Truy Tìm Ký Ức (Người Đẹp Làm Nhân)

Chương 97: Chuyện Cũ Kể Lại 4: Cùng Anh Ngủ Say - P1



[1] “Ngủ say” âm Hán Việt là “Trầm Miên”, ghép tên hai nhân vật chính.

“Ngày 18 tháng 4. Thứ Bảy, thời tiết u ám. Kế hoạch của tôi tiến triển rất thuận lợi. Bọn chúng đã tin tôi giết người. Có được điều này là nhờ sự thu xếp của Hàn Trầm và tổ chuyên án. Đã bảy ngày tôi không gặp anh ấy. Tôi nhớ anh ấy, đồng thời cũng rất mong chờ. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa chúng tôi có thể đoàn tụ. Chỉ nghĩ đến điều này, tôi đã thấy vô cùng háo hức, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.

Ngày 20 tháng 4, nhóm tội phạm đã lên kế hoạch tiến hành một loạt vụ án lớn. Tôi đã nhận được sự tin tưởng của chúng. Mục Phương Thành nói tôi có thể tham gia, đồng thời có thể nhìn thấy diện mạo thật của chúng. Đây chính là cơ hội tóm gọn một mẻ.

Còn người đàn ông hiếm khi xuất hiện, nhưng luôn khiến tôi có cảm giác không giống những tên tội phạm khác. Anh ta là ai? Anh ta luôn mang lại cảm giác nguy hiểm cho tôi. Chắc tôi phải đề phòng anh ta mới được…”

Viết xong nhật ký, Tô Miên cất vào góc trong cùng của tủ đầu giường. Đây không phải tổ chuyên án bảo cô viết, mà cô viết cho bản thân để kỷ niệm quãng thời gian làm cảnh sát ngầm. Tất nhiên cũng có một nguyên nhân mà cô không thể nói với người khác, đặc biệt là Hàn Trầm. Nhỡ cô xảy ra chuyện, ít nhất còn một chút đồ lưu niệm.

Đã đến giờ hẹn, Tô Miên thay bộ đồ gọn gàng rồi xuống dưới nhà. Xe của Mục Phương Thành chờ cô ở bên dưới. Trên xe còn hai người đàn ông mặc áo đen khác.

Tô Miên vừa lên xe, Mục Phương Thành liền đưa tấm vải bịt mắt cho cô. Tô Miên nhíu mày: “Không đi thẳng đến địa điểm sao?”

Theo kế hoạch, hôm nay, cô sẽ tới một địa điểm gây án với tư cách sát thủ, chờ đợi thời cơ ra tay. Tất nhiên, gây án là giả, giết người cũng là giả. Cảnh sát đã bố trí đâu vào đấy để phối hợp với cô.

Mục Phương Thành cười cười: “Không cần gấp. Kế hoạch có chút thay đổi, chúng ta đến một nơi tập hợp với mọi người trước”.

Năm tiếng sau. Thời gian chậm chạp trôi qua. Tô Miên bị bịt mắt nên chỉ thấy một màu tối đen. Lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi. Cuối cùng, ô tô cũng dừng lại. Mục Phương Thành tháo khăn bịt mắt: “Đến rồi, tiểu thư của tôi”. Bình thường, hắn hay gọi tên cô. Việc cố ý thay đổi cách xưng hô vào thời khắc này khiến Tô Miên tự nhiên có chút bất an.

Khi cô xuống xe, thời tiết vẫn rất u ám. Phía trước là một không gian rộng lớn và một ngôi biệt thự. Cô không biết, hiện tại mình đang ở nơi nào.

Có hai thanh niên trẻ đứng ở cổng ngôi biệt thự. Mục Phương Thành chào hỏi bọn chúng: “A, T!”

Lần này, Tô Miên đã có thể nhìn rõ gương mặt của chúng. Hai người có độ tuổi sàn sàn nhau, A nhìn nổi bật hơn. Hắn có gương mặt tuấn tú trắng trẻo, dáng vẻ bỡn cợt với đời, ánh mắt nhìn cô đầy sự hứng thú.

“Chị!” A gọi Tô Miên, “Mau lại đây ăn cơm đi! Bọn em đợi chị lâu lắm rồi”.

Mấy lần tiếp xúc trước đó, hắn đều tỏ vẻ hết sức thân mật với cô. T đứng bên cạnh cũng gật đầu, coi như thay lời chào.

Tô Miên đi đến bên chúng, cất giọng biếng nhác: “Được thôi. Hôm nay, các cậu chịu cho tôi nhìn thấy mặt rồi à? Xì, cũng đâu có gì đặc biệt”.

T nhếch mép, còn A cười ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng bóng.

“Chị.” Lúc cùng cô đi vào nhà, A nói nhỏ bên tai cô: “Bọn em thật sự thích chị vì chị hiểu bọn em. Bọn em muốn chị ở bên bọn em mãi mãi”.

Hôm đó, những người khác đều không xuất hiện. Ăn cơm xong, Tô Miên ngồi chơi cùng bọn chúng một lúc rồi về căn phòng chúng bố trí cho cô. Cô khóa trái cửa, toàn thân rã rời nhưng không dám bộc lộ tâm trạng vì sợ trong phòng lắp camera theo dõi.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Ráng chiều đỏ au như màu máu trên bầu trời đằng sau ngôi biệt thự. Dự cảm chẳng lành dội lên trong lòng cô.

Cô đã bị phát hiện rồi sao? Không, không thể nào. Hồi tưởng lại quãng thời gian nằm vùng, cô không có chút sơ suất nào. Nếu đã phát hiện ra thân phận và mục đích của cô, đối phương phải có dấu hiệu gì đó…

Một ý nghĩ đáng sợ và khó tin bất chợt hiện lên trong đầu Tô Miên. Liệu có khi nào chúng đã sớm nhận ra thân phận của cô, nhưng không để lộ chút đầu mối nào mà cùng cô diễn kịch. Cho đến ngày hôm nay, chúng mới giở trò.

Chúng đột nhiên thay đổi kế hoạch, đưa cô lên một nơi không ai hay biết. Bây giờ, cô cũng chẳng kịp thông báo cho Hàn Trầm và tổ chuyên án. Điều này hoàn toàn phù hợp với tác phong gây án của chúng. Nếu đúng là vậy… Tô Miên lạnh buốt sống lưng. Thế có nghĩa là, kế hoạch tấn công tội phạm của tổ chuyên án sẽ xôi hỏng bỏng không, thậm chí rơi vào cái bẫy của chúng, gây ra tổn thất nặng nề.

Còn cô… chỉ e sẽ không bao giờ quay về được nữa.

Khi màn đêm buông xuống, Hàn Trầm đứng bên ô cửa sổ trong một căn phòng, vén rèm giơ ống nhòm lên quan sát.

“Cô ấy đến rồi.” Một đồng nghiệp ở bên cạnh thông báo.

Ánh mắt Hàn Trầm càng trở nên nghiêm túc và tập trung. Qua ống nhòm, anh nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình mảnh mai, đội mũ lưỡi trai đi vào hiện trường gây án. Theo kế hoạch, cô sẽ nổ súng “giết chết” hai người đàn ông ở hiện trường.

Cô mặc chiếc áo khoác rất quen thuộc với Hàn Trầm, mái tóc dài buộc sau gáy. Khi cô ngẩng đầu, anh lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng thân quen.

Tất cả mọi người đều nín thở, dõi theo nhất cử nhất động của cô. Hàn Trầm cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh chợt nhớ đến cảnh tượng từ nhiều ngày trước, cô nằm trong lòng anh, thủ thỉ: “Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sắp dược giải thoát rồi”.

“Ừ.” Anh đáp: “Tới lúc đó, anh sẽ xin nghỉ phép để ở bên em”.

Cô mỉm cười: “Ở bên em làm gì? Anh đúng là đồ lưu manh”.

Hàn Trầm! Hàn Trầm!

Giọng điệu của cô khi gọi tên anh nũng nịu và mềm mại, tựa như mang ý vị vô cùng tình cảm và quyến luyến.

Cô nhanh chóng “hạ gục” hai mục tiêu, rút súng, lên nong rồi “nhả đạn”. Cả quá trình, cô quay lưng về phía cửa sổ nên tổ chuyên án chỉ có thể nhìn thấy động tác của cô. Sau “vụ án” lần này, chắc chắn cô sẽ càng giành được sự tín nhiệm của tổ chức tội phạm. Khi vụ án lớn ngày 20 tháng 4 vén màn, cô sẽ trợ giúp cảnh sát tóm gọn bọn chúng.

Mọi người đều chăm chú theo dõi. Người phụ trách giám sát không ngừng thông báo: “Thuận lợi! Thuận lợi! Mục tiêu không có gì bất thường…”

Trong lúc tập trung quan sát, Hàn Trầm đột nhiên chau mày. Anh bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, khó diễn tả thành lời.

Qua ống nhòm, người phụ nữ quen thuộc như không thể quen thuộc hơn có gì đó khác thường. Nhưng vừa rồi, camera ở dưới thu được hình ảnh và gương mặt rõ ràng là Tô Miên.

Lúc này, cô đã xong việc, đang dọn dẹp hiện trường. Sau đó, cô nhanh chóng thoát thân. Tất cả kết thúc, Đội trưởng đội hình sự ở bên cạnh buông ống nhòm, cười nói: “Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, có thể thu đội rồi”.

Bắt gặp vẻ mặt trầm ngâm của Hàn Trầm, anh ta hỏi: “Trầm, sao thế?”

Hàn Trầm không trả lời mà đi tới chỗ có màn hình giám sát mở đoạn băng thu được trước đó, xem chăm chú.

Trang phục, cử chỉ và thần thái của cô, thậm chí động tác đút tay vào túi quần đều không có gì bất thường. Nhưng anh vẫn cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng.

Sau khi lên xe cảnh sát, Hàn Trầm vẫn tiếp tục suy ngẫm, ô tô lao vào màn đêm. Do làm việc liên tục nhiều ngày nên anh nhanh chóng ngủ gật. Ở một thời khắc, xe ô tô lạng sang một bên, anh giật mình mở mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Anh đã biết người phụ nữ vừa rồi khác thường ở điểm nào. Đó là cứng nhắc. Mặc dù mô phỏng khá giống nhưng nhất cử nhất động của cô ta vẫn có chút gượng gạo. Tuy nhiên, chắc chỉ có mình anh nhận ra điều đó.

Nếu không phải là Tô Miên, vậy thì người phụ nữ đó là ai? Nếu đối tượng gây án theo kế hoạch của tổ chức tội phạm không phải là cô, mà chỉ là người có diện mạo giống hệt cô. Vậy thì bây giờ… cô đang ở đâu?

“Lập tức liên lạc với tất cả lãnh đạo của tổ chuyên án.” Hàn Trầm gầm lên: “Tình hình có biến động”.

Cô đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, bị đám người bệnh hoàn đó khống chế. Anh phải đi cứu cô, nhất định phải cứu cô ngay lập tức.

Buổi đêm vô cùng tĩnh mịch, Tô Miên phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Bên trong ngôi biệt tự không một tiếng động. Những linh hồn điên cuồng dường như đã chìm vào giấc nồng.

Ba giờ sáng là thời khắc con người ngủ say nhất. Cô rón rén đi vào nhà tắm. Quan sát kỹ lưỡng một hồi, phát hiện không có camera giám sát, Tô Miên mới tháo gót giày, đồng thời lấy ra mấy chiếc vòng kim loại nhỏ từ trong áo lót. Đây không phải là sở trường của cô, nhưng Hàn Trầm đã đích thân hướng dẫn nên cô vẫn nhớ rõ. Cảnh sát đương nhiên có nhiều cách qua mắt tội phạm. Không ngờ, hôm nay cô lại dùng nó để cứu mạng mình.

Sau khi lắp ráp xong thiết bị thông tin vô tuyến đơn giản, Tô Miên phát hiện thiếu mất một linh kiện. Suy nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra linh kiện nằm trong chiếc bật lửa kim loại của mình. Tối nay cùng đám A và T chơi bài, mọi người đều hút thuốc. A đã lấy chiếc bật lửa của cô. Cũng không rõ hắn vô tình hay hữu ý, Tô Miên không thể tỏ ra căng thẳng.

Cô nhớ, lúc rời khỏi phòng khách ở tầng dưới, hình như A không mang theo bật lửa. Như vậy, chiếc bật lửa vẫn nằm ở đâu đó trong phòng khách.

Tô Miên mặc bộ đồ ngủ và đi dép lê, vò mái tóc cho lòa xòa, lại lấy một điếu thuốc, bày ra bộ dạng nổi cơn thèm thuốc trong khi chưa tỉnh ngủ rồi mới đẩy cửa đi xuống cầu thang.

Trong biệt thự vẫn bật đèn sáng. Nửa đêm mùa xuan, thời tiết lạnh giá. Tô Miên đi chầm chậm xuống tầng dưới. Đến chân cầu thang, cô liên ngây ra.

Ở phòng khách có hai người đàn ông mặc comple thẳng tắp. Nhìn thấy cô, bọn họ đều im lặng. Trống ngực Tô Miên đập thình thịch. Cô bám vào tay vịn cầu thang, lặng lẽ quan sát họ. Dưới ánh đèn vàng có một người đàn ông ngồi ở sofa. Hắn mặc bộ comple đen, sơ mi màu xanh nước biển nhạt, tay kẹp điếu thuốc. Đốm lửa nhỏ lập lòe giữa ngón tay hắn.

Trước đêm xảy ra trận chiến lớn, cuối cùng Tô Miên và S cũng chạm mặt. Hắn không đeo mặt nạ, bên cạnh cô không có người khác. Lần này, cô đã thấy rõ diện mạo của hắn.

Tô Miên từng vô số lần tưởng tượng ra tướng mạo của nhân vạt đầu sỏ thần bí này. Nhưng cô không ngờ, hắn lại… ôn nhuận như ngọc. Gương mặt trắng ngần không chút tì vết, cặp lông mày đen nhánh, đôi mắt trong trẻo và yên tĩnh, sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng. Tướng mạo của hắn khôi ngô, sáng sủa hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp. Chỉ có điều ánh mắt của hắn không thể coi thường. Ôn hòa, bình tĩnh, sâu không thấy đáy, nhưng lại mang một vẻ đàn ông tùy ý.

Tô Miên vốn là người không sợ trời, không sợ đất, nhưng trước ánh nhìn tĩnh lặng của đối phương, cô bất giác có chút bối rối. Vì khí chất của hắn quá thâm trầm nên càng bức người hơn những tên sát thủ ngông cuồng khác.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tay vệ sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Miên mỉm cười đi đến bên sofa. Tuy nhiên, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cách người đàn ông khoảng một mét.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Cô hỏi.

Người đàn ông im lặng vài giây mới trả lời: “Ừ”. Hắn rời mắt đi chỗ khác, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi.

Tô Miên nhanh chóng liếc một vòng, phát hiện chiếc bật lửa nằm trên mặt sofa cách người đàn ông chừng một thước. Tình hình có vẻ không dễ dàng. Nếu là người khác, Tô Miên sẽ đánh ngất đối phương để lấy chiếc bật lửa. Nhưng trước người đàn ông này, cô không dám manh động. Bởi cô có cảm giác chỉ cần mình di chuyển, sẽ bị anh ta phát hiện.

Hai người im lặng một lúc. Tô Miên hỏi: “Anh có bật lửa không?” Vừa nói, cô vừa giơ điếu thuốc.

Người đàn ông rút bật lửa từ túi áo ném cho cô. Tô Miên bắt lấy, châm lửa, hít một hơi rồi trả lại hắn.

“Tại sao em vẫn chưa ngủ?” Hắn đột nhiên cất giọng trầm ấm.

Tô Miên cười cười: “Tôi có chút buồn bực, có chút nghi hoặc nên không ngủ nổi”.

Người đàn ông không truy vấn, chỉ tiếp tục hút thuốc. Thế là Tô Miên lại hỏi: “Còn anh thì sao?”

Hắn dụi mẩu thuốc vào gạt tàn, sau đó cúi đầu, tựa như mỉm cười. Nhất cử nhất động của người đàn ông này yên tĩnh như bức họa.

“Tôi đang nghĩ tới một người.” Hắn đáp.

Tô Miên bỗng không thể tiếp lời. Hai người rõ ràng lần đầu tiên chính thức gặp nhau, nhưng lời nói của hắn úp úp mở mở, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Chợt nghĩ tới một vấn đề, Tô Miên lên tiếng: “Quên không hỏi, biệt hiệu của anh là gì?”

“S.” Hắn đáp: “Hãy gọi tôi là S”.

Tô Miên mỉm cười gật đầu: “S”.

Khóe mắt người đàn ông thấp thoáng nụ cười. Hai người trò chuyện một lúc nhưng không nhắc đến vấn đề phạm tội hay các thành viên trong tổ chức, mà bàn về sách vở, âm nhạc và phim ảnh… Tô Miên không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện, S có kiến thức uyên bác, Thiên văn, Địa lý, Toán học, Triết học đều từng nghiên cứu. Nhiều cuốn sách cô chưa bao giờ nghe nói, vậy mà hắn có thể giải thích hoặc khái quát ngắn gọn với cô. Thậm chí, một số quan điểm của hắn khiến cô sửng sốt.

Hắn có nhiều sở thích và hứng thú giống cô, ví dụ thích âm nhạc và điện ảnh. Ngoài ra, hắn cũng rành về cách lĩnh vực pháp y, điều tra, tâm lý tội phạm, đặc biệt là ngành pháp y hình như từng học tập nhiều năm.

Trong đầu Tô Miên xuất hiện một ý nghĩ nực cười. Nếu hắn không đứng ở chiến tuyến đối địch, nếu hắn không phải là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm, cô và hắn có thể trở thành bạn bè. Thậm chí, hắn và Hàn Trầm chắc cũng sẽ hợp cạ.

Tất nhiên, đó chỉ là giả thuyết mà thôi, Tô Miên biết rõ mục đích của mình là bắt giữ những tên tội phạm này, bao gồm cả S, loại trừ ung nhọt lớn cho xã hội.

Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, hút vài điếu thuốc, Tô Miên giơ tay che miệng ngáp dài một cái. Cô mỉm cười: “Buồn ngủ quá. Tôi đi ngủ trước đây!”

Nghe cô nói vậy, S lập tức đứng lên, tựa như muốn đưa cô lên tầng.

Tô Miên vừa nói “Chúc anh ngủ ngon” vừa đứng dậy. Giây tiếp theo, cô cứng đờ người, ôm ngực rồi lại ngồi xuống, đôi lông mày nhíu chặt.

S liền nắm cổ tay cô: “Em sao thế?”

Trong đầu Tô Miên vụt qua cảm giác lạ thường, nhưng cô không để ý, bởi cô đang dồn tâm tư vào chiếc bật lửa. Khóe mắt liếc thấy nó nằm ở vị trí không xa, cô hít một hơi sâu, nói nhỏ: “Gần đây ăn uống không đúng giờ giấc nên dạ dày của tôi hơi đau. Anh có thể… cho tôi xin cốc nước nóng không?”

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông không rời khỏi mặt mình, Tô Miên không dám ngẩng đầu, tiếp tục giả bộ đau đớn ôm bụng.

“Được, em hãy ngồi nghỉ đi.” S cất giọng dịu dàng.

“Vâng.” Tô Miên lại liếc chiếc bật lửa.

S quay người đi lấy nước. Phòng khách chẳng còn một ai, Tô Miên lập tức giơ tay với lấy chiếc bật lửa rồi bỏ vào túi áo ngủ.

S nhanh chóng quay về. Tô Miên giả bộ tựa vào thành ghế, tiếp tục xoa vị trí dạ dày. Cô vẫn nhăn mặt nhíu mày, trông có vẻ còn đau.

“Em rất đau à?” S hỏi. Một tay hắn đặt lên thành ghế phía sau Tô Miên, bàn tay còn lại đưa cốc nước nóng cho cô. Tư thế thân mật này khiến Tô Miên mất tự nhiên.

“Vâng… vẫn còn hơi đau.” Cô nhận cốc nước. Vô tình ngẩng đầu, cô liền chạm phải ánh mắt của hắn. Tô Miên đờ người trong giây lát. Bởi S đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy quan tâm, xót xa và cố chấp. Tình ý trong mắt hắn quá nồng đậm và đè nén. Cô mới chỉ giả bộ đau một chút, vậy mà hắn đã để lộ cơn sóng ngầm như muốn nhấn chìm cô.

Trái tim Tô Miên đột nhiên run rẩy. Một ý nghĩ khó tin nào đó dội vào não bộ của cô. Cô chợt hiểu ra tất cả nguyên nhân trước sau, tất cả những điểm nghi vấn và cái bẫy mà đối phương giăng ra để cô từng bước lún sâu. Chuyện này vô cùng hoang đường. Làm sao anh ta có thể… với một người xa lạ không hề có mối liên quan như cô?

Thần sắc kinh ngạc của Tô Miên không lọt qua được con mắt của S. Hắn lập tức dừng động tác. Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này. Cô ngồi trên sofa, trong lòng dậy sóng. Còn hắn giữ nguyên tư thế thân mật, tựa như khóa cô trong vòng tay của mình. Cô nhận cốc nước, còn hắn vẫn chưa buông tay. Hai đầu ngón tay mát lạnh chạm vào nhau.

Vào một thời khắc, cô đã nhận ra tình ý của hắn. S cũng phát giác, cô đã bắt được “tín hiệu”.

Một giây trước đó, Tô Miên còn cảm thấy khó tin. Nhưng bây giờ, ánh mắt trầm mặc của hắn chính là sự thừa nhận trực tiếp nhất. Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, căng thẳng và kỳ quặc.

“Em còn đau không?” S hỏi khẽ, giọng hắn như dòng nước róc rách bên tai Tô Miên. Cô như ngồi trên đống lửa, vội vàng lấy cốc nước trong tay hắn, uống một ngụm lớn: “Tôi không sao… Uống chút nước nóng là ổn ngay”.

Trong lúc cô ngẩng đầu uống nước, S vẫn giữ nguyên tư thế bất động, cách cô rất gần. Tô Miên uống một ngụm lớn rồi đặt chiếc cốc xuống bàn trà bên cạnh, né tránh ánh mắt của hắn.

“Tôi đi ngủ đây.” Cô nói.

“Làm em sợ rồi à?” S đột nhiên hỏi.

Tô Miên giật mình. Cô biết hắn đang hỏi điều gì. Ý hắn là, có phải cô sợ hãi khi bất thình lình phát hiện ra sự thật này hay không?

Việc giả bộ ngu ngơ đã không còn ý nghĩa, cô không biết trả lời thế nào mới phải.

Thật ra, S vốn không có ý định bộc lộ nhanh như vậy. Hắn chỉ muốn sau kế hoạch vào ngày mai, hắn sẽ trực tiếp xóa trí nhớ của cô để bắt đầu lại.

Nhưng khi hắn một mình ngồi ở đây, nhớ tới cô, cô đột nhiên xuất hiện. Cô mượn bật lửa của hắn, trò chuyện vui vẻ với hắn như những người bạn lâu năm. Bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, mỗi lần cô xuất hiện trong cuộc đời hắn đều là nằm ngoài dự định, gây rối loạn kế hoạch và tâm tư của hắn, nhưng lại khiến hắn không thể rời mắt, khiến hắn càng muốn giành được cô.

Vào thời khắc này, cô ở trong vòng tay của hắn, gương mặt tái nhợt. Cô đang căng thẳng và sợ hãi, nhưng đôi mắt đen vẫn rung động lòng người như thường lệ. Hắn không hề hoài nghi, bộ não của cô đang nghĩ mọi cách để lừa gạt và đối phó hắn.

Lồng ngực S hơi nhói đau. Hắn vốn không muốn khiến cô sợ hãi. Nhưng một khi cô đã nhận ra tình cảm của hắn, thì hắn không cho phép cô xem thường hay trốn chạy. Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép điều đó.

“Đừng sợ.” S lên tiếng, “Tôi sẽ không bao giờ gây tổn thương cho em.”

Đầu ngón tay của Tô Miên bất giác run rẩy. S lại đặt một tay xuống sofa bên cạnh cô, hoàn toàn khóa cô trong lòng mình. Sau đó, hắn cúi đầu hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.