Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 20: Đến muộn một bước



Edit & Beta: Cafesvictim

– Chúng ta có thể đến thăm Ranto tiên sinh –

Phòng tắm thoang thoảng hương tinh dầu cam ngọt, độ ấm của nước trong bồn tắm mát xa cũng vừa phải, Augustine xoa huyệt thái dương, tựa lên thành bồn nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tinh thần đầy lo âu của mình một chút.

Điện thoại rung ong ong, màn hình hiển thị là Phillip: “Em vừa nghe được một tin tức.”

“Chuyện gì?” Augustine thờ ơ hỏi.

“Ngày kia chị dâu sẽ đi núi tuyết.” Phillip trả lời.

“Cho nên?” Augustine cũng lười sửa lại cho đúng hai chữ “chị dâu” này.

“Cho nên chẳng lẽ anh không muốn gọi điện thoại? Dù sao cũng là núi tuyết đó.” Phillip ân cần khuyên bảo thiện chí, giọng điệu có vẻ tràn ngập yêu thương cùng kiên nhẫn, trên thực tế là rất muốn thò tay vào trong ống nghe, kéo áo Augustine điên cuồng giật —- khi đối diện với tình cảm, anh quả thực trì độn đến bi thảm.

“Nửa đêm mày gọi điện thoại đến chỉ vì việc này?” Augustine nhíu mày.

“Chẳng lẽ không đủ?” Phillip hỏi lại, sau đó cường điệu, “Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên biểu đạt quan tâm.” Huống gì quan hệ giữa các anh còn không có bình thường.

Augustine trầm mặc.

Phillip rất kiên nhẫn, nhất định muốn đợi câu trả lời.

Sau đó cậu đã bị ngắt máy.

Phillip: “…..”

Phillip: “…..”

Phillip: “…..”

Nếu còn cứ như vậy, thật sự không có cách nào kết hôn đâu a!

Mà ở trong nước, Dạ Phong Vũ đang ngồi xếp bằng trên thảm, chậm rãi cho MOKA gặm cục xương lớn.

“Đã liên hệ được nơi gửi thú nuôi rồi, ngày mai sẽ tới đón MOKA qua.” Trình Hạ xoa xoa đầu chó lớn, “Sẽ có rất nhiều bạn nhỏ, cho nên không cần lo lắng.”

“Gâu gâu.” MOKA nhẹ nhàng vẫy đuôi.

“Tao sẽ nhanh chóng kết thúc tập huấn và chụp ảnh.” Dạ Phong Vũ kéo quai hàm nó, “Sau đó trở về với mày.”

MOKA gác chân trước lên ngực anh, làm nũng liếm liếm.

Trình Hạ cảm thấy đây là khung cảnh rất đáng yêu, vì vậy chụp ảnh đăng lên trang chủ. Soái ca cùng với Alaska, lực sát thương tuyệt đối tăng lên gấp bội, không tới nửa giờ đã lên đến hạng nhất.

Phillip lưu ảnh xuống, tiếp tục lo lắng lo lắng, trằn trọc, vẻ mặt hoảng hốt, than thở ————- Cái loại tiến triển bình thường đến kì diệu này, đãi ngộ của Augustine vậy mà còn thua cả MOKA, thật sự là không còn mặt mũi.

Lại qua một ngày, Dạ Phong Vũ lên máy bay, cùng Trình Hạ bay đến núi tuyết ở Interlaken* Bắc Âu, nơi này hai năm gần đây mới phát triển thành địa điểm du lịch thám hiểm, phong cảnh tuyệt đẹp bao la hùng vĩ, hàng năm thu hút rất nhiều du khách.

(* Nguyên tác “拉肯” – QT dịch là “Lạp Khẳng” còn Google đại mĩ nhân dịch là Larken, search thì ra được thị trấn Interlaken ở Thụy Sĩ là phù hợp với phiên âm nhất, tuy nhiên Thụy Sĩ không nằm ở Bắc Âu.

Mình không tìm được bất kì ngọn núi nào ở Bắc Âu có tên như vậy, không rõ có phải là bà Tiếu nhầm hay tự sáng tạo ra không. Tạm thời để thế này, ai biết chỉ giúp mình nhé.)

Người phụ trách huấn luyện đặc biệt là người Thụy Điển, xuất thân là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, tuy rằng nhìn có vẻ khó gần, nhưng tính cách cũng rất ôn hòa, thậm chí còn chuẩn bị cho mọi người hồng trà nóng. Lần này công ty sắp xếp đi theo Dạ Phong Vũ tổng cộng chỉ có ba người, trừ Trình Hạ, còn có hai trợ lí chuyên nghiệp, sẽ theo cùng toàn bộ hành trình với anh để hoàn thành khóa huấn luyện và giai đoạn quay chụp sau đó.

“Thật lạnh.” Trình Hạ hà hơi vào trong lòng bàn tay.

“Ngoan ngoãn ở lại nơi cắm trại, không được chạy linh tinh một mình.” Dạ Phong Vũ lấy mũ đội lên đầu cậu, “Nếu muốn ra ngoài chơi, nhớ phải tìm hướng dẫn viên chuyên nghiệp.”

“Thật sự không cần em vào núi tuyết cùng anh sao?” Trình Hạ hỏi lại lần nữa.

“Đủ người rồi, không cần em, huống chi lần này vốn là để cho em có thể có cơ hội trốn việc đi chơi, không phải để làm việc.” Dạ Phong Vũ cười xách balo lên, “Được rồi, năm ngày nữa gặp lại.”

“Tạm biệt anh họ.” Trình Hạ bưng trà nóng nhàn nhã, hoàn toàn không muốn ra ngoài.

Người hâm mộ hiển nhiên cũng đã biết hành trình của anh, cho nên tập thể kéo đến trang cá nhân dặn dò chú ý an toàn, thậm chí ngay truyền thông cũng đặc biệt đưa tin, một chuyến huấn luyện trước khi quay thực phổ thông bình thường lại tô vẽ thành chuyến đi địa cực mạo hiểm. Mà từ lúc còn ở Italy, Phillip đã tải một cái app trên di động của Augustine, tên là “Chúng ta đều yêu Dạ Phong Vũ”, từ diễn đàn của fan chính thức, mỗi ngày đều cắt tin báo đăng lên, rất là tận chức tận trách, cũng thường xuyên có ảnh gợi cảm tiêu chuẩn xuất hiện, phúc lợi hiếm có khiến người ta hoa mắt. Augustine tuy rằng lúc ấy mặt không thay đổi, nhưng cũng không có gỡ xuống, ngược lại, còn thường xuyên…. xem chút, đương nhiên cũng sẽ biết đến chuyến thám hiểm núi tuyết này.

“Có cần thuê cho chị dâu một nhóm vệ sĩ không?” Phillip gọi điện thoại tới hỏi.

“Câm miệng.” Augustine lật tài liệu.

“Vậy tặng một ít đồ ngọt và hoa hồng qua.” Phillip lại có ý tưởng mới.

“Trong vòng ba ngày làm cho xong quy hoạch phát triển trang viên Edinburgh.” Augustine đánh gãy lời cậu, “Còn có, lấy danh nghĩa của mày, tặng Catherine một phần quà sinh nhật.”

“Đương nhiên, quan hệ của em và cô ấy rất tốt.” Phillip vui vẻ đáp ứng, lại hưng trí bừng bừng đề nghị, “Cũng có thể thuận tiện tặng một phần lễ vật cho chị dâu, cậu ấy có vẻ thực thích thám hiểm, hay là mua núi tuyết Interlaken?”

“Anh nói rồi, chuyện của cậu ấy không cần hỏi anh.” Augustine nhíu mày, hơi hơi buồn bực.

“Hiểu rồi, em đi thu xếp chuyện mua núi tuyết.” Phillip buông tách cà phê, “Kể cả khi phía Chính phủ không muốn bán, chúng ta cũng có thể mua quyền đặt tên, hay dùng tên chị dâu được không……. Này?”

Augustine ném điện thoại đi, tiện tay mở phần tài liệu tiếp theo.

Nhưng Phillip hiển nhiên không định bỏ qua như vậy, nửa giờ sau màn hình điện thoại một lần nữa sáng lên, reo một hồi lại một hồi, rất có xu thế reo liên tục.

“Simba sẽ rất hoan nghênh mày.” Đợi đến cuộc gọi thứ bảy, Augustine rốt cuộc mặt than nhận máy.

“Anh không xem tin tức?” Giọng Phillip có chút kinh hoảng, “Núi tuyết ở Interlaken xảy ra chuyện, Chính phủ đang điều động đội cứu hộ khẩn cấp.”

“Xảy ra chuyện gì?” Augustine nháy mắt đứng lên.

“Một khe núi bị sụt lở, nhóm quay phim bị kẹt mất liên lạc với bên ngoài, mọi người bây giờ đã sớm bùng nổ.” Phillip trả lời, “Hiện tại chưa có tin gì mới hết.”

Mà hiện tại ở núi tuyết Interlaken, tình huống thực tế không khoa trương như ngòi bút truyền thông mô tả đến vậy, Dạ Phong Vũ ngồi cạnh đống lửa, cùng huấn luyện viên chuẩn bị bữa tối.

“Tuy rằng đất lở, nhưng cũng không cần phải lo, nơi này rất an toàn.” Huấn luyện viên lấy khoai tây cắt nhỏ bỏ vào nồi, “Cho dù kế hoạch cứu hộ khẩn cấp của Chính phủ không xong, đội tìm kiếm cứu hộ cũng có thể đến trong vòng năm ngày, mà quần áo và đồ ăn chúng ta mang theo, đủ để chống đỡ nửa tháng thời gian nhàn nhã.”

“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ bới đống lửa lớn thêm một chút: “Tôi cũng coi như là dân leo núi chuyên nghiệp, không xa lạ gì loại tình huống này, hoàn toàn không thành vấn đề.”

Những người còn lại trong đội hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, cho nên sau khi trải qua một chút kinh hoảng, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, thậm chí còn tự bày trò tiêu khiển, quay một đoạn phim ngắn.

Ngày thứ tư bị nhốt trong núi tuyết, Dạ Phong Vũ vừa mới chỉnh khung camera, chuẩn bị quay cảnh mặt trời mọc, xa xa đã mơ hồ truyền đến tiếng trực thăng.

“Là đội cứu hộ!” Thành viên đoàn làm phim tập thể hoan hô, vẫy cờ đỏ lên thật cao.

“Hiệu suất của Chính phủ lần này thực sự là cao đến bất ngờ.” Huấn luyện viên trêu ghẹo, sau đó chỉ đạo mọi người thu dọn ba lô thật nhanh. Nửa giờ sau, máy bay trực thăng rốt cục tìm được nơi thích hợp đỗ xuống, có điều không giống như dự đoán của mọi người, đội cứu viện này không phải của Chính phủ, mà là của tư nhân.

“Los?” Dạ Phong Vũ bất ngờ.

“Xem ra cậu ở trong này sống rất không tồi.” Người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng nhảy ra từ khoang lái, “Sớm biết như vậy, tôi cũng không cần sốt ruột chạy vội tới.”

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ vai anh, “Đây là lần thứ hai cậu tới cứu tôi.”

“Hy vọng không có lần thứ ba.” Los buông tay. Hai người là bạn đại học, cũng là đồng đội cùng câu lạc bộ, từng cùng nhau leo không ít núi cao, quan hệ rất tốt. Cho nên sau khi biết tin, Los lập tức lấy máy bay trực thăng, tự mình bay tới núi tuyết cứu người.

“Đi thôi, trước tiên rời khỏi chỗ quỷ quái này.” Los giúp cậu xách ba lô, “Tôi nghĩ hiện tại mọi người cần một chén canh thịt bò, cùng một gian phòng ngủ thực ấm áp thoải mái.”

“Anh họ!” Trong khu cắm trại bên ngoài núi, Trình Hạ đã lo lắng ba bốn ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy người, quả thực suýt nữa kích động khóc lên, kéo anh xoay qua xoay lại, “Có bị thương không?”

“Đương nhiên không.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu cậu, “Trước hết báo bình an cho mọi người, sau đó chúng ta đến Stockholm*** nghỉ ngơi vài ngày.”

“Không về nước sao?” Trình Hạ hỏi.

“Nhiệm vụ quay phim lần này còn chưa hoàn thành, tổ quay phim cần tìm một nơi thay thế.” Dạ Phong Vũ nói, “Công ty chắc là sẽ điều chỉnh kế hoạch, trước hết chưa biết thế nào, mấy ngày này coi như nghỉ phép.”

Mọi người đối với việc này cũng không có ý khác, bởi vậy chỉ chuẩn bị một chút, liền tập thể leo lên xe tư nhân của Los, rời khỏi núi tuyết thẳng tiến Stockholm.

Năm tiếng sau, Augustine sắc mặt lãnh khốc, xuất hiện tại khu quản lí núi tuyết.

“Đã được người khác đón đi?” Phillip khiếp sợ, “Ai?”

“Los tiên sinh, một trong những người thừa kế của gia tộc Ranto.” Người phụ trách khu quản lí trả lời, “Mấy giờ trước lái trực thăng vào trong núi, đón Dạ Phong Vũ tiên sinh ra. Anh ta là người đam mê thể thao ngoài trời đã nhiều năm, sở hữu đội cứu hộ tìm kiếm đứng đầu thế giới.”

Phillip đưa ánh mắt vô tội nhìn về phía Augustine: “Làm sao bây giờ?”

Augustine tựa lưng trên ghế, vẻ mặt lạnh như băng.

“Hay là chúng ta cũng đến tiếp kiến gia tộc Ranto?” Phillip tiếp tục đề nghị.

Augustine vẫn trầm mặc, coi như chấp nhận. Vì thế Phillip vắt hết óc, nhanh chóng nghĩ ra một lí do bái phỏng hợp lí – vì hợp tác kinh doanh đồng hồ năm sau.

Lão tiên sinh Ranto đã hơn bảy mươi tuổi nghe tin, cảm thấy rất là kinh ngạc: “Augustine?”

“Đích thật là anh ta.” Quản gia cẩn thận lật bản ghi chép, “Còn nói nếu ngài không ngại, sáng mai sẽ đến, hy vọng không quá thất lễ.”

“Gia đình ta thực rất vinh hạnh.” Lão tiên sinh Ranto chống ba toong, run rẩy đứng lên, “Đương nhiên, chuyện thật bất ngờ, ta nên chuẩn bị cho tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.