Truy Trục

Chương 5



Thống Tề Trữ đối với tình hình quỷ dị giữa hai người không có phát giác, thần bí nhẹ giọng nói: “Ngày mai ở trận đấu của các vương tử được phân thành mấy đội, ta có được cái danh sách a” theo trong tay áo lấy ra một tờ giấy mỏng, rồi giận dữ nói: “Hai người một đội tính một lượt thành tích, so kỵ mã lại so tài bắn tiễn. Ai, đáng tiếc Thập tam vương huynh thân thủ tốt như vậy cư nhiên cùng Tứ vương huynh ở một đội, thật tiện nghi cho hắn a. Tam vương huyng chỉ là một con mọc sách, tài bắn cung lại không tốt, cố tình cùng ta một đội a, như vậy hợp tác, huynh nói xem ta như thế nào thắng a? Còn muốn ở phụ vương thể hiện bản lĩnh cái gì a” nói xong sầu mi khổ kiểm

Lạc Cách đối việc này tuyệt không để ý. Kinh Vân cũng là một bộ không sao cả 

Mặc Thống Tề Trữ sầu mi khổ kiểm hô to gọi nhỏ, hai người đều đang mang tâm tư khác nhau a. Một người muốn nghĩ ly Đại vương huynh xa một chút, một người gắt gao túm lấy ngọc thủ mềm mại muốn đem người kia lạp đắc gần hơn một chút 

Thống Tề Trữ nói: “Tứ vương huynh tuy rằng thái độ làm người không được tốt lắm, nhưng là tài bắn cung cũng là nhất lưu (đại loại là rất tốt) a, cùng với Thập tam vương huynh một đội xem ra phần thắng nhất định thuộc về họ đi. Thập tam vương huynh, được phụ vương tưởng thưởng nhớ đừng quên của ta một phần a” 



Thống Tề Trữ nói như thế Kinh Vân không thể không để ý đến, điều này lại khiến Lạc Cách chú ý 

Bỗng nhiên nghĩ đến Kinh Vân ngày thường giấu ở Đông đình cũng không đi ra ngoài, dung mạo kinh người không người biết, ngày mai tất nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý, đến lúc đó người cùng hắn chơi đùa sẽ càng nhiều, vậy việc mình muốn hấp dẫn sự chú ý của Kinh Vân lại càng khó 

Như vậy tưởng tượng trong lòng khó tránh khỏi mất hứng liền đem Thống Tề Trữ vài ba câu đuổi đi, lại bám Kinh Vân cả một buổi chiều, buộc Kinh Vân bồi mình dùng thiện rồi mới không tha làm hắn trở về 

Thả Kinh Vân trở về rồi trong lòng còn không có yên ổn a, lăn qua lộn lại tưởng tượng cảnh tượng ngày mai Kinh Vân bị mọi người vây quanh quan khán, Lạc Cách trong lòng lại phiền toái đối Lạc Vân nói: “Ta đi thưởng nguyệt, ngươi đem Kinh Vân kêu đến bồi ta” 

Đêm đông, Lạc Cách đứng ở ven hồ tràn ngập sương khuya im lặng không nói mà thưởng nguyệt 

Lãnh… (lạnh)

Hàn khí thấu tận xương, từng trận thổi lại đây lại bị áo choàng bằng phượng mao ngăn trở 

Kinh Vân đứng ở phía sau hắn yên lặng cùng Lạc Cách thưởng nguyệt. Y bị Lạc Cách bỗng nhiên gọi đến đây, ở trong gió rét đứng một canh giờ lại không có nghe được hắn đối với mình nói một chữ. Lại không thể tự tiện rời đi, đành phải đứng ở một bên chờ Lạc Cách phân phó 

Tuyết khi nào rơi? 

Kỳ thật Lạc Cách đối ánh trăng không có hứng thú a, nghĩ đến mình đủ loại không an lòng đều là bởi vì Kinh Vân này một lãnh nhân không có tâm can a. Lạc Cách chẳng qua là tràn ngập ác ý muốn mượn cớ cố khó xử y a ( anh thật rảnh a). Tuy bên ngoài là một bộ đang thưởng nguyệt nhưng lại luôn chú ý đến vẻ mặt của Kinh Vân a 

Đứng trong gió lạnh, ngay cả mình trên người thật dày quần áo còn có điểm hàn ý, thật không rõ mảnh khảnh như Kinh Vân vì cái gì có thể chịu đựng lâu như vậy. Vốn định để cho y đứng chịu lạnh, muốn đem vẻ mặt đạm mạc của y đánh nát liền như vậy quên đi. Giờ phút này lại khơi mào hứng thú của Lạc Cách, hắn muốn nhìn này Vương đệ cùng đầu gỗ giống nhau khi nào thì sẽ có biểu hiện của người bình thường a 

“Ngày mai tụ hội Thập tam vương đệ hẳn là chuẩn bị tốt đi” 

Kinh Vân nhẹ nhàng nói: “Không có gì tốt để chuẩn bị, đi liền đi” 

Lạc Cách hận nhất thần sắc thản nhiên như băng ngàn năm này của Kinh Vân, giờ phút này lại càng căm tức, hắn tùy tay cầm lên một cái chén làm bằng ngà voi hướng hồ nước ném đi 

Tai liền nghe thấy âm thanh xao động của nước 

Lạc Cách hung hăn nhìn cái chén chìm xuống nước, hồ nước cũng không sâu đại khái là đến thắt lưng, nước lại trong suốt cho nên có thể thấy rõ ràng cái chén làm bằng ngà voi ở đáy hồ 

Hắn quay đầu lại nhìn xem Kinh Vân đang khoang tay mà đứng ở phía sau, y thùy mi thuận mắt (đang nhắm mắt a) bộ dáng như một lão tăng nhập định, hắn thật sinh khí a, Lạc Cách chỉ về phía hồ nói: “Đi, lấy đến cho ta” 

Kinh Vân nhìn cái chén đang nằm trong nước lạnh như băng, cũng không nói gì liền cởi hài bước đi thong thả về phía hồ đem chén lấy lên, lại lên bờ đưa đến trước mặt Lạc Cách 

Nước ao vào mùa đông lãnh đến thấu xương, Kinh Vân theo trong nước đi ra, xiêm y ướt đẫm. Lạc Cách cầm cái chén trong tay cũng lãnh đắc khiến hắn run lên. Kinh Vân giờ giống như cẩm thạch tái nhợt thế nhưng lại mang theo một loại lãnh đạm cùng kiều mị đến khó tả 

Lạc Cách nhịn không được đem Kinh Vân ôm trụ trong ngực, miệng nói: “Lạnh như thế ngươi liền thật sự đi xuống?” nói xong một tay giữ lấy eo y, một tay giả khai áo choàng trên người cấp cho Kinh Vân mặc 

Kinh Vân hận nhất gần người a, hai tay liền đẩy Lạc Cách ra, nói: “Thỉnh Đại vương huynh tự trọng” 

Lạc Cách lòng tràn đầy quan tâm lại bị Kinh Vân đẩy ra, thấy y tránh mình như tránh xà, oán hận nhiều ngày liền bốc lên, hắn lãnh mặt hỏi: “Tự trọng? Ta có chỗ nào phải tự trong a? Ngươi thân là vương đệ, thấy ta liền trốn, ngươi mới là người cần suy nghĩ lại a” hắn trong lòng bỗng nhiên vô cùng đau đớn, hận không thể tìm phương pháp hảo hảo tra tấn y một chút. Ánh mắt xoay chuyển lại thấy cái chén vừa được vớt lên liền hung hăn cầm lên nhất ném vào hồ nước làm bọt nước văng tung tóe 

“Lấy về” (anh đi chết đi đồ độc ác)

Kinh Vân cũng không biện bạch, lặng lẽ nhìn Lạc Cách liếc mắt một cái, không biết mình có phải hay không kiếp trước cùng Đại vương huynh kết hạ tù oán, y thở dài một tiếng lại xuống nước đến chén trở về 

Lạc Cách nhận chén lại nhất ném 

Như ngày đó kêu Kinh Vân rót rượu giống nhau, chính là đều vì sinh khí nên muốn làm khó Kinh Vân 

Như vậy không ngừng xuống nước, tiếp nước (tiếp xúc với nước) Kinh Vân toàn thân ướt đẫm sớm lãnh đắc môi tím tái, càng phát ra nhợt nhạt 

Lạc Cách trong lòng nhìn khó chịu, vừa hận y thế nhưng một câu cầu xin tha thứ cũng không chịu nói, chẳng sợ gọi một tiếng “Đại vương huynh” chính mình cũng trăm triệu sẽ không như vậy đối với y 

Lạc Vân ở tẩm cung thấy Lạc Cách kêu Kinh Vân thưởng nguyệt hơn nửa đêm cũng không trở về, không yên lòng bèn dẫn theo hai tiểu nha đầu tìm đến. Vừa lúc thấy Kinh Vân cả người ướt đẫm lung lay sắp đổ, Lạc Cách cứ liên tục đem chém ném xuống nước, mệnh lệnh “Lấy” 

Tra tấm trong tiết trời lãnh như vậy nhất định sinh bệnh nặng a 

Nghe thấy Lạc Cách còn muốn Kinh Vân xuống nước, Lạc Vân vội vàng đi khuyên: “Điện hạ, không được. Trời lãnh như thế a” 

Lạc Cách tức giận đến xanh mặt, chỉ vào Kinh Vân thần tình vẫn như cũ lạnh lùng nói: “Ngươi xem xem, có người như vậy quật cường? Hắn là liều mạng cùng với ta đấu khí a, ta sẽ thành toàn hắn” 

Lạc Vân thấy Kinh Vân lãnh đắc không ngừng run rẩy, nhưng thần sắc vẫn là như vậy thản nhiên, bộ dáng một bộ nhâm quân xử lý (mặc người xử trí). Nàng trong khoảng thời gian này cùng y ở chung, biết y vô thanh vô túc tính tình vô cùng tốt, lại biết Lạc Cách tất cả tâm tư đều đặt ở Kinh Vân nàng không khỏi đau lòng giùm Kinh Vân tự nhiên chịu khổ. Nàng lại ở bên tai Lạc Cách mềm giọng khuyên nhủ: “Điện hạ muốn dạy huấn Vương đệ còn có rất nhiều biện pháp a. Trời lãnh như thế này, đứng ở trong gió đều đã sinh bệnh huống chi lại mặc y phục ẩm ướt đứng trong gió a. Ngũ công chúa không phải là mùa đông ở bên hồ bước hụt một bước té xuống nước liền liên tục vài ngày sốt cao mà tử sao? Như vậy phạt, nếu làm cho Thập tam vương tử tuổi còn trẻ lưu lại một cái căn bệnh, điện hạ lại như thế nào nhẫm tâm a?” 

Lạc Cách nghe Lạc Vân nói tới việc Ngũ vương muội bệnh tử trong lòng cả kinh, trừng mắt Kinh Vân thật lâu, thấy y ướt sũng đứng lắc lư trong gió như phù dung không khỏi bắt đầu đau lòng, đối Lạc Vân nói: “Ta rốt cục là Đại vương huynh, chẳng lẽ liền như vậy khó xử đệ đệ mình? Không thưởng nguyệt nữa, kêu y trở về đi” nói xong lấy áo choàng của mình đưa cho Lạc Vân, cũng không nhìn Kinh Vân cứ như vậy trở về tẩm cung 

Lạc Vân nhìn Lạc Cách đi rồi, vội đem áo choàng vì Kinh Vân khoát lên, cùng hai tiểu nha đầu đưa Kinh Vân quay trở về tiểu viện 

Kinh Vân ban ngày bồi Lạc Cách, đêm đến lại bị hắn như vậy gây khó dễ, đi tới viện ngoài đã muốn duy trì không được, chân mềm nhũn tựa vào cửa thở dốc 

Lạc Vân luống cuống cả lên, mấy người vội đem Kinh Vân dìu vào buồng trong 

Phỉ Lục, Phỉ Hồng vẫn chờ cửa Kinh Vân, nhìn thấy y ướt sũng cả người lạnh lẽo được dìu vào liền giật nảy mình, vội vàng vì Kinh vân thay đổi y phục, lại lấy nước ấm giúp y làm ấm người 

Lạc Vân nhìn một đám người kêu loạn hầu hạ Kinh Vân, lặng lẽ đi tìm một tiểu nha đầu nói: “Nhanh đi tìm chút dược trị hàn khí nhập thể mang đến” lại riêng phân phó: “Cẩn thận một chút, không cần cho Điện hạ biết” 

Lạc Vân phân phó không ai dám trì hoãn, dược rất nhanh được tìm đến là hai khỏa dược hoàn (thuốc), Lạc Vân vội vàng đem dược hoàn cùng nước ấm uy Kinh Vân uống 

Một trận bận rộn cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hít thở tinh tế của Kinh Vân, tựa hồ đã muốn ngủ đắc trầm ổn, Lạc Vân dặn dò kỹ Phỉ Hồng tỷ muội hảo hảo chăm sóc y rồi mang theo hai tiểu nha đầu quay về tẩm cung 

Trời càng về khuya, ánh trăng càng lớn càng tròn, Lạc Vân vào tẩm cung vù vù xoa xoa tay, cũng không cầm được đánh mấy cái nhảy mũi, lại rón ra rón rén đi đến trước giường Lạc Cách nhìn hắn ngủ, lúc này mới thay y phục rồi đi ngủ 

Lạc Vân là thị nữ bên người Lạc Cách, giường của nàng cùng Lạc Cách chỉ cách một bức rèm che, để ngừa thời điểm Điện hạ buổi tối cần người thị hầu lại tìm không thấy ai 

Nàng một đêm nghe thấy Lạc Cách lăn qua lộn lại không ngừng ngoạ ngoạy, biết hắn lo lắng Kinh Vân, lại không tiện hỏi, nàng trong lòng âm thầm buồn cười. Nhớ tới thái độ của Lạc Cách đối với Kinh Vân lại có điểm vì Kinh Vân lo lắng 

Bất tri bất giác, trong tẩm cung có hai người đều không ngủ ngon, trợn tròn mắt đến hừng đông 

Ngày hôm sau Lạc Cách thức dậy thật sớm, làm cho Lạc Vân gọi người thị hầu rửa mặt chải đầu. Bởi vì hôm nay phải tham gia Vương gia tụ hội, cố ý mặc vào triều phục nạm vàng long biên (áo màu vàng thêu rồng) của Đại vương tử 

Lạc Cách làm cho Lạc Vân cẩn thận vì mình đội phát quan, che dấu hỏi: “Hôm qua Kinh Vân trở về, rốt cuộc thế nào?” 

Lạc Vân cũng đang lo lắng hơi hơi nghĩ nghĩ, an ủi Lạc Cách nói: “Hôm qua trở về dùng nước ấm làm ấm thân liền ngủ, nghĩ đến không có trở ngại đi” 

Lạc Cách nhẹ nhàng gật đầu, chợt gọi đến một người hầu phân phó: “Ngươi đi truyền lời của ta nói Thập tam vương tử tối hôm qua ngủ đắc vãn (ngủ trễ), buổi sáng không cần tới nơi này, ngủ thêm một lát” lại chỉ vào cung tiễn của mình: “Đem này đưa cho y, nói hôm nay là ngày huynh đệ tỷ thí, chỉ cần cố hết sức là được. Cầm cung tiễn của ta không người nào dám khi dễ y a” 

Người hầu khom người đáp ứng cầm cung tiễn nhanh chóng ly khai 

Lạc Cách xa xa nhìn hắn đi ra đại môn (cửa chính) tẩm cung liền lộ ra một tia trấn an, khi quay lại thấy Lạc Vân chính mín môi cười, cảm thấy ngượng ngùng a ngượng ngùng địa nói: “Y ở tại Lượng cung ta không thể không chiếu ứng một chút a” 

Lạc Vân biết miệng hắn cứng rắn cũng không đáp lời, một mặt cười tủm tỉm an bài điểm tâm bồi Lạc Cách ngự thiện, sau đó đến Khải Thiên cung nơi diễn ra tụ hội 

Kinh Vân hôm qua bị Lạc Cách ngược đãi, liên tục xuống nước 

Toàn thân ướt sũng nước nên trúng gió. Tối hôm qua may mắn được Lạc Vân xử trí đích đáng, lại uống hảo dược trị phong hàn, buổi sáng khi tỉnh lại tuy rằng cả người vô lực nhưng không có sốt cao 

Phỉ Hông tỷ muội ở bên giường bồi y cả một buổi tối, thấy Kinh Vân tỉnh sắc mặt hoàn hảo đều thở hắc một hơi 

“Thập tam vương tử cũng nên dậy a, Vương gia tụ hội đã muốn mau bắt đàu” Phỉ Hồng bưng thủy bồn (chậu nước) ấm đi tới nhìn kỹ sắc mặt của Kinh Vân vẫn có chút lo lắng: “Có phải hay không không thoải mái? Yết hầu đau không? Nếu thật sự không được thì cần dậy a, nhờ Lạc Vân tỷ ở trước mặt Điện hạ cầu tình giúp Thập tam vương tử qua một ải này a” 

Kinh Vân cũng không muốn đứng lên, y không có phát sốt, thân thể lại thật suy yếu a, y lười biếng không nghĩ động, nghe thấy Phỉ Hồng nói như vậy đang muốn gật gật đầu tiếp tục ngủ không biết Thống Tề Trữ ở đâu xông vào 

“Thập tam vương huynh còn chưa dậy?” Thống Tề Trữ vốn là muốn sáng sớm quấn lấy Lạc Cách cùng đến Khải Thiên cung nhưng Lạc Cách là Đại vương tử nên chiếu theo lễ nghi phải đi tới chỗ phụ vương để thỉnh an. Tìm không thấy Lạc Cách đương nhiên sẽ tìm Kinh Vân 

Hắn không hề biết chuyện tối hôm qua, đi vào buồng trong liền như sam giống nhau dính lấy Kinh Vân túm y dậy 

“Thập tam vương huynh nhanh lên nhanh lên. Chúng ta bị muộn rồi a, Khải Thiên cung đã muốn tràn đầy người, hôm nay chính là thật sự náo nhiệt a” một bên la hét một bên cầm lấy nội y của Kinh Vân vì y thay y phục 

Kinh Vân sợ nhất cùng người quá phận tiếp cận, lại chống không lại nét mặt vui vẻ của Thống Tề Trữ đành phải đầu hàng nói: “Ta đây liền dậy, Thập ngũ vương đệ cứ đi trước a” bấc đắc dĩ chính mình thay y phục, lung tung rửa mặt chải đầu một phen, liền bị Thống Tề Trữ cao hứng kéo đến Khải Thiên cung nơi vương thất đang tụ hội 

Kinh Vân gượng chống cả người không khỏe đến Khải Thiên cung, tới nơi liền không khỏi sửng sốt 

Vương thất thịnh vương người đông y đương nhiên biết, lại chưa bao giờ như thế tự mình thể nghiệm qua 

Vương phi ba mươi mấy người, hoàng tử mười hai người, công chúa mười người, trừ bỏ năm hài nhi chết non cùng bệnh tử thì còn lại thất nam, lục nữ a 

Này đó vương tử công chúa thật vất vả tụ ở đại điện vui vui vẻ vẻ nói cười, chưa kể đến cách ăn mặc chải chuốt cũng tốn một phen công phu a, nam tử anh khí bừng bừng phấn chấn, nữ tử lại diễn lệ động lòng người, người hầu, công công, nha đầu, nhũ mẫu, hơn hai trăm người cứ như vậy đem Khải Thiên cung to lớn tễ đắc ồn ào huyên náo 

Thống Tề Trữ dắt Kinh vân đến một góc an tọa ăn trái cây chờ phụ vương cùng Đại vương huynh lại đây, một bên chỉ vào những người trong đại điện vì Kinh Vân giới thiệu 

“Đây là tam Vương huynh Lệnh Tuyền, hắn thích nhất đọc sách, nhưng việc hắn làm lại không có một chút gì mang vẻ văn nhã. Ở giữ là Thất vương tỷ đang cũng mẫu phi nàng nói chuyện, Thất vương tỷ thái độ làm người tối hào sảng, ngay cả nam tử cũng không sánh bằng a, Đại vương huynh cùng ta trước đây rất thích cùng nàng ngoạn a” 

Thống Tề Trữ nói đầy hứng khởi, như người hiến vật quý đem những gì mình biết nhất nhất nói cho Kinh vân biết 

Kinh Vân lại đối với này đó sự việc không có hứng thú, cảm thấy người càng ngày càng khó chịu 

“Thập tam vương huynh, thật nhiều người nhìn ngươi a” Thống Tề Trữ cười hắc hắc đối Kinh Vân đắc ý nói: “Trong cung nhiều như vậy huynh đệ tỷ muội, ta xem nhận thức của ngươi cũng chỉ có Đại vương huynh và ta a” 

Kinh Vân nghĩ thầm: nhận thức hai người các ngươi ta đã muốn khó chịu vạn phần. Y thích thanh tịnh, đối cảnh như vậy la hét ầm ĩ cảm giác sâu sắc chán ghét, nhưng trên mặt tuyệt nhiên lại không có biểu hiện chát ghét, vẫn là chiêu bài một bộ thản nhiên 

Đợi một hồi Khải Thiên cung bỗng nhiên một trận xôn xao, mọi người đều theo chỗ ngồi đứng lên nhìn xa xa 

Thống Tề Trữ cũng túm lấy Kinh Vân hưng phấn nói: “Phụ vương đến a” 

Quả nhiên, ngoài cung đang tiến hành nghi lễ đón Hoàng thượng, cung nữ thị vệ y phục nghiêm trang nhất tề đứng hai hàng 

Chỉ nghe thấy người hầu đứng ở đại môn hô lớn: “Bệ hạ cùng Lạc Cách điện hạ giá lâm” 

Ngoài đại môn đi vào một người mặc tinh xảo trường bào long văn, thân khoát áo choàng thêu hình song long thương châu, tinh tráng uy vũ mỉn cười nắm thủ Lạc Cách đi vào đại điện, người đó không ai khác chính là Song Quốc hoàng đế Nếu Diễn

Tất cả mọi người quỳ xuống hành lễ 

“Tham kiến phụ vương, tham kiến Đại vương huynh” 

“Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Lạc Cách điện hạ” 

Nếu Diễn là một nam nhân chính trực tráng niên, một thân khí thế uy nghi lẫm liệt, đảo mắt một lượt mỉn cười nói: “Đều đứng lên đi” 

Kinh Vân cùng mọi người đứng lên lại bỗng nhiên say sẫm thiếu chút nữa ngã vào người Thống Tề Trữ, may mắn Thống Tề Trữ lanh mắt liền nhanh tay một phen đỡ lấy 

“Thập tam vương huynh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” 

Kinh Vân dấu diếm dấu vết thoát khỏi Thống Tề trữ nâng đỡ, miễn cưỡng đứng thẳng nhẹ nhàng nói: “Không có gì đáng ngại, đứng dậy hơi nhanh đầu có chút choáng váng” 

Lạc Cách tiếng vào đại điện liền tìm kiếm thân ảnh của Kinh Vân, xa xa trông thấy Kinh Vân ở Thống Tề Trữ trên người gần một hồi lâu hai người cử chỉ vô cùng thân thiết trong lòng giận dữ, lại e ngại phụ vương ở bên, huynh đệ tỷ muội đều đang ở đại điện đành phải áp chế cơn tức không phát một tiếng 

Nếu Diễn đã an tọa trên đài cao, ngồi ngay ở phía sau chính Mục Hương phi người đang được tối sủng ái, bên cạnh hiển nhiên là Lạc Cách đều này cũng nói lên thân phận đặc thù của hắn 

“Hôm nay Vương gia tụ hội là vì cùng chung thiên luân (không rõ lắm) tất cả không cần quá câu thúc. Phụ vương ngày thường chính vụ bận rộn, hôm nay phải hảo hảo khảo cứu (kiểm tra) một chút tài sắn bắn cưỡi ngựa của các người” Nếu Diễn hôm nay tinh thần tốt lắm, trên mặt thường mang ý cười, vừa nói một bên tiếp nhận ti quyên (hình như là bảng danh sách a) người hầu đưa đến: “Mười lăm tã hữu vương tử hai người một tổ cùng tỷ thí, một canh giờ làm hạn định, tổ nào săn nhiều con mồi liền thắng. Thắng có thưởng, thua phải chịu phạt” hắn nhẹ nhàng cười: “Mặc dù là mùa đông, tiểu thú ở khu vực săn bắn của Vương gia cũng không ít, các ngươi hảo hảo làm cho phụ vương cao hứng a” 

Chúng vương tử cùng hô đồng ý 

Nếu Diễn lại nói: “Phân tổ đã muốn tốt lắm, Lạc Cách ngươi nhất đọc” 

“Ân, phụ vương” Lạc Cách đứng lên lãng lang (bó tay, ta không hiểu) mà đọc: “Lệnh Tuyền, Thống Tề Trữ một tổ…” 

Phân tổ giống như tin tức mà Thống Tề Trữ lấy được trước đó 

Thống Tề Trữ đối Tam vương huynh Lệnh Tuyền tài bắn cung cưỡi ngựa đều kém hắn nhăn mặt một cái, lòng tràn đầy không thoải mái. Kinh vân căn bản không có nghe vào, luôn luôn tại nghĩ muốn như thế nào có thể tìm phương pháp chuồn êm 

Nếu Diễn chờ Lạc Cách đọc xong nói: “Đều đi chuẩn bị đi, Lạc Cách lớn tuổi không cần cùng bọn đệ đệ so tài, cùng ta xem cuộc chiến a. Các công chúa cũng tới nhìn xem các huynh đệ thi đấu” 

Trong Khải Thiên cung mọi người đang theo Hoàng thượng chuẩn bị đi vào khu vực săn bắn, một người bỗng nhiên hối hả tiến vào 

Người này cũng mặc vương tử phục, mày rậm mắt to, trên người mang theo một cỗ thẳng thắn. Mới vừa vọt vào Khải Thiên cung ngẩn đầu nhìn thấy Nếu Diễn lập tức quỳ xuống hành lễ: “Khai Thiều bái kiến phụ vương” 

Nếu Diễn chính là kỳ quái như thế nào lại không nhìn thấy Tứ tử (con trai thứ tư), dừng bước hỏi: “Đi nơi nào, hôm nay Vương gia tụ hội, mỗi người đều đến liền ngươi tới muộn” 

Khai Thiều cười nói: “Tùy phụ vương trách phạt. Sáng nay vừa thức dậy, liền thấy Nhất Thiên Hương trong cung của nhi thần cư nhiên kết liễu. Ngày trước nghe phụ vương nói Nhất Thiên Hương nở hoa hiếm thấy, xinh đẹp dị thường, chính là chỉ nở rộ một ngày, chưa từng có gặp qua. Nghĩ phụ vương nhất định muốn tới khu vực săn bắn xem chúng ta thi đấu cho nên tự mình đem Nhất Thiên Hương đến bên ngoài khu vực săn bắn bày đặt, làm cho phụ vương một bên xem các huynh đệ tỷ thí lại vừa thưởng thức kỳ hoa nở rộ” 

Nếu Diễn nghe được một nửa trên mặt đã muốn cười mở, quay đầu đối Mục Hương phi ở phía sau nói: “Ngươi nghe một chút, hắn khi nào lại hiểu biết đạo lý như vậy a” 

Khai Thiều là nhi tử của Mục Hương phi, nàng liền cười đáp: “Này bướng bỉnh đứa nhỏ, Hoàng thượng cần phải giáo huấn nhiều mới được a” 

“Không bướng bỉnh, đây là hiếu tâm” Nếu diễn thật cưng chiều Mục Hương phi, Khai Thiều tính tình, bộ dáng ở chúng vương tử tối giống Nếu Diễn, cho nên địa vị của Khai Thiều ở trước mặt Nếu Diễn ngay cả Thống Tề Trữ so ra kém 

Trong tất cả vương tử duy nhất có thể ngăn cản Khai Thiều cũng chỉ có mỗi Lạc Cách 

Thống Tề Trữ thấy mẫu tử Khai Thiều tốn tâm tư lấy lòng phụ vương ở một bên oán hận nhẹ giọng nói: “Toàn nịnh bợ, cũng không biết an cái gì tâm” 

Lạc Cách ở phía sau Nếu Diễn quan sát, hết thảy thấy rõ cũng không lên tiếng chỉ mỉn cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.