Edit & Beta: Cafesvictim – Yêu đương là chuyện của cả hai người –
Trên đường về nhà, Trình Hạ dừng xe trước đèn đỏ, dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn anh họ: “Anh có tâm sự gì hả?”
“Không có.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
“Nhưng sau khi anh nói chuyện cùng anh Lương Hạo, vẫn cứ…….. ngẩn ngơ?” Trình Hạ tìm một từ thích hợp để hình dung, “Hay là nói anh căn bản không muốn chụp chuyên đề “Truyền thông thời thượng”.”
Phía sau đã có xe bấm còi, Trình Hạ đành phải tạm thời đình chỉ truy hỏi ngọn nguồn, vừa lái xe vừa nói: “Còn một việc nữa, kết quả kiểm tra sức khỏe có rồi, mọi chỉ tiêu đều đạt chuẩn.”
“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ xoa huyệt thái dương, hiển nhiên không có hứng thú đối với đề tài này.
“Đừng có miễn cưỡng!” Trình Hạ cường điệu, “Lần này không có vấn đề, không có nghĩa là lần sau cũng không có vấn đề, về sau cách xa loại chuyện này ra một chút, biết chưa?!”
“Biết.” Dạ Phong Vũ phối hợp gật đầu.
“Từ ngày mai, em sẽ đến ở cùng anh.” Trình Hạ lái xe vào gara.
Dạ Phong Vũ: “……….”
“Anh không có quyền cự tuyệt, em đã xin phép dì rồi.” Trình Hạ cởi dây an toàn.
“Nhưng anh đã đồng ý với em rồi, sau này sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.” Dạ Phong Vũ cùng cậu xuống xe.
“Đàn ông đều là động vật nửa thân dưới.” Trình Hạ rất có đạo lý, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, “Vì sự an toàn, vẫn là để em trông coi anh thì hơn.”
“Em thật sự là trợ lý có trách nhiệm nhất mà anh biết.” Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười, mở tủ lạnh lấy đồ uống, “Hẳn là Lương Hạo đã cho em gấp đôi tiền lương.”
“Trước tiên cho anh cái này.” Trình Hạ lấy trong túi ra một tập tài liệu, “Toàn bộ về Catherine.”
“Vì sao anh phải xem cái này?” Dạ Phong Vũ ngừng tay một chút.
“Tin đồn liên quan đến cô ấy rất nhiều, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.” Trình Hạ nói, “Hai ngày nữa còn phải chụp ảnh tạp chí chung, để tránh chọc giận người ta, vẫn nên xem qua thì hơn, đỡ gặp cảnh ngượng ngùng.”
Dạ Phong Vũ tựa vào sô pha, tiện tay mở một tờ chính là Augustine.
…………
“Catherine theo đuổi Augustine suốt hai năm, thậm chí đến bây giờ còn chưa buông tha.” Trình Hạ ngồi bên cạnh anh, “Có điều đề tài này hiển nhiên không thích hợp để tán gẫu, anh tốt nhất đừng chủ động đề cập.”
“Anh có thể tiếp tục xin nghỉ phép không?” Tờ giấy trong tay Dạ Phong Vũ run run.
“Đương nhiên không thể!” Trình Hạ nháy mắt bác bỏ, “Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Dạ Phong Vũ đau đầu, gọi MOKA đến bên mình.
“Gâu gâu!” Chó lớn thân thiết liếm liếm.
“Anh thật sự không có tâm sự hả?” Trước khi đi nấu cơm, Trình Hạ lại hỏi một lần.
“Không có.” Dạ Phong Vũ kéo MOKA đứng dậy, “Anh dẫn nó lên núi chơi.”
“Cũng được, một tiếng nữa về ăn cơm.” Trình Hạ đưa dây xích cho anh, tự mình ra ngoài đi chợ.
Sau biệt thự có một ngọn núi, bởi vì không có phong cảnh gì, cơ sở nghỉ dưỡng cũng không tiện, cho nên không có du khách. Dạ Phong Vũ dẫn MOKA chạy chậm, chạy tới chòi nghỉ mát giữa sườn núi.
“Gâu gâu hú!” MOKA ngồi trên một tảng đá, ngửa cổ bắt chước Simba.
Di động trong túi quần rung lên, màn hình hiển thị là Augustine.
“Hôm nay anh dậy rất sớm.” Dạ Phong Vũ nhận máy, “Hay là tối qua căn bản không có ngủ?”
“Hình như MOKA điên rồi.” Augustine nhíu mày.
“Gâu gâu hú!” Chó lớn tiếp tục vui vẻ lăn lộn khắp nơi.
“Nó rất thích lên núi.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu MOKA, ý bảo nó an tĩnh lại, “Hiện tại thời gian còn sớm, anh nên tiếp tục nghỉ ngơi.”
“Vì sao không cho tôi biết, lần này em hợp tác với Catherine?” Augustine hỏi thẳng.
“Sau khi nói chuyện với anh, em mới biết.” Dạ Phong Vũ nhún vai.
Augustine trầm mặc.
“Nếu anh không thích, em có thể từ chối.” Dạ Phong Vũ lười biếng dựa vào lan can.
“Nếu là công việc bình thường của em, đương nhiên tôi sẽ không can thiệp.” Augustine chần chờ một chút, “Có điều thẳng thắn mà nói, tôi thật sự rất đau đầu vì cô ta.”
“Anh lo là cô ấy tiếp cận em, vì nghe được tin đồn gì đó?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Tôi không muốn em vì việc này mà bị tổn thương.” Augustine thở dài.
“Em không phải trẻ lên ba.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cũng sẽ không vì một lần lên bìa tạp chí mà bị tổn thương.”
“Mạng lưới quan hệ của Catherine rất phức tạp.” Augustine nói.
“Có thể khiến anh thà rằng trèo tường trốn khỏi bữa tiệc, cũng không chịu gặp mặt cự tuyệt, đủ thấy là đáng giá đau đầu.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống nhìn MOKA, “Cho nên muốn em từ chối không?”
“Gâu!” MOKA ngoáy đuôi.
“Đừng, Nghiêm nói cơ hội lần này đối với em mà nói là rất khó có được.” Augustine nói, “Hơn nữa sở dĩ tìm em chụp ảnh bìa, là bởi vì tạp chí này muốn chuyển đối tượng độc giả tới giới trẻ, chứ không phải bởi vì Catherine.”
“Tin tức của anh rất nhạy.” Dạ Phong Vũ cười ra tiếng, “Người đại diện của em còn không biết lý do, chỉ đơn giản quy hết thảy cho vận may.”
“Nhưng cũng là Catherine sau khi nghe tin, chủ động yêu cầu làm bạn diễn của em.” Augustine nói, “Cho nên tôi cảm thấy, nên nhắc cho em trước.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Em biết rồi.”
“Có xem như là tôi đã gây phiền toái cho em không?” Augustine hỏi.
“Miễn miễn cưỡng cưỡng thì tính.” Dạ Phong Vũ đẩy mặt chó lớn đã ghé sát vào mình ra, “Nhưng vì anh đã tặng MOKA cho em, cho nên mọi phiền toái đều có thể bị triệt tiêu.”
“Chỉ có MOKA?” Augustine bất mãn rõ ràng.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng, “Chỉ có MOKA.”
Augustine: “…….”
“Nếu bây giờ anh chịu trở về giường, hẳn là còn có thể ngủ thêm một tiếng.” Dạ Phong Vũ nói, “Có cần chúc ngủ ngon không?”
“Cần hôn chúc ngủ ngon.” Augustine kéo rèm, khiến căn phòng trở lại sự tối mờ ấm áp.
Dạ Phong Vũ để di động vào trước mặt MOKA.
“Gâu gâu hú!” Chó lớn gân cổ rống lên.
Cánh tay Augustine tê rần, thiếu chút nữa quăng điện thoại đi.
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ cười ngắt điện thoại, ôm chó lớn xoa xoa, “Xong đời mày, nếu lần sau về lại lâu đài, mày chắc chắn sẽ bị quăng cho Simba.”
MOKA há to miệng, làm nũng muốn cọ một cái.
“Truyền thông thời thượng” là tập san giải trí số một số hai trong nước, từ khi mới phát hành đã xác định chỉ giới hạn mời sao lớn cả trong ngoài nước, nhưng ở thời đại giới giải trí mì ăn liền này, rõ ràng là cần tăng máu trẻ để thu hút độc giả mới, cho nên chủ biên mới quyết định tìm Dạ Phong Vũ, quyết định dùng anh làm thí nghiệm một kì tạp chí – ngoại hình con lai, phương thức vào nghề ly kì, vẫn luôn là chủ đề bàn tán hấp dẫn, nếu có thể phát hành đúng thời điểm, chắc chắn rất có khả năng đột phá. Cho nên tạp chí rất coi trọng lần hợp tác này, riêng cảnh chụp đã có tới ba phương án, toàn bộ còn đều là cảnh thực địa, không dùng tới studio và hậu kỳ chỉnh sửa.
Ngày chụp ảnh thứ nhất là ở một lâu đài cổ ở C thị, đã hoang phế mười mấy năm.
“Thật sự không phải là chụp ảnh kinh dị chứ?” Trình Hạ đứng ở cửa, thấy sau lưng run run, “Tiếng khóc trong lâu đài linh tinh gì đó.”
“Đâu chỉ có tiếng khóc.” Dạ Phong Vũ ghé vào sát bên tai cậu, thanh âm sâu kín, “Có khi còn có cả zombie.”
Em họ thực hỏng mất, ôm quần áo trốn vào một bên, từ chối tiếp tục nói chuyện với anh họ.
Trong giáo đường rất trống, trên ghế cũng đầy mạng nhện. Dạ Phong Vũ vừa mới đi vào, liền có một con gián từ trên trời hạ xuống, thậm chí còn có cả dơi.
“A a a!” Nhóm trợ lý hóa trang thét chói tai chạy ra ngoài.
Trình Hạ vẻ mặt đau khổ kéo ống tay áo người phụ trách: “Anh xác định anh họ phải ngồi ở đây?”
“Tin tôi đi, mỗi một hạt bụi trong tòa lâu đài này đều là lịch sử, là phim trường thực tế hiếm có đấy.” Người phụ trách chỉ huy bộ phận ánh sáng và tổ chụp ảnh vào vị trí.
Trình Hạ đành phải ngậm miệng.
Dạ Phong Vũ thay áo ngủ ngồi xuống để thợ trang điểm giúp mình hóa trang: “Hy vọng nhà tài trợ trang phục không có nhìn thấy một màn này.”
“Tin tôi đi, bọn họ tuyệt đối vui vẻ hy sinh một bộ quần áo để đổi lấy cậu đích thân mặc thử.” Thợ trang điểm giúp anh sửa lại kiểu tóc, “OK, phi thường hoàn mỹ.”
Cầu thang xoay tròn phủ đầy bụi, đứng ở góc đại sảnh ngửa đầu nhìn lên, tầm nhìn thoáng đãng mà lại mục nát, như là uốn lượn dẫn đến địa ngục. Mà trong khi mọi người đều không chịu nổi bụi bặm, Dạ Phong Vũ lại là người duy nhất nhập tâm. Áo ngủ vô cùng hoa lệ, vẻ mặt đạm mạc lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống đại sảnh, giống như quốc vương lười biếng, tỏa sáng chói mắt.
Trình Hạ đứng bên cạnh, hoàn toàn chìm đắm trong “Anh họ đẹp trai”, cùng với trạng thái fan não tàn “Anh họ đẹp trai nhất”, tạm thời không muốn hoàn hồn.
“Cậu ta thật sự mê người.” Thợ chụp ảnh cảm khái, trong giới này không thiếu nhất chính là người đẹp, nhưng phần lớn là ngoại hình từa tựa, khí chất cá nhân cũng không rõ ràng, Dạ Phong Vũ thì lại gần như là trời sinh khí chất, ngoại hình con lai được tỉ lệ công nhận cực cao, lúc cười rộ lên giống như ánh mặt trời trên bờ biển, lạnh lùng thì lại như muốn đóng băng toàn bộ thế giới.
“Đáng tiếc hình như cậu ấy không hứng thú quá nhiều.” Trợ lý tiếc hận, “Nếu không đã sớm nổi tiếng, sao có thể để người mới cưỡi lên trên.”
Có một cảnh tượng được bố trí trong phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường lớn bị tàn phá không được đầy đủ, cùng với vết chân chuột rõ ràng hằn trên bụi, sắc mặt Trình Hạ hơi trắng.
Dạ Phong Vũ thật ra lại chẳng sao cả, sau khi cởi áo ngủ, trực tiếp nằm lên giường. Dáng người thon dài, dưới làn da mỏng là đường cong cơ thể ẩn hiện, mềm mại mà lại sạch sẽ xinh đẹp. Hoa hồng rơi bên người, răng nanh hơi hơi cắn môi dưới, ánh mắt mê ly lại gợi cảm.
Tất cả nữ sinh ở hiện trường đều rất muốn ôm mặt thét chói tai, em em em chúng em đều muốn nhào tới!
“Rụt rè một chút.” Tổng giám trêu ghẹo.
Loại thời điểm này còn ai có thể rụt rè! Ánh mắt nhóm em gái đều lóe ra, vừa thấy liền biết hoàn toàn không có nghĩ linh tinh.
“Con nhện!” Nhân viên bỗng kêu lên sợ hãi.
Một con nhện chân dài vằn trắng từ giữa không trung rơi xuống, đậu lên ngực Dạ Phong Vũ.
A a a! Trình Hạ vơ lấy một tập giấy vọt qua.
“Không sao, là đạo cụ mà thôi, nó không có độc.” Dạ Phong Vũ dùng đầu ngón tay gẩy gẩy, “Tiếp tục.”
Con nhện chậm rãi bò lên vai anh.
Trình Hạ rất muốn hôn mê ngay lập tức.
“Soái ca là nhất, chụp ảnh cũng có đạo cụ tự động đưa lên.” Thợ chụp ảnh điều chỉnh màn hình xem xét, “Rất hợp với không khí, thật sự như là cố ý sắp đặt.”
“Hiệu quả so với dự đoán chắc là còn tốt hơn nhiều.” Tổng giám rất vừa lòng, “Tôi đã bắt đầu chờ mong cuối tuần hợp tác cùng Catherine.”
“Không chỉ có anh, tất cả mọi người đều chờ mong.” Thợ chụp ảnh nói, “Nhưng lần này cũng thật may mắn, người mẫu số một số hai châu Âu, đồng ý lên “Truyền thông thời thượng” thì không lạ, nhưng đồng ý với hình thức phối diễn, trước nay chưa ai từng nghĩ đến.”
“Có lẽ vì nể mặt Truyền thông Đông Hoàn?” Tổng giám đoán.
“Có ý gì?” Thợ chụp ảnh khó hiểu.
“Quan hệ giữa Nghiêm tổng của Truyền thông Đông Hoàn với Augustine không tồi.” Tổng giám vỗ vỗ vai anh ta, “Hiểu chưa?”
Thợ chụp ảnh vỡ ra rồi, trao đổi với anh ta một ánh mắt hiểu mà không nói.
Việc quay chụp tiến hành rất là thuận lợi, vốn tính hai ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì đêm ngày đầu tiên đã thuận lợi thu dọn.
“Rất xin lỗi, muộn vậy rồi, có điều trạng thái của mọi người rất tốt.” Tổng giám nói, “Ngày mai dư một ngày nghỉ, muốn đi chơi tập thể hay tự do hoạt động?”
“Tự do hoạt động!” Tất cả mọi người giơ tay.
“OK, vậy lúc ra ngoài chơi nhớ chú ý an toàn.” Tổng giám cười to, “Về khách sạn đi.”
Trong lâu đài cổ hiển nhiên không có nơi để tắm rửa, Dạ Phong Vũ chỉ có thể miễn cưỡng lau qua, cũng lười thay quần áo, trực tiếp bọc áo ngủ nhảy vào xe, trở lại khách sạn C thị, chỉ là không nghĩ tới lại bị lộ hành tung, vừa xuống xe đã bị chụp ảnh, phóng viên còn chạy trốn rất nhanh, nháy mắt liền nhảy lên xe máy.
“Không đến mức vậy chứ?” Trình Hạ há miệng, “Cũng không phải hẹn hò bí mật đêm khuya, chỉ là kết thúc công việc bình thường, chụp cũng chụp rồi, chúng ta cũng không có đánh hắn.” Chạy nhanh như vậy làm cái gì.
“Chắc là người mới.” Dạ Phong Vũ ấn nút thang máy, hắt xì một cái.
“Cảm rồi?” Trình Hạ sờ thử trán anh.
“Hít nhiều bụi, dị ứng thôi.” Cái mũi Dạ Phong Vũ hơi đỏ, “Không sao.”
Phóng viên chụp ảnh tên là Cẩu Tứ Mao, vốn là thành viên công ty lừa đảo, mỗi ngày dùng danh nghĩa đóng phim để lừa đảo sinh viên, sau khi hang ổ bị cảnh sát càn quét thì ngồi xổm trong tù, vừa mới được thả ra, tự lập môn hộ làm tay săn ảnh.
“Anh Vương, anh xem ảnh chụp này, sao hả?” Cẩu Tứ Mao đưa camera qua.
“Được, có chút giá trị.” Một người khác tên hiệu là Vương Đại Nha, cũng là một tên đeo bám có tiếng trong giới, “Đầu năm nay người ta thích xem những thứ như này, áo ngủ, đêm khuya, khách sạn, tiêu đề cứ có ba từ đó, muốn không hấp dẫn cũng khó.”
“Vậy tôi đem đi bán a.” Cẩu Tứ Mao vui vẻ.
“Sau này theo sát vào, chụp được bí mật gì giữ lại đã đừng bán vội, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tương lai biết đâu cậu ta còn có thể nổi hơn.” Vương Đại Nha nói, “Nếu thực sự có một ngày như vậy, những thứ này có thể bán ra không ít tiền đâu.”
“Được.” Cẩu Tứ Mao cất camera vào túi, chạy xe máy về thẳng nhà. Chiều hôm sau trên mạng liền tuồn ra một tin bát quái nho nhỏ, Trình Hạ đưa điện thoại cho anh họ, “Đề mục như vậy cũng quá thiếu đạo đức, lần sau gặp mặt đánh hắn.”
“Hắn hẳn là ước gì em sẽ đánh hắn.” Dạ Phong Vũ nhận di động, chỉ thấy tiêu đề càng thô thiển xiêu vẹo, quả nhiên bắt mắt dị thường —— “Dạ Phong Vũ mặc áo ngủ, đêm khuya kín đáo xuất hiện ở khách sạn!” hơn nữa tít bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ: sau khi nhìn thấy phóng viên, đối phương cuống quýt che lấp, vội vàng chạy vào thang máy.
……..
Trình Hạ hỏi: “Anh có che sao?”
Dạ Phong Vũ nằm trên giường nhún vai: “Anh không che, chẳng lẽ còn phải mở rộng áo ngủ cho hắn chụp?”
Trình Hạ: “…….”
Mà cư dân mạng sau khi nhìn thấy loại tiêu đề này, mười người thì đến chín muốn nhìn một chút, vốn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy tin tức kinh khủng gì đó, kết quả mở ra xong vậy mà đúng chỉ có đêm khuya áo ngủ thêm khách sạn, cái gì khác cũng không có, vì thế đều có cảm giác đã bị lừa gạt. Cũng có người ở dưới đưa tin, nói là anh đang ở C thị chụp ảnh tạp chí, vài ngày nữa còn hợp tác với Catherine.
“Hắt xì!” Dạ Phong Vũ lại rút thêm khăn giấy.
“May mắn loại cảnh bụi bặm này chỉ cần chụp một lần.” Trình Hạ đưa thuốc dị ứng cho anh, “Cũng không biết là sáng kiến của ai nữa.”
“Nhưng hiệu quả rất tốt.” Dạ Phong Vũ lấy cốc, “Cho nên hết thảy đều đáng giá.”
Điện thoải trên tủ đầu giường kêu, Trình Hạ cầm lấy nhìn thoáng qua: “Là Augustine tiên sinh.”
“Ra ngoài đi.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu cậu.
“…….” Em họ chít chít meo meo, không thể cho em nghe giọng nam thần với được sao.
Dạ Phong Vũ rất kiên nhẫn nhìn theo cậu một đường đi ra, cho đến khi cửa phòng bị khóa lại, mới nhận điện thoại.
Anh họ quả thực vô tình. Trình Hạ ngồi xổm ngoài hành lang, căm giận chờ được triệu hồi.
“Lại không nghỉ ngơi cho tốt.” Dạ Phong Vũ ôm gối đầu qua, “Rạng sáng 4 giờ, anh đang làm cái gì?”
“Vừa mới xong việc, lập tức sẽ đi ngủ.” Augustine nói, “Em thì sao?”
“Em đang rảnh, hôm nay không cần làm việc.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Anh lại đang khai thác hạng mục mới sao? Hình như còn bận hơn trước đây.”
“Tôi đã nói rồi, đối với việc có thể làm cho tài sản gia tăng, từ trước đến này sẽ luôn không cự tuyệt.” Augustine cười cười.
“Rồi ngay khi dứt lời, anh liền dùng giá gấp ba để mua trang viên Edinburgh, đến giờ vẫn còn có báo nói anh điên rồi.” Dạ Phong Vũ trêu chọc.
“Bởi vì tôi không thích người đàn bà Paris điên rồ kia.” Augustine nhún vai, “Cho nên rất vui vẻ vung một chút tiền, làm cho kế hoạch đầu tư của bà ta biến thành pháo xịt.”
“Bởi vì em sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine bật cười: “Em hỏi thật sự thẳng thắn.”
“Anh cũng có thể thẳng thắn trả lời em.” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Anh nghĩ nhiều.” Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười, rút khăn giấy bên cạnh ra, “Dị ứng bụi, em đã phải đợi ở khách sạn cả ngày.”
“Xem ra thân thể em cũng không tốt như bề ngoài.” Augustine dựa vào ghế.
“Mỗi người đều có quyền được ốm.” Dạ Phong Vũ ngáp, “Huống hồ cũng không ai quy định, cứ thích vận động là nhất định phải đao thương bất nhập, hôm qua em đã thật sự mệt chết được.”
“Vậy cùng với tôi đi nghỉ không?” Augustine mời.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ nằm trên giường, lười biếng nhắm mắt lại.
“MOKA ở đó không?” Augustine đột nhiên hỏi.
“Không, lúc em đi công tác nó sẽ ở nhà bạn.” Dạ Phong Vũ trả lời.
Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, cách di động hôn một cái: “Ngủ ngon, nhà tư bản.”
“Ngủ ngon, tiểu Cookie.” Ánh mắt Agustine thực ôn nhu, cho đến khi nghe tiếng cậu ngắt máy, mới gọi Phillip vào.
“Trời ạ, em thực sự cần ngủ.” Phillip buồn ngủ mơ màng, ngáp dài đối diện Augustine, “Anh là siêu nhân, không có nghĩa là em cũng vậy.”
“Việc hợp tác với Calero, anh sẽ không giao cho người ngoài.” Augustine đưa tài liệu cho cậu, “Cho nên chỉ có mày.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Phillip hữu khí vô lực bò ra bàn, mở tập tài liệu ra nhìn, “Thẳng thắn mà nói, lần này anh hơi điên.”
“Anh mỗi một lần đều rất điên.” Augustine lơ đễnh.
“Nhưng đó là ở trạng thái chuẩn bị đầy đủ, còn đã dự tính rủi ro trước hết rồi.” Phillip miễn cưỡng ngồi thẳng, “Chứ không phải như bây giờ tùy tiện quyết định.”
“Cho nên?” Augustine dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng xoay cái bút trong tay.
“Cho nên rốt cuộc vì sao muốn em bỏ lại sân đính hôn ở Amazon? Phải biết rằng thủ lĩnh bộ lạc ở đó rất khó liên hệ.” Nhắc tới đề tài này, Phillip nháy mắt tỉnh táo tinh thần, hai tay kích động chống bàn, “Hơn nữa nghe nói ông ta vốn định gả con gái cho em.”
Sắc mặt Augustine lạnh lùng.
“……OK, đùa chút, điều hòa công việc buồn tẻ này mà thôi.” Phillip ngồi trở lại ghế, “Có điều em còn muốn nói, anh thật sự rất để ý chị dâu, thà là để cho Calero đi theo chiếm tiện nghi.”
“Ai chiếm tiện nghi ai còn chưa chắc, anh chưa bao giờ làm nhà từ thiện.” Augustine nói, “Còn có một việc, có quan hệ tới Catherine.”
“Anh đã hỏi Adams, cô ấy chủ động yêu cầu làm bạn diễn.” Augustine nói.
“Hoàn toàn không phải tính cách của Catherine, có điều nếu là vì anh, có thể lý giải.” Phillip buông tay, “Tình yêu luôn dễ dàng làm cho người ta mất đi lý trí.”
Sắc mặt Augustine có hơi lạnh.
“Nhưng quan hệ giữa anh với chị dâu cũng không có người ngoài biết.” Phillip nói, “Catherine có lẽ chỉ là coi chị dâu là bạn tốt của anh, dù sao hành trình của chúng ta ở Thụy Sĩ cũng không có bí mật. Trước đây cô ấy làm việc cũng rất cho Đông Hoàn mặt mũi, hẳn là cũng bởi vì quan hệ giữa Nghiêm với chúng ta.”
Augustine buồn rầu xoa xoa mi tâm.
“Trừ việc quá điên cuồng với tình yêu, ở các phương diện còn lại cô ấy cũng không có quá đáng.” Phillip đứng lên, xoa bóp bả vai cho anh, “Còn có một việc, vừa nhận được điện thoại của quản gia, nói ngay hôm qua có một nhà dinh dưỡng học gọi điện thoại hẹn gặp, hỏi ngày kia mấy giờ chúng ta về New York.”
“Nhà dinh dưỡng học?” Augustine nhíu mày,
“Là bạn của chị dâu, chuyên gia thực liệu đến từ Trung Quốc, rất có tiếng trong giới người Hoa.” Phillip cười tươi, “Bởi vì anh cực kì không phối hợp với bác sĩ Grater, cho nên có lẽ có thể thử một loại phương pháp khác.”
Nhà dinh dưỡng học tên là Chu Xuân Phong, mặc một cái áo dài kiểu Trung Quốc, tóc với râu đều xám trắng, rất có mấy phần ý tứ tiên phong đạo cốt.
“Xin chào, mời uống trà.” Ở căn hộ cao tầng Manhattan, Phillip nhiệt tình nhiệt tình bưng khay.
“Cám ơn.” Chu đại sư buông cái hòm thuốc, từ bên trong lấy ra một cái gối con mềm.
Phillip nhanh chóng cầm tay Augustine đặt lên đó, còn ý bảo anh ngồi thẳng.
Augustine mặt không chút thay đổi, nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình lẩm bẩm.
Nửa giờ chẩn mạch, đổi lấy một đơn thuốc bổ. Lúc ăn tối, trước mặt Phillip bày một tảng thịt bò với rượu đỏ, trước mặt Augustine đổi thành một chén cháo không rõ chứa gì, một đĩa bánh bột mì kiểu Trung Quốc, một đĩa rau xanh xào, còn có một chén súp vô cùng nghèo nàn.
Phillip rốt cục phát hiện, thì ra không phải tất cả đồ ăn Trung Quốc đều đủ sắc hương vị, mà còn có cả loại…….. không thể dùng từ gì để miêu tả……… này.
“Có cần thêm một phần thịt cừu nướng không?” Phillip thật sự không đành lòng.
Augustine cầm thìa thử ăn một miếng cháo.
Không khó ăn, nhưng cũng tuyệt đối không có liên quan đến gì đến ăn ngon.
Phillip lo lắng đề phòng, sợ anh quăng cái bàn đi mất. Có điều phát triển kế tiếp đã có chút không ngờ, bởi vì Augustine sau biểu tình vặn vẹo lúc ban đầu, rất nhanh khôi phục bình thường, còn ăn sạch sẽ đồ ăn trước mặt.
Phillip: “…….”
“Bao lâu thì ông ta sẽ đi?” Augustine dùng khăn ăn lau miệng, rồi dùng ngữ khí quốc vương hỏi.
“Nếu anh muốn, lúc nào ông ta cũng có thể rời đi.” Phillip lập tức đáp lời.
Augustine lạnh lùng quét mắt liếc cậu một cái.
“Đương nhiên, nếu theo lời dặn của chị dâu, ít nhất ông ta sẽ ở lại một tháng, không chừng còn lâu hơn.” Phillip thật đồng tình.
Augustine: “……”
“Hay là em gọi điện thoại cho chị dâu, hàm súc mà lại uyển chuyển đề nghị một chút?” Phillip hỏi.
“Không cần.” Augustine đứng lên, “Anh đi nghỉ, mười giờ sáng mai nhớ họp.”
Thực liệu thật sự hữu dụng vậy a? Phillip thật sự chấn kinh, sớm thế mà đã đi ngủ.
Trong nước, Trình Hạ đang thu dọn đồ dùng cần cho công việc hôm nay, Dạ Phong Vũ mắt buồn ngủ mông lung đi ra khỏi phòng ngủ: “Sớm.”
“Không còn sớm.” Trình Hạ nói, “Trên bàn có bữa sáng, ăn xong chúng ta phải nhanh chóng xuất phát.”
“Đi giờ cao điểm rất tắc đường, sẽ muộn đó.” Trình Hạ nói, “Đối phương chính là Catherine đó.”
“Anh biết đối phương là Catherine.” Dạ Phong Vũ lười biếng ngồi vào sô pha, “Mấy ngày nay ít nhất em lặp lại hơn mười lần.”
“Có sao không?” Trình Hạ nghi hoặc, “Nhưng trước đây anh có hẹn với người khác, em cũng như vậy, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng ý kiến.”
Dạ Phong Vũ: “……..”
“Đừng ngồi, nhanh đi rửa mặt ăn sáng.” Trình Hạ dùng sức kéo anh dậy, “Chỉ có thời gian ba mươi phút!”
Dạ Phong Vũ bị cậu đẩy mạnh vào phòng tắm.
“A lô?” Trình Hạ bắt điện thoại, “Ừ, anh họ đã rời giường rồi, chúng em nhất định sẽ không muộn.”
Lương Hạo yên tâm, lại dặn dò hai câu liền treo điện thoại, lái xe tự mình chạy tới phim trường, cũng là biểu hiện coi trọng với lần hợp tác này.
Phim trường là một khu nghỉ mát năm sao tiêu chuẩn châu Âu, Trình hạ đỗ xe ở ga ra, giơ tay thử độ ấm cái trán Dạ Phong Vũ.
“Làm gì?” Dạ Phong Vũ bị hoảng sợ.
“Cả đường anh đều xuất thần, nhìn rất giống trúng tà.” Trình Hạ ăn ngay nói thật.
“Làm việc đi.” Dạ Phong Vũ tháo dây an toàn.
“Hay là anh thầm mến Catherine?” Trình Hạ đột phát ý tưởng đặc sắc.
Sau đó đã bị anh hung hăng cốc đầu.
“Làm sao, đoán chút cũng không được.” Trình Hạ ôm đầu thực ủy khuất, “Đàn ông trên toàn thế giới đều thích cô ấy, truyền thông nói thế.”
Dạ Phong Vũ mở cửa xe, ấn nút thang máy.
Khu nghỉ mát đối với lần quay này cũng cực kỳ coi trọng, không chỉ phân phối bảo vệ nghiêm mật nhất, ngay cả phòng nghỉ cũng là ngang với khách sạn năm sao.
Nhân viên công tác đã vào chỗ, Catherine bởi vì vốn ở đây, tạo hình lại hơi mất công, cho nên đã sớm vào phòng hóa trang. Tổng giám hình ảnh nhìn thấy Dạ Phong Vũ, cười ôm cậu một cái: “Vừa rồi còn nói chuyện, mọi người đều rất muốn nhìn đến thành quả buổi chụp ảnh này.”
“Tôi cũng rất muốn xem.” Dạ Phong Vũ nhìn quanh, “Đại sảnh rất được.”
“Đi thôi, chúng ta đi gặp bạn diễn của cậu.” Tổng giám nói, “Catherine rất chờ mong hợp tác với cậu, thậm chí còn chuẩn bị quà.”
“Quà?” Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ.
“Truyền thông châu Âu đều nói cô ấy là công chúa, cao quý mà ôn nhu.” Tổng giám nói, “Cũng rất tri kỷ.”
“Nghe có vẻ như hoàn toàn không có khuyết điểm.” Dạ Phong Vũ đứng ở cửa, bất đắc dĩ gõ cửa.
Phòng hóa trang rất lớn, Catherine ngồi trên ghế, đang được nhà tạo mẫu tóc kẹp chia tóc. Tóc dài màu vàng dưới ngọn đèn bồng bềnh mềm mại sáng bóng, trong gương hiện ra ảnh ngược với ngũ quan xinh đẹp, lông mi rất dài, đôi mắt màu xanh ngọc bích mọi khi lắng đọng lại thành màu xanh biếc, hai tay hơi vén, váy dài tầng tầng rủ xuống, cả người như bước ra từ một bức tranh tinh xảo.
“Xin chào.” Nhìn thấy anh từ trong gương, Catherine chủ động chào hỏi, tươi cười thoải mái.
“Xin chào.” Dạ Phong Vũ đi đến bên cạnh cô, nhẹ bắt tay: “Rất mong chờ lần hợp tác này.”
Bởi vì không thể động đậy, cho nên Catherine chỉ có thể nhìn qua gương mà nói: “Em gái tôi rất thích cậu.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Không quấy rầy cô nữa, tôi đi ra ngoài chờ.”
“Ừ.” Catherine gật đầu, nhìn theo anh đi ra khỏi phòng hóa trang.
“Cậu có nghe nói chuyện này không?” Ra cửa, Tổng giám hình ảnh nói, “Có liên quan đến Augustine.”
“Augustine?” Dạ Phong Vũ dừng chân.
“Đối diện với công chúa xinh đẹp điên cuồng theo đuổi tình yêu, Augustine lại thờ ơ.” Tổng giám hạ giọng, “Cậu nói liệu anh ta có…”
Dạ Phong Vũ vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta, chuẩn nghe mấy lời linh tinh kiểu “Có thể thích đàn ông không”.
Sau đó chợt nghe đối phương nói: “Phương diện kia có chướng ngại?”
Dạ Phong Vũ: “…..”
Tổng giám hình ảnh vẻ mặt ý vị thâm trường, rất có trình độ bát quái.
“Cái gì vậy.” Dạ Phong Vũ đột nhiên nhíu mày nhìn vào cổ áo anh ta.
“Cái gì?” Tổng giám khó hiểu.
“Hình như có con sâu bò vào.” Dạ Phong Vũ vươn một ngón tay, “Nhưng cũng có thể là tôi hoa mắt, không thấy rõ.”
“Sâu?” Mặt đối phương trắng bệch, chạy vội vào toilet kiểm tra —- lần trước đi tới lâu đài cổ về, người anh ta ngứa suốt ba ngày, hoàn toàn không muốn lại bị lần nữa.
Dạ Phong Vũ nhướng nhướng đuôi lông mày, xoay người trở về phòng hóa trang của mình.
So với điều kiện gian khổ của buổi chụp trước đây, phim trường lần này có thể nói là xa hoa. Soái ca gợi cảm Dạ Phong Vũ còn có xinh đẹp vô song Catherine, tùy tiện đứng ở đâu cũng đẹp mắt, càng miễn bàn còn có trang phục hoa lệ, đồ dùng tinh xảo và chân nến đế cao làm đẹp.
Cảnh bố trí là quỷ hút máu thời Trung Cổ đẹp trai và công chúa xinh đẹp mỹ lệ, Dạ Phong Vũ ôm eo cô, cúi đầu hơi ghé vào cái cổ mảnh khảnh.
“Good.” Thợ chụp ảnh vừa lòng đứng lên, ý bảo hai người đã qua, “Nghỉ tạm một chút đi, vất vả rồi.”
“Hợp tác với cậu thật sự là một trải nghiệm vui.” Catherine lau son, nhỏ giọng khẽ hỏi, “Buổi tối có tiện cùng ăn cơm không?”
“Mọi người?” Dạ Phong Vũ nhìn cô.
Catherine lắc đầu: “Cậu với tôi.”
Dạ Phong Vũ hơi ngừng, sau đó cười đáp ứng: “Đương nhiên.”
“Anh họ.” Trình Hạ cầm di động đến, “Điện thoại.”
Dạ Phong Vũ nhìn màn hình điện thoại: “Xin lỗi không tiếp được, buổi tối hôm nay để tôi mời.”
Catherine gật gật đầu, đứng lên để cho trợ lý giúp mình chỉnh trang. Dạ Phong Vũ đi ra ban công ấn nút nghe: “Bây giờ là ba giờ sáng.”
“Cho nên rất cần an ủi đêm khuya.” Augustine nói, “Về đồ ăn hương vị kỳ quái, cùng với cương châm cắm vào người.”
“Em đã nói anh có thể từ chối châm cứu.” Dạ Phong Vũ buồn cười.
“Nhưng ông ta là bạn em.” Augustine nói, “Hơn nữa nhìn có vẻ phi thường hung dữ, Phillip nói nếu tôi từ chối, không chừng sẽ bị thêm phương pháp đốt nến.”
Dạ Phong Vũ cười thành tiếng: “Thật sự rất xin lỗi.”
“Giọng em nghe có vẻ như không hề có ý xin lỗi.” Augustine cũng cong khóe miệng theo, “Đang làm việc sao?”
“Anh là muốn hỏi em tình trạng ở chung với Catherine?” Dạ Phong Vũ nói, “Cũng không tệ lắm.”
“Cũng không tệ lắm?” Augustine dựa vào đầu giường.
“Là rất không tệ.” Dạ Phong Vũ nhìn lướt qua trong phòng, “Cô ấy rất tốt cũng rất ôn hòa, tiến độ chụp ảnh cũng rất thuận lợi, thậm chí còn mời em buổi tối cùng ăn cơm.”
“Em và cô ta?” Augustine ngồi dậy.
“Phải.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Em và cô ấy.”
“Từ chối.” Augustine ra lệnh.
“Đã nhận lời rồi.” Dạ Phong Vũ nói, “Ăn tối với cộng sự, chuyện này cũng không quá đáng.”
Augustine trầm mặc.
“Giận rồi sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Nếu em không muốn nghe lời nói dối, có một chút.” Augustine rất thẳng thắn, “Nhưng không phải vì em, mà là bởi vì chuyện này.”
“Em đã từng nói với anh, trốn tránh không phải là phương thức giải quyết vấn đề.” Dạ Phong Vũ cường điệu.
“Nếu nhất định phải đối mặt, người đó cũng nên là tôi, chứ không phải em.” Giọng Augustine không vui.
“Em sẽ làm như không biết gì, chỉ là ăn cơm cùng bạn diễn mà thôi.” Dạ Phong Vũ thở dài, “Nếu anh thật sự phản đối, vậy về sau còn gặp những chuyện này, em sẽ không dám nói lại với anh.”
Augustine nghe vậy nhíu mày.
“Xin lỗi, em nên đi làm rồi.” Dạ Phong Vũ hạ giọng, “Anh nên nghỉ sớm, ngủ ngon.”
Điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, mặt Augustine âm trầm, gọi điện thoại cho Phillip.
“A! Nhất định phải là bây giờ sao?” Trong tiếng ồn ào, Phillip kêu thảm thiết, “Nhưng em vừa mới câu được người đẹp hấp dẫn nhất bữa tiệc đêm nay.”
Augustine nhìn đồng hồ treo tường: “Nửa tiếng.”
Phillip rơi lệ đầy mặt, cầm áo khoác đi ra ngoài, còn vào phút thứ hai mươi chín đẩy cửa ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Anh họ.” Trình Hạ đưa hóa đơn ra, “Nhà ăn đã đặt được rồi, hoàn cảnh tuyệt đối tư mật, không có truyền thông với đám săn ảnh.”
“Vất vả rồi.” Dạ Phong Vũ gật đầu.
“Tâm trạng không tốt sao?” Trình Hạ cẩn thận quan sát anh.
“Những lời này em đã lặp lại ít nhất năm lần.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu.
Trình Hạ thành thật trả lời: “Em chỉ là ăn ngay nói thật, hai ngày gần đây cảm xúc của anh chính xác là không được tốt cho lắm.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười cười, trở lại phim trường.
Mà trong căn hộ ở Manhattan, Phillip đang tận tình khuyên bảo: “Nghe có vẻ như trong chuyện này chị dâu cũng không có sai.”
“Đối phương là Catherine.” Augustine ngồi trên sô pha, lạnh lùng lặp lại một lần.
“Vậy thì sao? Đây là công việc bình thường.” Phillip nói, “Hơn nữa chúng ta cũng lén chị dâu, hợp tác với Calero.”
“Hợp tác với Calero là để giải quyết vấn đề!” Augustine hơi giận.
“Biết đâu chị dâu cũng muốn giải quyết vấn đề giữa anh và Catherine.” Phillip quyết đoán lùi về phía sau hai bước, để tránh vô vọng tai ương, “Ít nhất anh cũng phải nghe cậu ấy nói cho xong lý do, chứ không phải một mực phản đối, như vậy không công bằng.”