Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 41: Kỳ nghỉ giao thừa ngắn ngủi



~ Vì sao phải ngủ phòng khách ~

Một giờ sau, Augustine mở cuộc họp video, Phillip lập tức ân cần đưa lên một bó hoa hồng: “Chị dâu đang đợi anh về ăn tối.”

“Hạng mục khai thác khí than, Chính phủ bên kia có chút vấn đề, nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Phillip giúp anh mở cửa, nho nhã lễ độ xoay người, “Mọi việc cứ giao cho em, còn giờ chỉ cần hưởng thụ một đêm tuyệt vời này.”

Dạ Phong Vũ đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, bên cạnh là cốc nước và hộp thuốc.

“Không khỏe sao?” Augustine ngồi bên giường.

“Chắc là trạng thái bình thường.” Dạ Phong Vũ đặt sách xuống, hai tay lười biếng ôm vai anh, “Làm việc xong rồi?”

“Nhưng anh không muốn mỗi lần làm xong, em đều sẽ bị sốt.” Augustine ôm người vào lòng, lông mày hơi nhăn lại.

“Không sao, sau này có thể từ từ học.” Dạ Phong Vũ cười, sau đó còn thật thà nói, “Anh đã tiến bộ rất nhiều.”

Augustine bắt đầu suy nghĩ, có nên xin chút sự giúp đỡ từ…… Nghiêm Khải. Dù sao nếu nói đến loại chuyện này, cậu ta chắc chắn có kinh nghiệm hơn mình.

“Đang nghĩ gì vậy?” Dạ Phong Vũ ghé sát vào nhìn anh.

“Về hội nghị lúc trước.” Augustine vô cùng bình tĩnh lấy cớ.

“Rất khó giải quyết sao?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Vừa rồi anh hình như rất hoang mang.”

Augustine mặt than: “Anh sẽ không vì loại chuyện này mà hoang mang!”

“Vậy đừng nghĩ nữa.” Dạ Phong Vũ xoa xoa hai má anh, “Ngủ một giấc thật ngon quan trọng hơn.”

Phillip đảm đương vai phục vụ phòng, đẩy xe đưa bữa tối đến, còn kiên trì cầm theo bó hồng lúc nãy, nếu không phải vì Augustine đuổi ra ngoài, cậu ta thậm chí còn muốn ngâm một bài thơ tình, lại kéo một bản violon xin tiền boa.

“Hoa rất đẹp.” Dạ Phong Vũ tiện tay rút ra một cành, bẻ ngắn rồi cắm vào túi áo vest của anh.

“Em thích nó?” Augustine bắt đầu hối hận, vì sao mình vừa rồi không có nghe theo đề nghị của Phillip.

“Ngày mai em chỉ cần làm việc nửa ngày.” Dạ Phong Vũ xỏ dép lê đứng lên, “Muốn đi ra ngoài chơi không?”

“Không sợ bị phóng viên chụp được sao?” Augustine giúp cậu kéo ghế.

“Một chút, nhưng anh hẳn là sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.” Dạ Phong Vũ cố gắng duỗi lưng, “Lên núi được không?”

“Chăm vận động là tốt, nhưng sau khi ốm hẳn là càng nên nghỉ ngơi.” Augustine ngồi đối diện cậu, “Cho nên kiểu gì cũng không cho đi.”

“Anh không chán sao? Cứ ở mãi trong khách sạn.” Dạ Phong Vũ đút cho anh một miếng cà chua.

“Anh đến Trung Quốc là để cùng em đón năm mới, không phải để đi leo núi.” Augustine trả lời.

Dạ Phong Vũ cười ra tiếng: “Thôi được, chúng ta cùng ở lại khách sạn vậy.”

Bữa tối nhẹ nhàng, cũng không phải khẩu vị Augustine thích, nhưng anh vẫn tỏ vẻ khen ngợi với Phillip.

Bởi vì Dạ Phong Vũ rất thích.

Trình Hạ hết sức chăm chú ghé vào tường nghe ngóng.

Phillip đứng bên cạnh cậu nói: “Cậu phải tin tưởng Augustine, tuy rằng kỹ thuật của anh ấy chưa thật tốt, nhưng về cơ bản mà nói thì vẫn là một người tình ôn nhu.”

“Vậy sao?” Trình Hạ lo lắng lo lắng, “Ngày mai anh họ còn phải quay phim.”

“Đương nhiên là thật.” Phillip mở cửa, “Không tin cậu qua xem, bọn họ bây giờ nhất định là đang yên lặng ôm nhau, chuẩn bị cùng nhau đi vào giấc mộng đẹp.”

“Tôi mới không xem.” Trình Hạ nhanh chóng lắc đầu.

Sau đó chợt nghe phòng tắm bên cạnh như có như không truyền đến một tiếng kêu.

Trình Hạ hít sâu một hơi: “Anh nghe thấy không, là giọng của anh họ.”

“Không thấy.” Phillip kiên quyết phủ nhận.

Trình Hạ về giường nằm úp sấp, trong lòng sợ hãi nghĩ nhất định đêm nay không thể tiếp tục dâm loạn a, phải đi ngủ sớm một chút!

“Đừng nghịch.” Dạ Phong Vũ cười ngăn tay anh, hai người trong bồn tắm nhỏ hẹp, bọt xà phòng vương khắp sàn.

“Em như thế này rất đáng yêu.” Augustine ôm lấy thân thể dính đầy bọt của cậu, “Anh sẽ cân nhắc việc mở rộng gấp đôi bồn tắm trong lâu đài.”

“Sau đó dùng để bơi?” Dạ Phong Vũ trêu chọc.

“Anh càng vui lòng làm chuyện khác.” Augustine nhướng mi.

“Ngày mai là đêm giao thừa, từ mùng một đến mùng ba đều là ngày nghỉ.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Cho nên ít nhất đêm nay để cho em nghỉ.”

“Vì sao dạo này lại gầy?” Augustine sờ eo cậu, hơi hơi bất mãn.

“Vì yêu cầu của vai diễn.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Lần sau em sẽ tranh thủ diễn một vai béo mập.”

“Không nghĩ đến việc đổi nghề sao?” Augustine lại nhắc tới đề tài này.

“Ví dụ như?” Giọng Dạ Phong Vũ lười biếng.

“Việc em muốn làm.” Augustine nâng cằm cậu, cúi xuống hôn một cái.

“Thật ra việc em trở thành diễn viên, vốn là vì một việc bất ngờ.” Dạ Phong Vũ nói, “Nhưng sau đó lại thật sự thích.”

“Việc gì bất ngờ?” Augustine nhìn cậu.

“Một chuyện bất ngờ rất không tính là tốt.” Dạ Phong Vũ tự giễu cười cười, “Thời điểm đó em hẳn là phải làm một người khác, sống ở thế giới khác.”

“Có thể nói cho anh biết không, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Augustine ôm chặt cậu.

“Anh muốn nghe sao?” Dạ Phong Vũ nắm tay anh, cảm xúc hơi hơi hạ xuống, “Chính là thật sự rất không ra gì.”

“Anh sẽ không ép em.” Augustine vỗ vỗ lưng cậu, “Đừng sợ.”

“Sang năm sẽ nói cho anh, được không?” Sau một lát, Dạ Phong Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

Augustine gật đầu.

“Vậy trong bốn ngày này, tạm thời quên chuyện này đi.” Dạ Phong Vũ hai tay kéo hai má anh.

Augustine tỏ vẻ nghi hoặc: “Vừa rồi chúng ta đang nói chuyện gì?”

Dạ Phong Vũ bật cười, ôm sát lấy anh: “Cám ơn.”

Augustine nghiêng mặt hôn cậu, lại nhanh chóng siết chặt cậu.

Đêm nay giống như Phillip đoán, trong phòng rất yên tĩnh. Hai người ôm nhau ngủ, giấc mộng thật ấm.

Sáng sớm hôm sau, Augustine nhìn cậu: “Chúc mừng năm mới.”

“Sai rồi, những lời này giữ lại để mai nói, hoặc ít nhất là sau đêm nay.” Dạ Phong Vũ duỗi lưng.

Tay phải Augustine đương nhiên là đi thẳng xuống, từ sau lưng sờ soạng mông, rồi lại đến da thịt mẫn cảm trong đùi non —- anh rất thích thói quen ngủ trần của tình nhân nhỏ của mình, thậm chí ngay cả quần lót cũng cảm thấy rất dư thừa.

“Dừng!” Dạ Phong Vũ quyết đoán ngồi dậy. Cứ để sự việc phát triển thêm, có lẽ hôm nay muốn rời giường cũng biến thành hy vọng xa vời.

“Mấy giờ xong việc?” Augustine tựa và đầu giường hỏi.

“Bây giờ em còn chưa đi làm.” Dạ Phong Vũ để chân trần đi vào phòng tắm, “Ít nhất cũng phải sau buổi trưa một chút.”

“Hôm qua em nói với anh là đi làm nửa ngày.” Augustine không vui, “Giới hạn hẳn là mười hai giờ trưa.”

“Một giờ mà thôi.” Dạ Phong Vũ không thể không quay lại, chân sau quỳ gối ghé vào hôn anh, “Phải nghe lời, ngoan.”

Augustine mặt than nói: “Anh không phải trẻ con.”

“Anh đương nhiên không phải.” Dạ Phong Vũ liếm môi, ánh mắt có chút gian tà, “Không ai rõ chuyện này hơn em.”

Augustine nhất thời máu trào lên não, kéo người xuống đặt dưới thân, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.

Vì thế em họ đáng thương đành phải ở ngoài cửa đợi thêm nửa tiếng, trong lòng rất là ai oán.

Thành phố có tuyết lớn, rất hợp với cảnh phim hôm nay phải quay, nhưng cũng tăng thêm cho việc quay phim không ít khó khăn, vốn dự định mười hai giờ trưa có thể xong, nhưng phải kéo dài tới tận bốn giờ mới miễn cưỡng hoàn thành. Có điều mọi người không có oán giận, đều cao hứng phấn chấn kết thúc công việc dọn dẹp xong quay về khách sạn, chuẩn bị tìm một chỗ đặt bánh chẻo cho toàn bộ đoàn phim ăn mừng năm mới.

“Tôi sẽ không đi đâu.” Dạ Phong Vũ xin phép đạo diễn, “Hôm nay có hẹn bạn.”

“Vậy tự chơi vui vẻ.” Tằng Phàm vỗ vai cậu, cũng không nói thêm gì. Mấy ngày nay, cho dù không có mắt nhìn, cũng có thể nhận ra ba mươi sáu người kia căn bản không phải là “diễn viên quần chúng” cái gì hết, mà giống như vì Dạ Phong Vũ nên mới đặc biệt xuất hiện. Tuy rằng đoán không ra lý do cụ thể, nhưng trong giới này mỗi người đều phải biết quan sát, đương nhiên không ngốc nghếch mà hỏi ra, cũng chỉ có thể trong phạm vi chức trách của mình, cho cậu sự tự do nhất định.

Trình Hạ lái xe, thẳng đường đưa người đến một biệt thự cách phim trường một giờ chạy xe, Augustine và Phillip đã đến trước rồi.

“Chúng tôi đang thảo luận việc mua nơi này.” Phillip nhiệt tình vô cùng.

“Nhưng đây là quà Mục tổng mua tặng Chung đạo diễn.” Trình Hạ 囧囧 hữu thần, chắc không đến mức đánh nhau đi.

“Nếu em thích, anh không có ý kiến.” Augustine kéo Dạ Phong Vũ vào lòng mình, cúi xuống hôn một cái.

Trình Hạ: “………..”

Tôi còn ở đây!

Phillip thì lại thấy rất là hài lòng.

“Làm việc có mệt không?” Augustine hỏi.

“Tốt lắm, nội dung phim cũng không có gì quá khó khăn.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ anh, “Em đi thay quần áo.”

“Anh giúp em.” Augustine nhấc vali của cậu lên, hai người nắm tay cùng lên lầu.

Trình Hạ và Phillip nhìn theo, ngay cả hạt dưa trong tay cũng quên cắn!

Cái gì gọi là tình yêu chói mù mắt.

Chính là đây.

“Thế nào, cậu còn không cảm thấy họ sẽ sớm kết hôn?” Phillip lấy tay huých huých cậu.

“Tôi cần thay đổi tiền cược.” Em họ rất thức thời.

Mười phút sau, hai người mặc đồ đôi ở nhà, trong phòng khách vừa ăn hoa quả vừa cười đùa xem TV, thậm chí ngay cả chương trình chào mừng năm mới nhàm chán cũng không tha.

Trình Hạ sâu sắc cảm thấy, anh họ của mình cùng với nam thần đã sớm hưởng thụ cuộc sống lúc bảy mươi tuổi về hưu.

Phillip thì lại rất cảm động, vừa thái rau vừa ngâm thơ tình.

Một lát sau khi Trình Hạ ép xong hai ly nước trái cây, bưng lên vừa định mang ra, kết quả chỉ thấy hai người đã hoàn toàn từ bỏ TV, đang ôm nhau hôn lưỡi nồng nhiệt.

“Vừa rồi tôi nói sai, bọn họ căn bản không phải bảy mươi tuổi.” Em họ trở lại phòng bếp, rất muốn nghẹn ngào một phen —— kiềm chế chút đi a, phòng ngủ ở ngay trên lầu!

“Làm sao bây giờ, fan nhỏ của anh hình như bị dọa rồi.” Dạ Phong Vũ trêu.

“Cho nên phải trở về giường đúng không?” Giọng Augustine tối đi.

“Không được, đêm nay phải ăn cơm tất niên sau đó đón giao thừa.” Dạ Phong Vũ kéo hai má anh.

“Anh là người nước ngoài.” Augustine ý đồ trốn tránh.

“Lí do gì cũng không được phép dùng.” Dạ Phong Vũ vỗ ngực anh, “Nếu không ngoan, hôm nay ngủ phòng khách.”

Augustine: “…….”

Ngủ phòng khách?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.