Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

Chương 40: Anh xem đi



Bọn họ không phải là báo giấy, nên khâu xét duyệt cũng không nghiêm ngặt như báo giấy, nhưng theo suy đoán của Diêu Linh, dù cho có là báo giấy thì bài này cũng sẽ thuận lợi qua cửa, dù sao thời buổi này có quan hệ là có tất cả, mà Trương Nghiệp lại có chỗ dựa không nhỏ.

Thà là báo giấy còn tốt hơn, lượng ảnh hưởng không lớn, bây giờ Internet có tầm phủ sóng rộng hơn báo giấy nhiều.

Trương Nghiệp là con nhà giàu, thời đi học anh ta đã có chút tiếng tăm, tiếng tăm này đến từ chiếc xe thể thao của anh ta. Lúc học Đại học, anh ta đã nổi tiếng xài xe sang, hơn nữa cha anh ta còn là người sáng lập một tạp chí rất nổi tiếng.

Trước kia Diêu Linh cứ nghĩ chuyện ghê tởm nhất mà anh ta từng làm là nghe không hiểu tiếng người, nghĩ cô muốn lạt mềm buộc chặt, rồi chẳng biết nghĩ gì mà đi cửa sau vào chỗ cô làm, trực tiếp thay thế vị trí của cô, còn khiến mọi người cmn nghĩ anh ta rất thâm tình chân thành, còn cô là loại không biết phải trái.

Giờ cô mới biết giới hạn cuối cùng là để con người ta phá vỡ, đây mới là đỉnh cao vô liêm sỉ, lấy chuyện công trả thù riêng, giới hạn gì cũng chỉ là mây bay.

Diêu Linh cảm thấy bản thân là một người tương đối khoan dung, nhưng chuyện như vậy thì cô không có cách nào nhịn được nữa.

Diêu Linh nhìn bài viết có hình của mình, sau đó gọi điện thoại cho Trương Nghiệp.

Đối phương chẳng thèm trốn tránh gì, nhanh chóng tiếp điện thoại.

Khiến người ta thấy tởm lợm là anh ta vẫn làm như không có gì mà hỏi, “Linh Linh à?”

Diêu Linh vô cùng bình tĩnh hỏi, “Tin tức đăng lên tôi đã xem qua, lúc trước đã bàn bạc sẽ không tiết lộ họ tên và diện mạo, tôi muốn hỏi bây giờ mấy người đang làm gì vậy?”

“Linh Linh, em bình tĩnh một chút, chắc em hiểu lầm rồi, sao anh lại hại em chứ, chẳng qua ý cấp trên muốn xây dựng hình tượng anh hùng, anh làm sao để người khác giành mất công lao của em đúng không? Hơn nữa, em không thích anh cũng không sao, nhưng em nghĩ về anh như vậy thật tàn nhẫn.” Trương Nghiệp nói.

Diêu Linh nói, “Đến lúc đó tôi bị trả thù sẽ khai anh ra.”

Trương Nghiệp bên kia nói, “Bây giờ là thời đại pháp trị, ai dám xằng bậy chứ? Linh Linh, em lúc nào cũng nghĩ vớ nghĩ vẩn. Đừng lo, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Diêu Linh: “……”

Lúc này Phó Hằng đang ngồi cạnh cô cũng đã thấy tin tức đó.

Phó Hằng nhíu chặt mày, chuyện Diêu Linh nghĩ tới đương nhiên anh cũng nghĩ tới, Diêu Linh bị công khai danh tính như vậy thật quá nguy hiểm.

Phó Hằng nói với Diêu Linh: “Anh sẽ xử lý.”

Diêu Linh cũng không tin anh có thể xử lý chuyện này, chủ yếu là cô có thể tự lo được, tuy nghe có vẻ buồn nôn nhưng người gan dạ như cô nào sợ những chuyện này.

Nói thì nói thế nhưng cô vẫn muốn một cái ôm, tựa như một cô gái yếu đuối ôm lấy đại thụ nhà mình, “Ôm em đi!”

Phó Hằng rất đau lòng, ôm cô vào lòng thật chặt. Từ những gì anh nhìn thấy, Linh Linh của anh phải chịu bao nhiêu là ấm ức.

Anh lập tức đá bay tên tình địch cấp thấp này ra khỏi đầu.

Linh Linh nói không sai, lúc anh không ở bên cô, ngay cả loại người như vậy cũng dám khi dễ cô.

Phó Hằng cũng có người của anh, cha anh chỉ có mỗi mình anh, công ty đương nhiên để lại cho anh, nên nhân viên trong công ty đều nghe lệnh anh, chẳng qua anh rất ít khi sử dụng quyền lực của mình.

Phó Hằng liền gọi điện thoại, bên kia nhanh chóng nhận lệnh hành động.

Rất nhanh mấy trang mạng đăng bài viết đó đều xóa sạch, không những thế còn hạn chế luôn từ khóa tìm kiếm, người ta có thể tìm kiếm chuyện này nhưng không thể tìm được Diêu Linh.

Dứt khoát giấu luôn cô đi.

Cư dân mạng cũng rất tốt bụng, có một số người chửi rủa ầm lên, một số khác cảm thấy mấy trang báo mạng rõ là rơi mất não. Hóa ra vẫn còn rất nhiều người tỉnh táo suy xét, trước kia có một ông chú làm việc nghĩa bị truyền thông đưa ra ánh sáng, hại con gái ông ấy bị đám người xấu lăng nhục trả thù……

Truyền thông chỉ lo làm sao để có tin nóng bỏng tay, dù có ăn bánh bao máu cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì.

Cho nên người dân bình thường rất mẫn cảm với chuyện này.

Không ít người còn chửi bới người chịu trách nhiệm biên tập bài viết, vì tin nóng mà không màng đến an toàn của người khác.

Đương nhiên cũng có không ít người bênh vực, “Tuy chuyện này anh ta có sai nhưng đâu cần mắng chửi dữ vậy? Chẳng qua là suy nghĩ không chu toàn mà thôi, chẳng lẽ mấy người chưa phạm sai lầm bao giờ sao?”

Đây là chỗ cao tay của Trương Nghiệp, anh ta chỉ việc phủi tay bảo suy nghĩ không chu toàn, sau đó vờ vịt hối hận là đã thoát nợ.

Tuy đã bị gỡ bỏ nhưng trước đó vẫn có không ít người thấy bài viết.

Phó Hằng không biết Diêu Linh đã chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Tuy cô nói với anh là mình bị khi dễ nhưng trên thực tế có sẽ không để điều đó xảy ra, nếu Phó Hằng không ở đây, bước tiếp theo cô làm là từ chức, sau đó tương kế tựu kế tìm cảnh sát hợp tác, chờ đám người kia tới tìm cô.

Bây giờ giữa đường phát sinh chút thay đổi nho nhỏ cũng không mấy ảnh hưởng.

Diêu Linh đúng là cố ý nói như vậy, kinh nghiệm sống dạy cho cô hiểu rằng, nếu muốn người ta không có cách nào bỏ được mình thì phải để họ nhận thấy nếu không có họ thì mình sẽ bị bắt nạt như thế nào.

Khiến họ không thể yên lòng được.

Diêu Linh là người tâm cơ, cô đã đắp nặn hình tượng như vậy thì cô không tin Phó Hằng còn muốn bỏ cô đi.

Phó Hằng đau lòng vùi đầu cô vào ngực mình, nhớ tới chuyện cô và tên kia là bạn học Đại học, lại nhớ tới chuyện cô phải làm việc với hắn ta lâu như vậy, hơn nữa hắn còn là cấp trên trực tiếp của cô.

Còn cả mấy đồng nghiệp giúp hắn ta theo đuổi cô………

Phó Hằng lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ khổ sở không một ai giúp đỡ của Diêu Linh, lại càng đau lòng hơn.

Diêu Linh ôm anh, thừa cơ sờ soạng cơ bụng của anh, cảm giác thật tốt.

Phó Hằng thì đang thầm tính toán nên xử lý tên kia thế nào.

Trương Nghiệp không ngờ bài đăng trên các trang báo mạng đều bị xóa sạch nhanh như vậy, hơn nữa anh ta còn nhận được điện thoại của cha mình gọi đến.

“Con không làm.” Trương Nghiệp thanh minh, “Chuyện này cô ấy đã đồng ý rồi, cô gái này là người con thích, con đã theo đuổi cô ấy rất lâu, sao con có thể hại cô ấy chứ?”

“Tốt nhất là thế, mày đừng có gây chuyện gì, phải rồi, mày về nhà tránh bão mấy ngày đi, việc trong tay giao cho cấp dưới làm được rồi.”

“Cha, cha có ý gì? Chuyện này mãi đến giờ mới có chút tiến triển, kết thúc điều tra chắc chắn sẽ tạo nên cú nổ lớn, con đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết như vậy sao có thể dâng cho người khác, để đối phương ngồi mát ăn bát vàng chứ?” Trương Nghiệp tức giận nói.

Ông Trương bên kia thấy con trai đã bất tài lại còn giảo biện thì nói, “Đừng ồn ào nữa, mày bỏ tâm huyết bao giờ? Mau về nhà cho tao.”

Tạp chí của ông ta đã biết Internet có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ như thế nào, đây là giai đoạn chuyển mình, ông ta cần thiết lập quan hệ tốt với mấy ông trùm Internet, nhưng chẳng hiểu sao lại đắc tội một vị trong số đó, còn là vị không dễ chọc nhất.

Đương nhiên bọn họ không thể không thỏa hiệp, vì thị trường cũng tốt, mà vì tương lai của chính họ cũng tốt.

Đều cần phải thỏa hiệp.

Trương Nghiệp tức muốn nổi khùng, nhưng mới đó đã có người đến nhận bàn giao công việc của anh ta.

Trương Nghiệp nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy tất cả bọn họ đang cười nhạo anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.