Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 1: Lần gặp đầu tiên



Edit & Beta: Cafesvictim

– Phòng khám số 27 ở đâu –

Buổi chiều mùa hè, chân trời mây đen cuồn cuộn, không khí oi bức mà lại ẩm ướt, dường như chỉ chạm nhẹ chút thôi cũng có thể chảy nước.

“Anh họ.” Trình Hạ gọi điện thoại đến, “Em vừa xem dự báo thời tiết, vùng núi đó sắp có mưa to, khi nào anh về?”

“Ngay bây giờ, anh xuống núi rồi.” Ngón tay cầm vô lăng sạch sẽ thon dài, tay áo sơ mi chỉnh tể gập tới khuỷu tay, thanh âm cũng gợi cảm tựa như khóe miệng đang nhếch lên kia.

“Vậy được rồi.” Trình Hạ giúp anh thu dọn tư liệu trên bàn, “Em đến công ty trước, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Dạ Phong Vũ treo điện thoại, giẫm chân ga, xe thể thao màu bạc rít lên, chạy về phía thành phố B.

Trong giới giải trí, chuyện thành danh của Dạ Phong Vũ vẫn luôn bị người ta bàn tán. Vào nghề bằng một bộ phim đồng chí cực kỳ tình sắc, tuy rằng như trong dự kiến là bị cấm quảng bá, thế nhưng trên mạng thì lại hừng hực khí thế. Ngũ quan con lai ở trong màn ảnh chiếm hết ưu thế, đôi mắt đen thẳm như vực sâu, dáng cười tao nhã mê người, thời điểm vươn tay, như là muốn nắm giữ toàn bộ thế giới.

Vì thế khán giả liền tự giác mà xem nhẹ phần hình ảnh thô sơ cùng nội dung phim tràn ngập BUG, chỉ chuyên chú chìm đắm trong nhan sắc của nam chính, còn trong suốt một tháng sau đó, hợp lực nâng anh lên đứng đầu danh sách tìm kiếm.

Có điều mặc kệ bên ngoài đánh giá như thế nào, đều không ảnh hưởng quá lớn đối với Dạ Phong Vũ. Sau thành công với vận tốc ánh sáng, anh không hưởng ứng sự tung hô của người xem mà tiếp tục đóng phim đồng chí, cũng không có giống với sự phỏng đoán của truyền thông mà hợp tác với đạo diễn thể loại khác, mà là một mình bay tới Normandy, Pháp, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.

Hai năm sau, lúc phim điện ảnh mới của đạo diễn Hoa kiều quốc tịch Pháp họ Lộc công chiếu, hứng thú của người xem trong nước đối với phim văn nghệ trữ tình vốn không cao, mua vé phần lớn chỉ để giết thời gian, lại bất ngờ phát hiện hình ảnh Dạ Phong Vũ trong đó – tuy là ngay cả lời thoại cũng không có, nhưng khi anh chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi, khóe miệng câu lên một dấu cong, vẫn cứ chuẩn xác không sai đánh vào tim gan một lượng lớn fan nữ. Vì thế Dạ Phong Vũ trở thành một trong số hiếm hoi những người có thể liên tiếp hai lần hưởng thụ tư vị nghệ sĩ “Một đêm thành danh”.

Sau khi bộ phim hạ màn, fan vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ anh lại giống thời gian trước biến mất, cho đến khi chờ được một tin tức tuyên bố, xác định anh chính thức nhận phim hành động mới của đạo diễn Mạc Lý, mới nhẹ nhàng thở ra.

Vào nghề bằng phim đồng chí, thay đổi hình tượng sang phim hành động, công ty quản lý là công ty truyền thông số một số hai trong nước, từ nay về sau diễn mấy bộ phim đều được khen ngợi, thậm chí còn một lần đạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, ở trong giới giải trí là người hiếm hoi xem như thuận buồm xuôi gió, khiến người hâm mộ cũng khiến người ghen tị, đương nhiên khó tránh khỏi bị công kích – từ diễn xuất đến nhân phẩm đều bị, có điều chỉ một chút mà thôi, ngay cả antifan cũng phải thừa nhận, ngoại hình của anh đúng là hoàn mỹ không thể soi mói, có thể nói là đứng hàng đầu về nhan sắc trong giới nam diễn viên.

Xe thể thao dừng ở gara ngầm, bên ngoài mưa tầm tã, không khí khô nóng mấy ngày trước bị gột đi không ít. Trước khi Trình Hạ rời khỏi biệt thự, đã giúp anh thu thập ổn thỏa hành lí, vé máy bay và hộ chiếu để sẵn ở chỗ dễ thấy trên bàn trà.

Điện thoại vang lên, Dạ Phong Vũ nhìn cái tên hiển thị, cảm thấy hơi đau đầu, rót một ly rượu từ trong tủ ra, mới tiếp điện thoại.

“Cậu muốn đi Italy?” Đối phương hiển nhiên là rất sợ hãi.

“Chung đạo diễn, thật đáng tiếc tôi thật sự không thể nhận phim nữa.” Dạ Phong Vũ nho nhã lễ độ, “Ba tháng tiếp theo đều là thời gian nghỉ phép riêng tư của tôi.”

“Nghệ thuật quan trọng hơn nghỉ phép.” Giọng Chung Ly Phong Bạch leng keng.

“Thật sự vô cùng xin lỗi.” Dạ Phong Vũ đặt cái ly không xuống, “Hẹn ba tháng sau gặp lại.”

Chung Ly Phong Bạch trong lòng khó chịu, thế cho nên sau khi treo điện thoại, không thể không ở lì trong phòng ngủ đi vòng quanh giường, nhằm bình phục tâm tình.

Mình thế mà lại!

Bị!

Cự tuyệt!

A!

Này!

Hào nhoáng mà lại khiến người tan nát cõi lòng!

Thế giới!

Dạ Phong Vũ ngồi trên sô pha, nhìn màn mưa dày cọ rửa cửa sổ, cảm thấy mình đã rất lâu rồi không có nhàn nhã như thế. Thật ra kế hoạch công tác vốn là, ba tháng này còn phải quay một bộ phim điện ảnh đề tài tài chính, có điều tạm thời phía đầu tư gặp vấn đề, bộ phim bị hoãn vô thời hạn, vừa lúc có thời gian trống, liền mượn dịp này đi châu Âu nghỉ ngơi một thời gian.

Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ lái xe đưa anh tới sân bay: “Giúp em gửi lời hỏi thăm dì.”

Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, mang theo hành lý qua cửa kiểm soát.

Đến khi máy bay ầm ầm cất cánh, Trình Hạ mới đăng lên trang chủ cá nhân, lấy thân phận trợ lý cập nhật một trạng thái, thông báo Dạ Phong Vũ ba tháng tiếp theo đều nghỉ phép, không có công việc gì phải làm.

Mặc dù có chút tiếc nuối phim điện ảnh gặp phải trục trặc, fan vẫn là thực săn sóc, xếp hàng chúc nghỉ phép vui vẻ, hơn nữa đều ngỏ ý nhất định phải thường xuyên chụp ảnh cho tụi em xem với.

Mười mấy giờ sau, máy bay đúng giờ hạ cách xuống sân bay Milan, đợi khi Dạ Phong Vũ trở lại nhà trọ, sắc trời đã tối, chỉ có quán bar dưới lầu còn bán pizza.

“Hi, đã lâu không gặp!” Chủ quán là một ông chú mũi đỏ*, hiển nhiên là rất quen với anh.

“Một ly mojito.” Dạ Phong Vũ ngồi trên ghế, nhìn quanh sau đó trêu ghẹo, “Không có chút dấu vết phụ nữ nào, chắc chắn anh còn chưa theo đuổi được Lisa.”

Ông chú lấy pizza nóng hôi hổi từ trong lò nướng ra, oán giận nói: “Lần sau cậu có thể làm như không phát hiện ra chuyện này.”

Pizza phủ đầy thịt ba chỉ và phô mai, trong đêm mưa hơi se lạnh này, có thể coi là mỹ vị.

“Ngày mai có tới không? Sẽ có một trận bóng lúc đêm.” Ông chú đẩy chiếc ly tới.

“Ngày mai tôi có việc.” Dạ Phong Vũ nhún vai, “Sợ là không được.”

Cùng lúc đó, trong tòa lâu đài cổ kính, quản gia tóc bạc nho nhã lễ độ, đặt một phần văn kiện lên bàn: “Đây là tất cả tư liệu về Maiwei*. Còn nữa, bác sĩ Grater đã hẹn ngài, sáng mai mười giờ.”

(*có thể là một hãng xe hơi)

Augustine tựa lưng trên ghế, chậm rãi xoay tròn chiếc nhẫn ruby trên ngón trỏ, vẻ mặt đăm chiêu.

Quản gia rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa giúp anh. Đèn thủy tinh trên trần hành lang phát ra ánh sáng u ám, đá cẩm thạch đen họa tiết hoa hồng trở nên thực yêu diễm, như là bị máu nhuộm dần.

Sở hữu gia tài cự phú, đôi mắt xanh thẳm tựa biển khơi, tao nhã thần bí giống như gia tộc quỷ hút máu thời Trung cổ. Truyền thông đối với Augustine vẫn luôn duy trì nhiệt tình, lại chưa bao giờ khai thác được một chút tai tiếng nào – giống như người này trời sinh chính là cách xa chuyện xấu.

“Trao tất cả hỉ nộ ái ố cho một người, là quyết định nguy hiểm tới mức nào.”

Cho nên, chi bằng không yêu.

Tắm rửa xong, Augustine khoác áo choàng tắm, rót cho mình một ly rượu đỏ, đại khái là vì mấy tháng nay mệt mỏi quá độ, hơi suy nhược thần kinh, cho nên mới phải định kỳ đến chỗ của bác sĩ Grater nhận trị liệu.

Dạo này thời tiết Milan cũng không ổn, buổi sáng ra cửa vẫn là ánh nắng tươi sáng, xuống xe liền biến thành mưa tầm tã, Dạ Phong Vũ bung dù đứng ở cổng, xem kỹ bản đồ, tìm ngôi nhà số 27.

Xuyên qua những lối tắt nhỏ giống như mê cung, cuối cùng cũng tìm được số 29, sau đó là 28, và…….. 26.

Không thể ngờ được vậy mà lại xuất hiện tình huống như thế này, Dạ Phong Vũ tìm kỹ, vẫn không tìm được số 27 ở đâu, bốn phía một mảnh im ắng, ngay cả một người để hỏi đường cũng không thấy có.

“Xin chào, tôi có hẹn bác sĩ Grater lúc chín giờ.” Dạ Phong Vũ gọi điện thoại, “Nhưng lại không tìm thấy số 27 ở đâu.”

“Sweetheart, anh chỉ cần nhắm mắt lại, lao vào giữa số 26 và số 28, là có thể thấy phòng khám số 27.” Nữ hộ sĩ trêu ghẹo, “Giống như Harry Potter ở nhà ga 3/4.”

Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười: “Bên ngoài mưa rất lớn.”

Một tiếng sấm vang lên, nữ hộ sĩ rốt cuộc cũng ý thức được mình đùa dai không đúng lúc, vì thế nhanh chóng nói cho anh đường đi chính xác, đi qua vườn hoa rồi đi theo đường mòn lên núi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng 30 phút sau sẽ đến nơi.

………

Mưa càng lúc càng lớn, thời điểm này hiển nhiên không nên rối rắm quan tâm vì sao số 27 lại bị viên quản lý quy hoạch thành phố kì thị, đã gần tới tám giờ ba mươi, trong gió mạnh mà cầm ô còn phiền hơn, Dạ Phong Vũ đơn giản khép ô lại, thẳng một đường chạy lên đỉnh núi.

Rừng cây ven đường reo sột xoạt, đột nhiên một chú chó kéo xe Alaska thật lớn lao tới. Dạ Phong Vũ bất ngờ không kịp phòng bị, chút nữa thì bị nó đẩy ngã.

“MOKA!” Augustine theo sau, cầm trên tay nửa đoạn dây xích đã bị đứt.

Tốc độ chạy trốn của chó kéo xe có thể nói là như tia chớp, dường như có bản lĩnh chỉ trong nháy mắt, biến mất ở cuối đường núi.

Augustine sức cùng lực kiệt tựa vào thân cây, cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt đối không ra gì với mình. Vốn là muốn cùng nhau đi bộ lên phòng khám, không ngờ giữa đường gặp mưa to, lúc tiếng sấm sét vang lên như sắp xé rách màn trời, MOKA bị dọa sợ điếng người, đột nhiên nổi điên chạy đi, cuối cùng dứt khoát giật đứt dây xích.

“Tay anh chảy máu.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.

Augustine thả nửa sợi xích xuống, lòng bàn tay có một vệt máu ngang.

“Xử lý không tốt sẽ bị nhiễm trùng.” Dạ Phong Vũ nói, “Trên núi có phòng khám tư nhân, có lẽ tôi có thể đưa anh đến đó băng bó một chút.”

Augustine có chút hứng thú nhìn cậu, tuy rằng bị mưa xối ướt, nhưng chàng trai trước mặt không có vẻ gì là rất chật vật, áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào thân, ngược lại có chút cảm giác mê hoặc lòng người đến nguy hiểm.

“Tôi chỉ đề nghị thôi, anh cũng có thể lựa chọn không tiếp thu.” Dạ Phong Vũ nhún vai, xoay người tính rời đi.

“Mắt của Nghiêm không tồi.” Augustine xắn cổ tay áo sơ mi, thờ ơ nói một câu.

Dạ Phong Vũ nhíu mày dừng chân.

“Cậu là nghệ sĩ hợp đồng của Truyền thông Đông Hoàn?” Khóe miệng Augustine nhếch lên, đôi mắt xanh lam mang chút ý tứ trêu chọc, “Nếu đúng, vậy tôi cũng coi như là ông chủ của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.