm, bắt …bắt cô ta trước!” Vẻ mặt anh ta như sắp khóc: “Hà Tử… bắt sau cùng!”

Kha Phàm và Phương Tự đều không có ý kiến.

Bây giờ hồi tưởng lại chuyện xảy ra sau đó, Phương Tự cảm thấy như trải qua một cơn ác mộng. Bởi tất cả không những thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta, mà còn đẫm máu và đáng sợ hơn.

Nhân lúc mọi người ngủ say, ba người đàn ông tắt đèn điện. Kha Phàm đi giải quyết Hàn Trầm, còn Phương Tự và Trương Mộ Hàm bắt Lý Minh Nguyệt. Khi ngọn đèn đột nhiên bật sáng, anh ta liền nhìn thấy Lý Minh Nguyệt bị cắt cổ, máu tuôn ra như suối. Sau đó, anh ta phát hiện, mình phải tiếp tục giết người, giết Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi, Hà Tử, giáo sư Tôn và Tiểu Du mới có thể che đậy sự việc. Trong lúc đuổi theo Hàn Trầm và Cẩm Hi, anh ta và hai người kia phát hiện ra ánh lửa nên tìm đến nơi này. Tiểu Du đột nhiên giết Kha Phàm, Trương Mộ Hàm lại đâm Tiểu Du một nhát...

Còn bây giờ, anh ta và Trương Mộ Hàm bị Hàn Trầm bắt trói, Tiểu Du biến mất, xung quanh là đám nông dân đã mất hết tính người.

Kể từ lúc họ đặt chân đến vùng núi này, một bàn tay vô hình nào đó đã âm thầm thúc đẩy tất cả. Họ chỉ có thể càng đi càng xa, càng rơi xuống hố. Cuối cùng, không ai có thể thoát khỏi.

Ánh lửa bập bùng, một luồng gió thổi qua khiến ngọn lửa bốc lên không trung, tựa như một con rắn màu vàng rực rỡ, uốn éo trên đỉnh đầu. Phương Tự còn đang trầm mặc, Trương Mộ Hàm ở bên cạnh đột nhiên hét lớn: “Anh bạn! Anh bạn! Chúng tôi ở đây, các anh mau bắt họ đi!”

Anh ta vừa dứt lời, giáo sư Tôn lập tức quay đầu, cất giọng lạnh lùng: “Câm miệng! Cậu còn có nhân tính không hả?”

Sau khi được thả ra, Hà Tử từ đầu đến cuối đứng quay lưng về phía Trương Mộ Hàm, không hề để ý đến bạn trai. Đúng lúc này, cô ta bất thình lình xoay người, đâm một nhát vào ngực Trương Mộ Hàm.

Hàn Trầm, giáo sư Tôn, Phương Tự đều đổ dồn ánh mắt về phía đôi nam nữ, Trương Mộ Hàm há miệng nhưng không thốt ra lời, ngực bắt đầu chảy máu. Hà Tử buông tay khỏi con dao, lùi lại phía sau hai bước.

“Trương Mộ Hàm” Cô ta bật khóc: “Bây giờ, chúng ta sẽ không ai thoát khỏi”.

Ở nơi cách đó không xa, đám nông dân từ từ tiến lại gần. Bạch Cẩm Hi đứng ở nơi cao hơn phía sau, tìm kiếm hình bóng của Hàn Trầm giữa đám đông.

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, anh vẫn không hề tỏ ra hoảng hốt. Tay trái bỏ vào túi quần, tay phải cầm con dao găm, anh lặng lẽ nhìn đám nông dân bằng ánh mắt trầm tĩnh.

Bạch Cẩm Hi biết rõ, anh đang quan sát tính toán làm thế nào một mình anh có thể chế ngự chính người đàn ông lực lưỡng kia.

Cô nhếch miệng cười, đồng thời giơ tay bóp trán và huyệt thái dương để bản thân tỉnh táo hơn một chút. Sau đó, cô rảo bước nhanh tới nơi đó.

Bạch Cẩm Hi vừa xuất hiện, đám nông dân đều quay về phía cô. Cô lạnh lùng trừng mắt với bọn họ.

Sau đó, giáo sư Tôn và Phương Tự cũng ngoảnh đầu nhìn cô. Cuối cùng là Hàn Trầm, anh nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen hun hút như động không đáy, khiến trái tim Cẩm Hi bất giác run rẩy.

Cô đi đến bên Hàn Trầm, bóp nhẹ lòng bàn tay anh.

“Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, thật đấy.” Cẩm Hi nói nhỏ: “Lão đại, đã đến lúc cần tôi giúp anh đối phó với phường trộm cướp này rồi”.

Hàn Trầm không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của cô. Anh chợt mỉm cười, nắm chặt tay cô.

“Được!” anh đáp khẽ.

Rõ ràng chỉ là một từ đơn giản, nhưng đã đủ hồi đáp muôn vàn lời nói trong lòng Cẩm HI. Cô đảo mắt qua đám nông dân, cất cao giọng: “Bọn họ có tất cả chín người, tôi ba, anh sáu có được không?”

“Được.”

Đám nông dân tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, dè dặt tiến lên phía trước một bước.

Đúng lúc này, Bạch Cẩm Hi chỉ tay vào thi thể bầy nhầy của Kha Phàm ở dưới đất, đồng thời lớn tiếng: “Đúng rồi, người này vừa có ý đồ phản kháng, đã bị anh ấy tiện tay giết chết.” Cô lại chỉ tay vào Hàn Trầm, sau đó vẫy tay với đám nông dân: “Ai muốn làm người tiếp theo thì lên đi!”

Đám nông dân cục mịch làm gì có khái niệm về “cuộc chiến tâm lý”. Nghe cô nói vậy, lại nhìn thấy xác chết đầy máu, họ đều ngẩn người, không hẹn cùng dừng bước.

Cẩm Hi biết, bây giờ dù có nói gì, họ cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng làm nhiễu loạn tinh thần của họ, xác suất chiến thắng của cô và Hàm Trần sẽ cao hơn. Vừa định tiếp tục lên tiếng, ông chủ nhà đã mở miệng: “Chúng nó chỉ có bốn người, trong đó hai đứa là phụ nữ. Chúng ta có chín người, sợ gì chứ, mau lên đi!”

Ông ta vừa dứt lời, tám người đàn ông liền giơ lưỡi liềm, rìu và gậy gỗ lao vào bọn họ. Hà Tử và giáo sư Tôn lùi lại phía sau mấy bước. Bạch cẩm Hi đứng bất động bên cạnh Hàn Trầm, cô hít một hơi sâu, chuẩn bị đánh trả.

“Bạch Cẩm Hi.” Hàn Trầm đột nhiên gọi tên cô.

“Gì cơ?”

“Thế mới là hồng nhan tri kỷ của Hàn Trầm tôi.” Anh nói.

Tim Cẩm Hi như bị thứ gì đó va đập. Cô còn chưa kịp lên tiếng, xung quanh bất thì lình vang lên tiếng súng “pằng pằng”. Mấy người đàn ông bị trúng đạn đổ gục. Hàn Trầm phản ứng rất nhanh, lập tức ôm vai Cẩm Hi nằm rạp xuống đất. Hà Tử kêu thất thanh, cùng giáo sư Tôn vội và ngồi xuống né tránh.

“Aaaa…” Đám nông dân la hét ầm ĩ. Cẩm Hi nằm dưới thân Hàn Trầm, lờ mờ nghe thấy tiếng mười mấy phát đạn.

Đến khi tiếng súng chấm dứt, hai người đồng thời ngẩm đầu, liền bắt gặp toàn bộ đám nông dân đều ngã xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Trên đầu gối của mỗi người, máu chảy ròng ròng.

Mười tám phát đạn đã phế bỏ đôi chân của chín người trong giây lát.

Tiếp theo, bên kia đống lửa vang lên tiếng bước chân đều đều, Hàn Trầm kéo Cẩm Hi đứng dậy, liền nhìn thấy T cầm khẩu súng AK47 đang chầm chậm đi tới. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, vết dao nằm ở bụng đã được băng bó nhưng vẫn rỉ máu. Mũi súng của hắn chĩa thẳng vào đám nông dân.

Hàn Trầm và Cẩm Hi im lặng theo dõi T.

Đột nhiên, người ở gần T nhất, cũng chính là ông chủ nhà nhổm dậy, cầm dao chém vào chân anh ta. Lưỡi dao còn cách một đoạn, gương mặt T vụt qua nụ cười lạnh lùng.

“Pằng! Pằng! Pằng…” Lại là vô số tiếng súng vang lên. Hà Tử hoảng sợ hét một tiếng, ngay cả Cẩm Hi cũng mở to mắt, chỉ riêng Hàn Trầm không có bất cứ biểu cảm nào.

Mười mấy phát đạn vừa rồi của T trút hết vào đầu ông chủ nhà, khiến đầu ông ta nát bét, trông rất đáng sợ. Chứng kiến cảnh tượng này, đám nông dân đều đờ đẫn, thậm chí không dám mở miệng la hét, than khóc.

T nhấc khẩu súng, cười cười: “Cuối cùng cũng tập hợp đông đủ rồi!”

Nói xong, hắn đeo khẩu súng ra sau lưng, tiếp tục bước đi như giữa chốn không người.

Hắn lại đi tới bên thân cây vị đổ trước đó, ngồi xuống rồi mở miệng: “Hàn Trầm, mời anh phán xử bọn họ”.

Hàn Trầm nhìn đám nông dân mà không lên tiếng.

T quay sang Cẩm Hi: “Cô cũng ngồi đi. Kha Phàm đã bị trừng phát rồi”.

Nhìn xác chết dưới đất, Cẩm Hi đột nhiên hiểu ra, tại sao T lại cắt đôi lưng Kha Phàm, tại sao lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để giết anh ta.

Bởi Kha Phàm đã đánh một gậy vào lưng cô. T đã chứng kiến tất cả nên hắn ăn miếng trả miếng.

Nhận thức này khiến tâm tình của Cẩm Hi có đôi chút phức tạp. Trầm mặc vài giây, cô cũng ngồi xuống một thân cây khác.

Hàn Trầm lên tiếng: “Tôi phán xử cũng được nhưng sau khi kết thúc, anh hãy giao họ cho tôi. Họ sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, chứ không phải bằng hình phạt của riêng anh”.

T im lặng vài giây rồi bình thản trả lời: “Được”.

Hàn Trầm đi đến, ngồi xuống cạnh Cẩm Hi.

Hai người cách rất gần, Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, anh cũng nhìn cô. Ánh mắt giao nhau, hai người đều thấy ngọn lửa phản chiếu trong đồng tử của đối phương.

Vài giây sau, Hàn Trầm mới ngoảnh đầu, dõi mắt về phía trước.

“Các anh đã giết tổng cộng bao nhiêu người?” Anh vừa lên tiếng, T lập tức nhấc khẩu súng, nhắm thẳng vào người lớn tuổi nhất trong đám nông dân. Toàn thân hắn run bần bật, miệng lắp bắp: “Có…có bốn người”.

Ánh mắt Hàn Trầm trở nên sắc lạnh. Anh vừa định mở miệng, một tiếng “pằng” vang lên. Người đàn ông đó kêu thảm thiết, ôm vai phải của mình.

Hàn Trầm và Cẩm Hi cùng quay sang T. Hắn lại giơ súng, cất giọng lạnh lẽo: “Cho mày thêm một cơ hội nữa, mấy người?”

Người đàn ông đó nghẹn ngào: “Bảy… bảy người”.

Lúc này, T mới buông khẩu súng.

“Họ là những ai?” Hàn Trầm hỏi tiếp.

“Sáu người là khách du lịch đến từ thành phố. Còn một người, một người…” Người đàn ông ấp úng: “Là ông Quách”.

Hàn Trầm và Cẩm Hi đều sững sờ. Hà Tử ở đằng sau khiếp hãi đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ sau khi trừng phạt xong đám nông dân, T sẽ rờ đến mình.

“Sáu người tham gia hoạt động dã ngoại, trong đó có bốn nạn nhân được phát hiện, nhưng cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn. hai nạn nhân còn lại do vết thương trên người tương đối rõ rệt nên bị họ ném vào khe núi sâu, đến nay vẫn chưa được phát hiện.” T nói.

Người đàn ông kia lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Mày, sao mày biết chuyện đó?”

T chỉ nở nụ cười lạnh lùng.

Hàn Trầm hỏi tiếp: “Tại sao các anh lại giết bọn họ?”

Người đàn ông đáp: “Khách du lịch đi riêng lẻ trên người có nhiều đồ tốt. Nếu là phụ nữ, chúng tôi sẽ “chơi” bọn họ, không giết họ sẽ báo án. Ông Quách suốt ngày ngăn cản chúng tôi, có lần còn dọa sẽ đi báo cảnh sát. Bố liền bảo chúng tôi giết ông ấy”.

Người bố mà hắn nhắc tới chính là ông chủ nhà vừa bị T bắn vỡ sọ.

Phương Tự đột nhiên mở miệng: “Bọn họ còn kiếm tiền từ người chết. Họ giết Cố Nhiên, ném xác xuống bùn lầy, sau đó, giúp người nhà cô ta vớt xác, lừa của người ta mấy chục ngàn nhân dân tệ”.

T không phản ứng, Bạch Cẩm Hi cảm thấy buồn nôn. Nhìn họ có vẻ chất phác, vậy mà không còn một chút tính người.

“Đồ chó lợn cũng không bằng.” Hàn Trầm nghiến răng.

“Súc sinh!” Cẩm Hi mắng.

Đám nông dân im lặng, vẻ mặt vẫn vô cảm.

“Các anh giết nạn nhân bằng cách nào?” Hàn Trầm hỏi.

“Bắt họ ngâm dưới suối mấy tiếng đồng hồ cho đến khi chết cóng”. Người đàn ông đáp.

Bạch Cẩm Hi biết một số kiến thức về pháp y, cô không ngờ đám người này lại dùng phương thức kín đáo này để giết người. Cô hỏi: “Sao các anh biết làm vậy có thể giết người?”

Người đàn ông nhỏ tuổi hơn đáp: “Hồi nhỏ, ông Quách bị rơi xuống nước, tuy không chết đuối nhưng bác sĩ nói suýt nữa chết cóng. Ông ấy bảo, ở trong nước lạnh mấy tiếng đồng hồ sẽ toi mạng. Đám khách du lịch đều biết bơi, dù đẩy xuống nước cũng khó có thể chết đuối. Do đó, chúng tôi mới làm vậy, cảnh sát không thể phát hiện điều bất thường.”

Sự thật đã được phơi bày, những cái chết và bí mật chôn sâu ở vùng núi hoang vu nhiều năm cuối cùng cũng được lôi ra ánh sáng.

Bạch Cẩm Hi có thể tưởng tượng ra quá trình gây án của đám người này, tưởng tượng ra các nạn nhân phải chịu đựng mệt mỏi giày vò rồi bị ném xuống nước lạnh, còn hung thủ đứng trên bờ, chờ họ dần đi vào cõi chết. Sau đó, thi thể bị dòng nước cuốn trôi, bị va đập vào đá. Ngoài ra, do bị ngâm nước trong một thời gian dài nên xác chết đều biến dạng. Phụ trách vụ án toàn là cảnh sát và pháp y cơ sở nên cuối cùng, họ đưa ra kết luận, nạn nhân bị chết cóng. Còn hung thủ lọt lưới pháp luật, tiếp tục ẩn mình trong rừng sâu như loài dã thú, chờ nạn nhân mới xuất hiện.

“Cuộc phán xử kết thúc.” T vừa nói vừa đứng dậy.

Hàn Trầm và Cẩm Hi âm thầm trao đổi bằng ánh mắt, cũng đứng lên.

“T, anh hãy tuân thủ cam kết.” Hàn Trầm tiến lên một bước. “Giao họ cho chúng tôi”.

Vẻ mặt của T vẫn rất bình tĩnh. Bạch Cẩm Hi để ý, tấm vải băng thắt lưng hắn đã thấm máu thành màu đỏ tươi.

“Được”. Hắn đáp khẽ.

Đột nhiên, T nhanh như cắt, giơ súng lia qua đám nông dân. Hàn Trầm và Cẩm Hi đồng thời lao về phía hắn.

“Pằng! Pằng! Pằng!!” Tiếng súng vang lên giòn giã. Tuy nhiên, do báng súng bị Hàn Trầm nắm chặt, trong khi Cẩm Hi tóm cổ tay T nên loạt đạn vừa rồi bắn lên không trung. T lập tức nhả loạt đạn thứ hai, Hàn Trầm buộc phải buông báng súng, lách người tránh tầm bắn. T lại xô mạnh vào Cẩm Hi, khiến cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, đau đến mức vô thức buông cánh tay hắn. Cô không cam lòng, tung nắm đấm về phía T, nào ngờ, hắn lập tức chĩa súng vào đầu cô.

Cẩm Hi lạnh toát sống lưng trong giây lát. Trước đó, đúng là T không có ý định giết cô và Hàn Trầm. Nhưng bây giờ bọn cô ngăn cản hắn hạ sát đám nông dân kia nên rất có thể hắn sẽ nổ súng.

Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu, một thân hình đã lao đến, chắn trước Cẩm Hi, đối diện với họng súng của T.

Đó là Hàn Trầm. Nhìn tấm lưng của anh, trong lòng Cẩm Hi nhói đau. Hàn Trầm, anh không cần che chở cho em. Anh không nỡ, lẽ nào em đành lòng hay sao?

Trước hành động này của Hàn Trầm, T bỗng có chút ngập ngừng. Mà cao thủ nhiều khi quyết định thắng bại chỉ trong một tích tắc. Lần này, Hàn Trầm cách T rất gần, anh như con báo đen vụt đi rất nhanh. Cũng không rõ bằng cách nào, chỉ biết loáng một cái anh đã đoạt được vũ khí từ tay T.

Giây tiếp theo, Hàn Trầm xoay mũi súng về phía hắn. Tuy nhiên, động tác của T cũng nhanh không kém. Ngay sau khi bị đoạt vũ khí, hắn liền rút một khẩu súng lục từ thắt lưng. Hai người chĩa thẳng đầu súng vào đối phương, nhất thời không ai động đậy.

Bạch Cẩm Hi đứng bên cạnh, cũng không dám có bất cứ hành động gì, bởi vào thời khắc căng thẳng này, sai một ly sẽ đi cả dặm.

Xung quanh có không ít người nhưng tất cả đều nín thở, dõi theo bọn họ. Chỉ có ngọn lửa vẫn cháy bập bùng, phát ra tiếng nổ tanh tách.

“T, anh không thể nổ súng.” Bạch Cẩm Hi đột nhiên cất giọng nhẹ nhàng: “Anh từng xử lý bao nhiêu tội phạm, cứu biết bao nhiêu người. Anh mới là người bảo vệ công bằng chính nghĩa thật sự. Nếu bắn anh ấy, anh còn gọi gì là chính nghĩa, là trừng phạt? Anh giết nhiều tội phạm như vậy cũng trở thành công cốc.”

Hàn Trầm và T đều im lặng. Tuy nhiên, Bạch Cẩm Hi biết rõ, nếu vừa rồi T nhất thời xúc động, thì sau khi nghe câu nói của cô, chắc chắn hắn sẽ bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, không trung đột nhiên vang lên tiếng động cơ máy bay từ phía xa xa truyền tới.

Hàn Trầm, Cẩm Hi và T đều giật mình, những người khác cũng lần lượt ngẩng đầu.

Âm thanh đó nhanh chóng trở nên dày đặc và rõ ràng, chứng tỏ không chỉ có một chiếc máy bay trực thăng đang bay trên đỉnh núi. Cùng lúc đó, vô số ánh đèn pha chiếu sáng cả một vùng trời.

“Anh nói đúng”. T đột nhiên mở miệng: “Thân thủ của anh quả nhiên lợi hại hơn năm năm trước”.

Hàn Trầm vừa định tiếp lời, khóe mắt bắt gặp Bạch Cẩm Hi loạng choạng như sắp ngã, sắc mặt trắng bệch. Anh vẫn chĩa súng về phía T, một tay lập tức kéo cô vào lòng.

Có lẽ vừa rồi đánh nhau với T nên nội tạng càng bị tổn thương nghiêm trọng. Cẩm Hi chỉ cảm thấy khí huyết cuộn trào, bụng đau dữ dội. Khi Hàn Trầm ôm chặt eo cô, cô tựa người vào ngực anh, ý thức dần trở nên mơ hồ. Cẩm Hi cắn mạnh môi để bản thân mình tỉnh táo một chút.

“Nội tạng bị chảy máu rồi.” T lên tiếng: “Cô ấy đỡ hộ anh một gậy của Kha Phàm”.

Hàn Trầm vẫn im lặng nhưng cánh tay vòng qua eo Cẩm Hi càng siết chặt. Cô ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt của anh. Cô liền mỉm cười với anh: “Tôi không sao”.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô. Vài giây sau, hai người lại quay sang T.

Lúc này, ba chiếc máy bay trực thăng đã bay tới đỉnh núi, vô số ngọn đèn chiếu sáng cả khu đất trống. Trực thăng nhanh chóng thả thang dây, đội cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang lần lượt leo xuống. Trên máy bay có vô số họng súng nhắm thẳng vào T.

“Lập tức bỏ vũ khí! Lập tức bỏ vũ khí!” Giọng Tần Văn Lang vang lên qua loa phát thanh. “Bằng không, chúng tôi sẽ nổ súng!”

“Bắt đầu từ chỗ nào thì sẽ kết thúc ở chỗ ấy. Đó là lần đầu tiên tôi gây án.” T nói với Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi. Ánh đèn khiến người hắn trở thành một màu trắng nhức mắt, nhưng hắn vẫn nở nụ cười bình tĩnh chưa từng thấy: “Tôi là một trong những sát thủ của vụ giết người hàng loạt năm năm trước, thành thực xin lỗi.”

Cẩm Hi và Hàn Trầm ngẩn người. Đột nhiên, T giơ súng nhắm vào ngực trái mình. Hàn Trầm buông thắt lưng Cẩm Hi, vội lao tới. Nhưng không còn kịp nữa, một tiếng “pằng” vang lên, viên đạn đã xuyên qua người T. Hàn Trầm chỉ kịp túm cổ áo đối phương, trong khi khẩu súng của hắn đã rơi xuống đất.

Mất đi điểm tựa, Cẩm Hi liền ngã xuống đất. Trước mắt tối sầm, nhưng cô vẫn nhìn thấy Hàn Trầm đanh mặt, gầm lên hỏi T: “Cô ấy ở đâu? Vị hôn thê của tôi đang ở đâu?”

“Tôi không thể tiết lộ.” T chỉ thốt ra mấy từ rồi nhắm mắt.

Nhìn thấy thân thể cứng đờ của Hàn Trầm, một nỗi đau dữ dội ùa vào trái tim Cẩm Hi. Tầm mắt đã mờ mịt nhưng vẻ mặt cố chấp vừa rồi của anh đã kịp in sâu vào trong não bộ của cô. Nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má, mang theo nỗi đau khó tả. Cẩm Hi cố gắng nhổm dậy nhưng lại một lần nữa ngã xuống đất.

Bốn bề vang lên tiếng bước chân, rất nhiều người chạy về phía họ. Cẩm Hi lại cố gắng đứng lên, nhưng cơ thể cô không thể chịu được, phun ra một ngụm máu tươi.

Châu Tiểu Triện chạy tới, tinh mắt phát hiện Cẩm Hi quay lưng về phía hàn Trầm, đang loạng choạng bước đi, trước ngực nhuốm đầy máu đỏ. Châu Tiểu Triện hốt hoảng lao nhanh đến đỡ cô: “Tiểu Bạch”.

“Tiểu Triện!” Cẩm Hi giơ tay ôm Châu Tiểu Triện, nước mắt vẫn tuôn ra như suối.

Đột nhiên, từ phía sau có một đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, kéo cô trở lại vòm ngực quen thuộc. Cẩm Hi ra sức đẩy cánh tay đó, “Đừng chạm vào người tôi!” Bộ não đã hỗn loạn của cô bỗng vụt qua rất nhiều hình ảnh và âm thanh: Anh ngồi sau tấm bình phong trong căn phòng của hộp đêm cùng bản nhạc Hunger bức người, anh khống chế cô trong bóng tối, anh đứng bên bờ sông rực rỡ ánh đèn, mỉm cười với cô, anh bế cô đặt lên chạc cây, nói dù thế nào cũng đừng xuống; anh đứng ở bên cạnh cô, thì thầm: Thế mới là hồng nhan tri kỷ của Hàn Trầm tôi…

Một nỗi buồn như dời sông lấp bể trong nháy mắt nhấn chìm mọi ý thức của Cẩm Hi. Khóe miệng để lộ nụ cười tự giễu, cô ngã đổ vào người Châu Tiểu Triện.

Khoảng thời gian sau đó, Bạch Cẩm Hi ở trong trạng thái mê man. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng, xung quanh có nhiều người đi lại. Cô được đặt nằm xuống một nơi bằng phẳng, nhưng bên tai vẫn luôn có tiếng gió và cảm giác tròng trành nghiêng ngả.

Lục phủ ngũ tạng đau đến mức khiến cô không thể lịm đi, nhưng cũng chẳng mở nổi mắt.

“Đau quá…” Cẩm Hi rên khẽ, “Tiểu Triện, tôi đau quá!”

Có người nắm tay cô, sau đó, một thứ mềm mại, ấm áp chạm vào mu bàn tay cô.

“Tiểu Triện…” Cẩm Hi lại thì thào: “Cậu thử nói xem, sao tôi… sao tôi lại xui xẻo như vậy… Bố mẹ đều qua đời, chỉ còn lại một mình. Họ hàng thân thích cũng chẳng có lấy một người.”

“Trước kia tôi có bạn trai…” Cô rơi lệ, “Vậy mà anh ta bỏ rơi tôi, kết hôn với người khác… Bây giờ, bây giờ tôi thích một người, vậy mà anh ấy đã có vị hôn thê, anh ấy có… vị hôn thê…”

“Tiểu Triện, tôi muốn về thành phố Giang… Tôi không muốn gặp anh ấy nữa, tôi không muốn gặp…”

“Sao tôi luôn xui xẻo như vậy… Tôi sẽ không… không bao giờ thích anh ấy nữa… hic hic…”

“Không thích tôi ư?” Một giọng đàn ông trầm khàn, mang theo nỗi xót xa mãnh liệt chưa từng thấy và cả sự dịu dàng, quyến luyến chầm chậm vang lên.

Xúc cảm mềm mại và ấm nóng trên mu bàn tay Cẩm Hi đột nhiên biến mất. Giây tiếp theo, thứ mềm mại đó phủ xuống môi cô, mang theo mùi thuốc lá quen thuộc và hơi thở đè nén nào đó. Hàn Trầm hôn rất mạnh, rất gấp gáp. Đầu lưỡi của anh không hề do dự, tách đôi môi khô khốc, giá lạnh của Cẩm Hi, sau đó điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi của cô rồi mút mạnh, chẳng cho cô chút không gian hô hấp nào.

Khoang miệng của cô vẫn còn tàn dư vị tanh của máu, hòa lẫn với mùi hương của ảnh tạo thành vị ngòn ngọt xen lẫn đắng chát. Nước mắt lại trào ra khóe mi Cẩm Hi. Anh hôn cô càng lúc càng mãnh liệt, tựa như muốn chiếm đoạt toàn bộ môi lưỡi của cô.

Một tâm tình nào đó bị đè nén đã lâu trong nội tâm Cẩm Hi bùng phát, cô hé mắt, lờ mờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh. Trong lòng vô cùng ấm ức, cô giơ tay đẩy Hàn Trầm nhưng anh càng ôm cô chặt hơn, hôn càng mạnh mẽ hơn.

“Anh làm gì vậy?” Cẩm Hi nghe thấy có người ở bên cạnh lớn tiếng: “Đồng chí cảnh sát! Anh không thể hôn cô ấy, cô ấy đang bị thương nặng đấy!”

Sau đó thân thể Cẩm Hi lắc lư, Hàn Trầm rời tay khỏi người cô nhưng lập tức ôm trở lại.

“Kéo cũng không ra!” Lại có người lên tiếng.

Hàn Trần, Hàn Trầm!

Tại sao chỉ gọi tên anh thôi cũng đã có cảm giác vương vấn khắc cốt ghi tâm?

Tại sao em không thể kháng cự nụ hôn của anh? Giống như không thể kháng cự nỗi khao khát đã chôn sâu trong thân thể em bao nhiêu năm qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.