Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 19: Ai yêu ai trước



Edit & Beta: Cafesvictim 

– Tình yêu thật sự là một chuyện phiền phức –

Sau khi gọi điện thoại một lượt, Trình Hạ buông tay: “Không ai biết nguyên nhân.”

“Vậy không phải chuyện công việc.” Dạ Phong Vũ vỗ vai cậu, “Hôm nay cẩn thận một chút, chớ chọc giận Chung đạo diễn.”

“Có thể có liên quan đến Mục tổng không a?” Trình Hạ thần bì hề hề đoán.

“Em thật sự rất bát quái.” Dạ Phong Vũ cười đưa áo khoác cho cậu, “Đi thôi, chúng ta đi cứu vớt MOKA khỏi các người đẹp.”

Quán cà phê được thiết kế như một không gian dành riêng cho phụ nữ hiện đại, diễn viên quảng cáo cũng đều là người mẫu chuyên nghiệp, diện mạo và dáng người đều thực nóng bỏng, đối với MOKA uy phong lại sạch sẽ lại không có nổi chút sức chống cự nào, ở trên cỏ tranh nhau chụp ảnh chung, Trình Hạ cũng vô duyên lọt vào hai tấm hậu trường, bị đăng lên mạng.

“Ngốc chết a!” Nhìn thấy vẻ mặt chính mình dại ra, em họ rất muốn nhảy xuống giếng.

Dạ Phong Vũ tựa vào cây, cười đến thực không có lòng cảm thông.

Tuy rằng Chung Ly Phong Bạch nhìn có chút hắc phong sát khí, nhưng vẫn rất tận chức tận trách, chụp liên tiếp hai bộ ảnh xong, mới để mọi người tạm nghỉ.

MOKA nhẹ nhàng chạy trên cỏ, khoe vòng hoa đội đầu. Dạ Phong Vũ vừa định kêu nó về, đã có mấy người mẫu cầm di động, e dè hỏi xin chụp ảnh chung.

“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ rất dễ nói chuyện, gọi Trình Hạ tới đảm nhận nhiệm vụ thợ chụp ảnh. Ảnh chụp rất nhanh được lan truyền trên mạng, khiến rất nhiều người hâm mộ lăn lộn kháng nghị, vì sao mới về nước đã bị nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, rốt cuộc khi nào thì mới có thể tham gia hoạt động công khai, tụi em cũng muốn chụp ảnh chung!

“Ai!” Trong lâu đài ở Milan, Phillip nhìn ảnh chụp thở dài, bảy người đẹp, Augustine thật đáng thương.

Mà ở khu căn hộ cao tầng ở Manhattan, Augustine đang mặc áo ngủ, đứng bên cửa số nhìn ánh đèn lộng lẫy xuất thần, vẫn như cũ hoàn toàn không buồn ngủ, lại hiếm khi không mở tủ rượu, mà là cầm lên từ trên bàn một viên kẹo nhỏ vị cam.

Công tác chụp ảnh quán cà phê rất thuận lợi, kết thúc trước một giờ so với kế hoạch, Trình Hạ lái xe đưa Dạ Phong Vũ cùng Chung Ly Phong Bạch đến một nhà hàng, lại hẹn trước thời gian đến đón, liền cáo từ rời đi.

“Vì sao đột nhiên có hứng thú đối với thể thao mạo hiểm?” Dạ Phong Vũ rót cho anh ly nước.

“Muốn tìm hiểu thêm một chút.” Bận rộn suốt một ngày, Chung Ly Phong Bạch rõ ràng có chút mỏi mệt, “Tôi dự định tháng sau bắt đầu nghỉ phép.”

“Nghỉ phép?” Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ, “Vậy bộ phim mới thì sao?”

“Tạm thời để sau, chờ kì nghỉ kết thúc thì lại sắp xếp.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Tôi dự định đi châu Âu leo núi, tuy rằng không tính là thể thao mạo hiểm, nhưng cũng muốn nghe thêm nhiều chút kinh nghiệm thể thao ngoài trời.”

“Cùng đi với Mục tổng sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Chung Ly Phong Bạch cam chịu ——— Trên thực tế trừ người này, cũng thật sự không có lý do nào khác, có thể khiến anh bỏ lại bộ phim điện ảnh mới.

Gần đây cường độ làm việc của Mục Thu hơi cao, bác sĩ đề nghị tốt nhất có thể dành ra một thời gian thư giãn tinh thần thả lỏng hoàn toàn, thể thao ngoài trời cường độ vừa phải là lựa chọn không tồi. Thấy Mục Thu ở bệnh viện bị đem đi châm cứu, Chung đạo diễn! Nháy mắt! Liền! Biến thân! Cũng không phải! Phi thường! Đau lòng! Lập tức sai trợ lí đi mua vé máy bay đi châu Âu, còn liên hệ với Hiệp hội Người leo núi nghiệp dư xong xuôi, dự định nghỉ một đợt thật dài.

“Công ty còn có rất nhiều việc.” Mục Thu nằm trên giường, ý muốn xoay chuyển chút chút.

Sau đó anh đã bị gối đè kín đầu, khó thở.

………….

“Chúc anh cùng Mục tổng nghỉ phép vui vẻ.” Dạ Phong Vũ cùng anh nhẹ nhàng chạm ly.

“Cám ơn.” Thanh niên đối diện xinh đẹp mê người lại gợi cảm, hoàn toàn chính là nam diễn viên hoàn mĩ, bản thân không thể cùng cậu tiếp tục tán gẫu về phim điện ảnh, mà lại là thảo luận về vấn đề một chút hứng thú cũng đều không có này! Leo núi! Vừa nghĩ đến đó, Chung đạo diễn liền cảm thấy rất là tức ngực.

A!

Thế giới!

Khiến người ta phiền não này!

Ăn cơm xong, Mục Thu tự mình lái xe tới đón người, hơn nữa rõ ràng là đã chỉnh trang, hơi hơi đẹp trai.

Chung đạo diễn ngồi ở ghế phó lái, ngờ vực nhìn anh.

Mục Thu hỏi: “Anh cũng không có kém rất xa so với Dạ Phong Vũ, đúng không?”

Đương nhiên là!

Kém xa!

Chung Ly Phong Bạch lãnh diễm khóa ngồi trên người anh, triền miên hôn lưỡi.

Cư nhiên!

Bởi vì loại chuyện này!

Ghen!

Hoàn toàn không có cách nào!

Lí giải!

Nhìn xe con trong gara hơi hơi lay động, Trình Hạ trợn mắt há hốc mồm: “Chúng ta có cần ở lại đây canh chừng giùm đạo diễn không?”

“Canh chừng?” Dạ Phong Vũ buồn cười nhìn cậu.

“Sợ đám săn ảnh a.” Trình Hạ nhắc nhở.

“Không cần lo lắng, đây là bãi đỗ xe tư nhân của Mục tổng.” Dạ Phong Vũ mở cửa xe, “Về nhà đi, em cũng cần nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải tới công ty họp.”

“Khó trách mọi người đều thích anh.” Trình Hạ vừa lái xe vừa than thở, vừa suất vừa ôn nhu săn sóc, ánh mắt như thể lúc nào cũng có dòng điện. Cảm giác có anh họ bên cạnh, cả đời này mình cũng không tìm được bạn gái.

Quả thực chính là cuộc đời u ám.

MOKA nằm trong lòng Dạ Phong Vũ, lười biếng ngủ gật.

“Gần đây Augustine có gọi điện cho anh không?” Trình Hạ lại hỏi.

“Anh ta chắc là bận.” Dạ Phong Vũ thờ ơ, tiếp tục giúp MOKA gãi ngứa.

Vậy là không có. Trình Hạ nghiêm túc đề nghị: “Vì sao anh không chủ động gọi cho anh ta?”

“Vì sao anh phải gọi điện cho Augustine?” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.

“Liên hệ tình cảm một chút a, vất vả lắm mới xây dựng quan hệ.” Thời khắc mấu chốt, Trình Hạ thể hiện đầy đủ thái độ fan não tàn của bản thân. Nếu không sẽ dần dần trở nên xa lánh, vậy đến lúc Augustine đến Trung Quốc, mình phải làm sao để cầu chụp ảnh chung rồi lại kí tên.

Dạ Phong Vũ đeo tai nghe, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, hiển nhiên không định tiếp tục đề tài này nữa.

Em họ đành phải ngậm miệng.

Manhattan New York, Augustine đang lật xem lịch trình công việc hôm nay, nhật trình rất dày, có điều đối với anh mà nói, đương nhiên là trạng thái bình thường.

“Thật ra cuộc họp này, ngài hoàn toàn không cần phải…… tự mình tham gia.” Quản gia chỉ vào một mục trong đó, “Có thể dành thời gian này nghỉ ngơi một chút.”

Augustine buồn cười: “Trước đây chú rất ít khi đưa ra loại đề nghị này.”

“Bởi vì từ sau khi đến Mỹ, cường độ công tác của ngài gần như tăng gấp đôi.” Quản gia thở dài, “Không có lợi đối với sức khỏe, nếu bác sĩ Grater biết, cũng sẽ không đề nghị ngài làm như vậy.”

Augustine lắc đầu: “Tôi không có thói quen ngủ trưa.” Hoặc là nói lúc ở trên đảo từng có, có điều cũng chỉ có một tháng ngắn ngủi mà thôi, không có đám trẻ ồn ào trong sân, không có MOKA, không có tinh dầu vị cam ngọt, không có sóng biển và gió nhẹ, ở căn hộ xa hoa lạnh lẽo tại Manhattan, hẳn là không có ai có thể thả lỏng một cách tuyệt đối, ngủ một giấc trưa ổn thỏa.

Lấy công việc dài đằng đẵng nhét đầy tâm tình, đích xác là phương thức giết thời gian tốt nhất. Buổi tối còn có một buổi tiệc từ thiện, ủng hộ trẻ em vùng thiên tai ở châu Phi ——– nhưng hứng thú của người tham dự hiển nhiên không chỉ có vậy. Sau khi thả chi phiếu vào hòm quyên góp, phóng viên cũng lần lượt phỏng vấn rồi rời đi, đề tài rất nhanh chuyển hướng đến phương diện khác.

Augustine cầm ly rượu, đứng trên ban công nhìn tòa nhà Empire State* xa xa đến xuất thần.

“Đừng nói với tôi anh dự định sẽ mua nó nhé.” Phía sau có người trêu ghẹo, là công tử nhà giàu nổi danh ở Manhattan, là một nhà đầu tư ngân hàng nổi tiếng, tên là Martin, cũng là một trong những người tổ chức tiệc từ thiện này.

Augustine cười chạm ly cùng anh ta: “Căn nhà của anh rất được.”

“Hiếm khi nghe được lời khen ngợi từ miệng anh.” Martin tấm tắc, “Xem ra tôi nên khen thưởng hậu hĩnh cho kiến trúc sư này.”

“Gần đây có kế hoạch gì?” Augustine thuận miệng hỏi.

“Tôi tính nghỉ ngơi.” Martin tựa bên cạnh anh, “Nghe nói anh dự định đầu tư vào điện ảnh?”

“Cả thế giới đều đang nói chuyện này, có điều tôi còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.” Augustine lắc đầu.

“Làm việc cẩn thận, đích thật là phong cách của anh.” Martin lấy ảnh chụp trong di động ra, “Nói đến điện ảnh, anh thấy cậu ta thế nào?”

Nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên màn hình, Augustine nhíu mày: “Anh định làm gì?”

“Trước đây anh cắt đầu tư một bộ phim điện ảnh, là của nam diễn viên này.” Martin nhắc anh, sau đó lại cảm khái, “Xinh đẹp, gợi cảm, mê người, hoang dã, tóm lại là một nhóc hoàn mĩ.”

“Cho nên?” Augustine rõ ràng không vui.

“Đáng tiếc tôi chỉ thích phụ nữ, nếu không chắc là cũng sẽ rơi vào lưới tình.” Martin nhét điện thoại vài túi quần, “Có điều Carl phu nhân rất có hứng thú đối với cậu ta, anh cảm thấy ra giá bao nhiêu thì cậu ta sẽ đồng ý đến Mỹ, giúp giao dịch của chúng tôi tăng thêm một phần lợi thế thành công?”

Augustine buông ly rượu không, xoay người đi vào sảnh tiệc.

“Anh có thể tự mình thử xem.”

Trong lâu đài ở châu Âu, Phillip đang giương bốn chi ngủ vù vù, đột nhiên bị một trận tiếng chuông chói tai trên đầu giường đánh thức, cả kinh ngồi bật dậy. Biết số điện thoại này, hơn nữa dám gọi tới vào lúc này, hiển nhiên chỉ có một người. Vì thế cậu lập tức cung kính tiếp nhận điện thoại, chân chó một cách phi thường triệt để.

Bên kia điện thoại lại vẫn trầm mặc.

Một khi phát sinh loại tình huống này, vậy đủ thấy chuyện có liên quan đến chị dâu. Phillip phi thường cẩn thận dò hỏi: “Có cái gì cần em làm không?”

Augustine sắc mặt âm lãnh, không nói được lời nào.

Phillip: “……….”

Hai phút sau, nghe điện thoại truyền đến thanh âm “tút tút”, em trai cảm thấy rất muốn nghẹn lời.

Hơn nửa đêm dựng mình dậy rốt cuộc là có ý gì.

Bấm dãy số quen thuộc, cuối cùng lại vẫn là xóa đi, sau khi vô thức lặp lại vài lần, Augustine bực bội đơn giản quẳng điện thoại sang một bên, cả người đều âm trầm như bão tố sắp đổ bộ.

Martin vẫn luôn ở trong bữa tiệc nói nhăng nói cuội, cứ nghĩ đến anh ta cũng có thể nói những lời tương tự cho người khác nghe, giống như là bàn tán về một món đồ tùy ý ra giá trêu đùa, tâm tình Augustine càng thêm ác liệt, gần như bóp nát ly rượu trong tay, cuối cùng vẫn là một người bạn cảm thấy khác thường, mới khuyên anh rời khỏi hội trường trước.

“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn trạng thái này của anh, quản gia thật lo lắng.

“Không biết, trong bữa tiệc cũng không có gì gây rối.” Người bạn tốt lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, “Hơn nữa Augustine cả đường đều duy trì trầm mặc, hình như không định nói cho tôi biết nguyên nhân.”

Quản gia thở dài, nói cảm ơn sau đó rót ly rượu, như mọi khi mang vào thư phòng.

“Để đó đi.” Augustine ngồi trên ghế, một tay đỡ trán, mi gian hơi hơi nhăn lại, “Ngày mai có việc gì không?”

“Tôi sẽ dời mọi cuộc họp lại.” Quản gia đặt ly trước mặt anh, “Cuối tuần Bác sĩ Gratersẽ bay đến Mỹ, giúp ngài làm trị liệu.”

“Tôi không sao.” Augustine mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Ngài cần nghỉ ngơi cẩn thận.” Quản gia khép văn kiện trước mặt anh lại, “Có lẽ nên tắm một chút, biết đâu sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.