Long Hoằng Văn theo Lâm Giai Thụy về nhà lấy sách, cả đường đi trong lòng kích động vô cùng. Tuy bị cấm theo đuôi, nhưng có cơ hội tìm hiểu nơi ở của người ta cũng có thể xem là một niềm hạnh phúc.
Chỗ ở của Lâm Giai Thụy so với trong tưởng tượng của Long Hoằng Văn không khác nhau mấy, lạnh lẽo hệt như con người hắn, nhưng lại rất ngăn nắp gọn gàng. Mang đến một bầu không khí không dễ gì tiếp cận. Gian nhà là một phòng khách hai phòng, một nhà vệ sinh và một phòng bếp. Xung quanh đều là bầu không khí một người sống trong cô độc. Trong phòng khách có treo một vài bức hình, đa số là hình Lâm Giai Thụy đi qua một số nơi gặp gỡ một số người, cảnh mưa tầm tã trong đêm tối, con phố mờ tối không người, hay một vài bức ảnh người cùng vật, tất cả đều là ánh mắt sôi nổi nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Long Hoằng Văn cảm thấy những bức ảnh này có lẽ cũng chính là con người Lâm Giai Thụy, bên ngoài ôn hòa nhưng nội tâm mãnh liệt.
Mà phòng đọc sách của Lâm Giai Thụy lại được đặt trong phòng ngủ, một nửa là giường kê sát tường, nửa còn lại bàn đọc sách cùng giá sách đều chất đầy sách, đi ra ngoài là ban công. Ban công rất rộng, đặt một chiếc xích đu cùng một cái bàn, bởi vì trong phòng ngủ đầy sách nên tạo cảm giác rất nhỏ hẹp, đối lập hoàn toàn với ban công thoáng đãng. Thậm chí Long Hoằng Văn còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nằm trên xích đu nhàn nhã đọc sách của Lâm Giai Thụy.
Lâm Giai Thụy thành thục chọn vài quyển từ giá sách đưa cho Long Hoằng Văn, nói: “Mấy quyển này đối với người mới nhập môn rất hữu dụng, máy ảnh ai cũng dùng được, nhưng để có thể chụp ra một bức ảnh đẹp lại không dễ đến vậy, nếu anh thật sự có hứng thú thì hẵng nói tiếp.”
Long Hoằng Văn nhận sách, gật gật đầu nói được, sau đó lại nói: “Đã muộn vậy rồi vẫn còn chưa ăn cơm, có muốn ra ngoài ăn không?”
Lâm Giai Thụy lắc lắc đầu nói: “Không, tôi không thích ăn bên ngoài.”
Long Hoằng Văn thầm mừng, nghĩ: “Không lẽ mình có cơ hội ở lại ăn cơm sao?”
Vậy mà Lâm Giai Thụy lại nói: “Thật ngại quá, chỗ của tôi chật hẹp, trước giờ ít khi để khách ở lại, nếu anh thấy đói bụng thì mau ra ngoài ăn đi ha?” ý từ chối không cần nói cũng rõ ràng.
Long Hoằng Văn cười khó xử, nói: “Tôi không đói không đói chút nào hết… Ahaha, tôi có thể tham quan chỗ cất giữ sách của anh không?”
Lâm Giai Thụy thay đổi sắc mặt: “Thật ra trước giờ tôi không thích người khác bước vào phòng ngủ của tôi, nếu như ban nãy anh vào đây nhìn đông ngó tây, cố gắng quan sát gì đó thì tôi sớm đã đuổi anh ra ngoài rồi. Tôi nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, vẫn không cần phải thấu hiểu thêm làm gì.”
Lâm Giai Thụy nói không chút lưu tình, Long Hoằng Văn không thể không rời khỏi phòng ngủ của hắn. Chỉ vừa vào phòng ngủ chưa đầy năm phút, ngoài xem sơ qua kết cấu căn phòng còn lại vẫn chưa kịp nhìn kĩ. Long Hoằng Văn cảm thấy nội thương phải chịu hôm nay còn nhiều hơn cả đời này. Lâm Giai Thụy thật tổn thương người khác mà, ban đầu nhìn thấy cứ ngỡ người này là một người thanh tú nhã nhặn dễ tiếp xúc, thế nhưng đến khi bước vào rồi mới phát hiện ra toàn thân người này đều là gai, e rằng vĩnh viễn cũng không thể bước vào trái tim hắn.
Thế nhưng tình yêu là gì chứ? Tình yêu như gương vỡ khó lành, cho dù lúc này anh có muốn rút lui e là cũng không kịp nữa, vậy nên cho dù biết con đường phía trước rải rác chông gai nhưng anh vẫn sẽ kiên trì bước tiếp. Anh phải mở được trái tim hắn, nếu như bên trong rải đầy những vết sẹo, thì anh sẽ thay hắn chữa lành, nếu nhưng bên trong chỉ là một mảng hư không, thì anh sẽ thay hắn lấp đầy tất cả.
Long Hoằng Văn bước tới mặt nghiêm nghị nói với Lâm Giai Thụy: “Có lẽ anh không tin tôi đối với anh là vừa gặp đã yêu, thế nhưng tôi thật lòng không muốn chỉ làm bạn với anh. Thời gian này tôi làm nhiều việc như vậy có lẽ chỉ khiến anh chán ghét, khiến anh cảm thấy không thuyết phục, nhưng mà, tôi sẽ chứng minh, tôi đối với anh không hề có một chút giả dối. Anh có thể không chấp nhận tôi, nhưng anh có thể cho tôi cơ hội tiếp tục tiếp cận anh không? Cho dù có làm bạn bình thường cũng không sao.”
Lâm Giai Thụy nhìn người trước mặt nghiêm túc, trong lòng rung lên, nhưng cuối cùng vẫn lạnh nhạt đáp: “Chúng ta vốn dĩ chỉ là bạn bình thường.”
Long Hoằng Văn nghĩ thầm, sẽ có một ngày anh thoát khỏi thân phận bạn bè, trong lòng âm thầm động viên bản thân, sau đó lưu luyến không đành xoay người rời đi. Tuy nhận phải đả kích, đụng phải đinh nhọn, nhưng vẫn có thu hoạch mà đúng không? Lâm Giai Thụy cũng không hề ý thức được, cho phép mình đến nhà cũng có thể xem là đã không đề phòng mình rồi, tuy cậu ấy có chống cự lại, tuy cả một thành trì cậu ấy xây lên rồi cũng sẽ có ngày sụp đổ, để lộ ra phần nội tâm. Có lẽ cậu ấy không muốn bóc trần bản thân, mình cứ cố chấp tìm hiểu thế này tất nhiên sẽ đụng đến ranh giới mà cậu ta không thể chạm vào.
Nhưng anh luôn cảm thấy Lâm Giai Thụy sống không hề tùy tiện, hắn thích nhiếp ảnh, lại luôn thiên về ánh sáng mờ tối. Hắn thoạt nhìn đơn giản, kì thực nội tâm lại vô cùng phức tạp. Long Hoằng Văn trước giờ chưa từng tiếp xúc với người như vậy, ban đầu bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, sau lại bất giác bị con người này thu hút. Hắn không vui, hẳn cũng là do Long Hoằng Văn muốn đào bới con người hắn, anh muốn tìm ra nguyên do, cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ cười trong thanh thản cười trong vui sướng của cậu ấy… Thì ra bất tri bất giác bản thân đã chìm đắm sâu hơn mình tưởng. Chỉ là xem ra con đường phía trước rất khó khăn. Long Hoằng Văn lộ ra một nụ cười tự giễu.
Sau khi Long Hoằng Văn tạm biệt rời đi, căn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Giai Thụy. Hắn nhìn căn phòng trống rỗng, chỉ cảm thấy trong lòng cũng trống vắng, ngọn gió rít gào từ bên trong thổi qua thổi lại, cả một thân trống rỗng chỉ phủ đầy gió, cả người tự dưng băng lạnh.
Hắn cầm tấm ảnh trên hộc tủ trước mặt xuống, trong vô thức tay vuốt nhẹ bề mặt, miệng mở ra lại khép vào. Nỗi đau đớn quen thuộc lại lấp đầy hắn, hắn muốn khóc, nhưng không có nổi một giọt nước mắt, không cách nào dùng lời nói nói ra nỗi bi thương trong lòng, nước mắt đã không đủ để diễn tả, hắn muốn hét lên, nhưng một chữ cũng không thể gào được, cổ họng nghẹn ngào đến nỗi nuốt xuống cũng thấy đau. Hắn chỉ có thể vừa quyến luyến vừa đau xót lẩm bẩm trong lòng: “Mẹ…”
Trời đã tối muộn, vậy mà đèn trong phòng vẫn chưa bật mở, đèn hoa ven cửa sổ sớm đã nở rộ, thế giới nhộn nhịp bên ngoài, cuộc sống rực rỡ ngoài kia đã bắt đầu những màn trình diễn. Lâm Giai Thụy lại cảm thấy cuộc sống của hắn sớm đã chỉ còn lại một màu trắng xám mịt mờ trong đầu thu năm ấy.
Hắn nhớ tới lời trăn trối cuối cùng của mẹ trước khi đi: “Con à, mẹ sắp phải đi rồi. Từ trước đến nay cuộc sống của mẹ, những thứ đạt được chỉ như một cái nháy mắt, còn những thứ mất đi vẫn tiếp tục mất đi. Điều hạnh phúc và viên mãn nhất trong cuộc sống của mẹ chính là con, điều duy nhất mẹ không nỡ rời bỏ cũng chính là con. Cả đời này của mẹ, thật sự quá ngốc… quá ngốc rồi. Xem tình yêu quá lớn lao, cho rằng có tình yêu thì mọi thứ đều có thể giải quyết. Gả cho sai người không phải lỗi của mẹ, không kịp thời dứt ra khiến mẹ vô tình hại bản thân, cũng hại cả con. Mẹ muốn con biết, mẹ và cha con thật ra là thực lòng yêu nhau rồi kết hôn, thế nhưng thế giới này mỗi ngày đều biến đổi, không trái tim nào có thể kiên định cả, mẹ không muốn cuối cùng con phải nhận lấy đau thương. Mẹ hy vọng con ngày sau trong tình cảm sẽ cẩn thận hơn một chút, đừng dễ dàng bỏ ra để rồi mất đi chính mình…”
Lúc mẹ nói là lúc xung quanh bà bốn bề đều là màu trắng của phòng bệnh, nhìn đến đau lòng, khi ấy bà đã rất yếu, hầu như tính mạng đã ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng vẫn không thể buông bỏ, vẫn không thể đặt xuống cuộc đời đầy màu bi kịch của bà.
Lúc ấy hắn ngồi trước giường bệnh, không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt lấy hai tay bà, cầu xin trời cao nhân từ. Thế nhưng trời cao vẫn không đủ xót thương, cuộc đời cô độc vẫn hoàn cô độc. Từ dạo ấy hắn chỉ còn một mình, có thể nói là không còn nhà để về nữa.
Ai có thể sống cả đời sôi nổi? Không ai cả. Cuộc đời của mẹ làm gì có nửa phần sôi nổi? Cả đời của mẹ gả cho sai người, những khổ sở thuở nhỏ, mẹ còn khổ sở hơn cả hắn gấp trăm lần. Cái tên khốn không đáng để gọi một tiếng cha kia ngoài việc cho mẹ một câu chuyện cổ tích đầy ảo tưởng thì đã làm được cái gì? Không yêu thương không phải là lý do chính đáng để tổn thương người khác.
Khi gã toàn thân đầy mùi rượu trở về nhà có từng nghĩ đến người vợ ở nhà thắp đèn chờ đợi trong bao lâu chưa? Lúc gã trộm tiền mồ hôi nước mắt của mẹ đi đánh bạc có bao giờ nghĩ qua một bữa cơm phải thu xếp như thế nào chưa? Khi gã lạnh nhạt vô tình cướp đi chút tài sản cuối cùng của mẹ, ly hôn cưới người khác đã từng nghĩ đến người phụ nữ nửa đời trước đã bị gã trói buộc đến chết, nửa đời sau phải sống lay lắt thế nào chưa? Sống nương tựa vào nhau để rồi đến cuối cùng vẫn cô độc một mình, thế gian bao la rộng lớn là thế mà vẫn không có một nơi để dựa vào.
Cuộc đời có lúc cao trào cũng có lúc xuống thấp, Lâm Giai Thụy biết thế nên mới an ổn với hiện tại. Nhưng hắn vẫn nhớ đến ngày xưa là vì thương mẹ khổ cực mà cố gắng học tập, là mình đã nghênh ngang ý chí như thế nào, mặt mày vui tươi ra sao: “Cứ xem như không thể bước tiếp trên con đường học này, con cũng nhất định không thua kém người khác!” vẫn còn nhớ gương mặt của mẹ khi đó có chút đau lòng như gia đình có đứa con sắp trưởng thành mà cũng mừng vui.
Chỉ là khi bản thân vừa mới xông ra trời đất ngoài kia, đang muốn muốn bước lên đỉnh cao thu hết mọi thứ trên đời này, mẹ đột nhiên qua đời. Xoay người lại, những vinh quang từng có cũng bỏ mình mà đi. Những người từng nói yêu mình ngày đó, lại dùng thương tổn để thể hiện thứ tình khó được coi là yêu, vừa vặn vẹo vừa tàn nhẫn… Yêu thương sao, thật nực cười. Đến khi bạn phát hiện ra bạn không thể đạt được những gì bạn muốn trên người đối phương, bạn lại muốn một kiếm đâm tới, càng muốn đâm đối phương đến máu me đầm đìa mới bằng lòng từ bỏ. Nếu đấy mà là yêu, tôi dựa vào cái gì để tin tưởng?
Lâm Giai Thụy đứng trước ban công, trầm mặc ngồi một mình đến khi trời hừng sáng. Hắn lại một lần nữa bao bọc lại trái tim mình thành tầng tầng lớp lớp, trái tim ngày hôm qua còn rung động vì người khác nay đã quay về tĩnh lặng. Hắn nghĩ, người thân người bạn cuối cùng của hắn chỉ có duy nhất một người – A Triết, cậu ấy và mình đã làm bạn thân được 8 năm, lúc đau khổ nhất gắng sức giúp mình vượt qua, trong lúc vất vả nhất lại tìm cho mình một nơi sống yên ổn, trong lúc khó khăn cùng cực bị mình liên lụy cũng không hề tránh né. Nếu như trên đời này vẫn có người có thể tin tưởng, còn có người để dựa vào, thì cậu ấy chính là cảng chắn gió cuối cùng.
Hắn ôm lấy đầu gối, nhớ đến Long Hoằng Văn, có lẽ còn có thể bị ràng buộc là cũng là một chuyện hạnh phúc, có điều nếu anh muốn điều đó, e rằng tôi trả không nổi.
Hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi, cả người cuộn tròn lại, trên gương mặt vẫn còn nét ảm đạm không thể xóa nhòa, giống như một đứa trẻ bị cả thế giới này vứt bỏ.