Đại Hắc Tiểu Hắc chẳng hề hay biết tình cảnh hiện tại của bản thân, trông chúng nó chẳng giống mấy đứa bé mồ côi cha gì cả.
Không chỉ thế, tối đến chúng còn ầm ĩ vô cùng, rượt đuổi nhau đùa giỡn suốt.
Tiếng móng vuốt của chúng cọ xuống sàn khiến Diêu Linh hiểu ra tại sao chỉ có phòng ngủ nhà Phó Hằng không trải thảm trong khi toàn bộ những chỗ khác đều phải trải thảm.
Diêu Linh nằm trên giường, nghe tiếng động đó thì trong lòng càng bức bối.
Chỗ này của cô không lớn như nhà Phó Hằng, nó quá nhỏ, cách âm cũng không tốt, cho dù mấy con mèo đang ở phòng khách cô vẫn nghe rõ tiếng của chúng.
Diêu Linh đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra, hai con mèo thấy thế liền chạy đến chỗ cô. Diêu Linh nhìn chén ăn của mèo, ức gà vẫn còn đó, vậy không phải chúng đang đói bụng, chỉ là muốn vờn nhau.
Diêu Linh vuốt ve hai đứa nghịch ngợm, “Đừng quậy nữa, mẹ đang khó chịu…”
Dù sao cũng còn quá nhỏ, hai con mèo không hiểu cô nói gì, lại bắt đầu chạy giỡn nhau nhanh như một cơn gió.
Diêu Linh yên lặng nhìn bọn chúng một chặp, cô không bật đèn lên nên chẳng thể nào thấy hai đứa nhãi ranh đen thui ấy dưới ánh trăng.
Diêu Linh mở cửa đi ra ngoài.
Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng ra tiểu khu đi dạo một chút.
Diêu Linh không mang điện thoại theo, nhưng giờ cô lại rất muốn tìm ai đó tán gẫu.
Cô không thích làm phiền người khác nên cứ thế một mình đi loanh quanh trong tiểu khu.
Giờ này đèn đường trong tiểu khu đã tắt hết, nhưng vẫn còn ánh trăng leo lét rọi xuống hàng cây xào xạc trong màn đêm tĩnh mịch.
Diêu Linh nhớ cách đó không xa có một rạp phim có suất chiếu đêm, vì thế liền đi đến đó.
Cô muốn đi xem phim, không biết lúc này có phim kinh dị trong nước nào đáng xem không.
Thời gian này rạp phim rất vắng vẻ, quầy thu ngân chỉ có một cô bé trực ban.
Diêu Linh đi qua, “Chào em, xin hỏi có phim kinh dị nào đang chiếu không?”
“Có phim Đảo ma ạ.”
Diêu Linh mua một vé.
“Chị có lấy đồ uống bắp rang không ạ?”
Diêu Linh hơi sững sờ mới nhận ra cô đã đi xem phim với bạn bè, bạn học, đồng nghiệp, nhưng chưa bao giờ đi xem phim với Phó Hằng.
“Cho chị hai ly coca và một phần bắp rang cỡ lớn.” Diêu Linh nói rồi tính tiền.
Thời gian kiểm vé vào rạp rất nhanh vì chỉ có mình cô, cô bé kia còn giúp cô cầm coca vào.
Diêu Linh ngồi ngay khu tốt nhất, đặt cola bên cạnh, trông như một dạng nghi thức.
Phim bắt đầu chiếu, một đám người nói lảm nhảm trên màn hình khiến cô bắt đầu thấy mệt mỏi.
Cô cứ thế dựa cả người vào lưng ghế bắt đầu ngủ.
Chẳng bao lâu sau có người đi vào rạp, nhưng cái người đang say ngủ trong tiếng phim chẳng mảy may phát hiện. Một người trước nay vẫn luôn có tinh thần cảnh giác cao giờ lại chẳng đề phòng gì, nguyên nhân lớn nhất có lẽ vì lúc trước đã quen với hơi thở của người nào đó.
Lúc Diêu Linh tỉnh dậy liền thấy trên người cô có thêm một cái chăn.
Lúc này bộ phim đã chiếu xong, Diêu Linh lúng túng ôm chăn đi ra, thấy cô bé thu ngân đang ngủ gà ngủ gật.
Diêu Linh hơi ngạc nhiên khi thấy cô bé kia đang ngủ, Diêu Linh đoán có lẽ cô ấy mang chăn cho cô khi bộ phim kết thúc.
Sự quan tâm từ người lạ khiến cô thấy rất ấm áp, cô phủ chăn lên người cô bé kia rồi nhẹ nhàng rời đi, không quấy rầy giấc ngủ của cô bé.
Giờ có thể về nhà ngủ một lát rồi, Diêu Linh thấy tâm trạng mình có vẻ như tốt hẳn lên.
Trên đường ngẫu nhiên gặp vài người đi bộ ngang qua, Diêu Linh bắt đầu chạy.
Khoan đã… Diêu Linh chợt nhớ tới hai cái đứa nghịch ngợm Đại Hắc Tiểu Hắc ở nhà….
Thôi, tốt nhất là cô nên vào khách sạn ngủ một đêm rồi mai mua một tấm thẩm thảm, nếu không cô chưa phát điên vì chuyện chia tay thì đã bị hai đứa nhãi ranh kia bức điên rồi.
Diêu Linh đi tìm khách sạn.
Phó Hằng thấy hướng Diêu Linh đi càng ngày càng lệch khỏi hướng về nhà cô thì tiếp tục đi theo.
Mặt anh nhăn lại, sợ Diêu Linh làm chuyện gì nguy hiểm.
Một lúc sau, anh thấy Diêu Linh phân vân một lát rồi đi vào một khách sạn.
Phó Hằng nhíu mày, sao cô lại không về nhà ngủ, hơn nữa khách sạn này trông có vẻ sơ sài, liệu có an toàn hay không.
Nói gì đi nữa thì Phó Hằng cũng không thấy yên lòng nên cũng vào theo.
Khi anh vào cửa liền đụng phải một người đàn ông hớn ha hớn hở đi vào.
Vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, “Anh biết em đau lòng, thằng kia là đồ thần kinh, không phải lỗi của em… Anh biết, anh biết… Anh tới liền, em cho anh số phòng đi.”
Tay Phó Hằng run lên, thân thể cao to đứng hình ở đó một lúc mới đi vào.
Anh nghe thấy gã kia nói số phòng 201.
Phó Hằng không biết phải làm sao, anh lấy chứng minh thư ra thuê phòng 202.
Anh cầm thẻ phòng, đang tính mở cửa phòng thì nghe thấy những âm thanh mờ ám phát ra từ phòng 201.
Tay anh run rẩy, ánh mắt bắt đầu trở nên tuyệt vọng.
Linh hồn anh như đóng băng, cả người chỉ có mỗi trái tim còn hoạt động, từng nhịp đập đau đớn đến mức anh không thở nổi.
Sau đó anh cảm thấy có bàn tay vỗ lên vai anh, giọng nói quen thuộc vang lên, “Phó Hằng?”
Phó Hằng khổ sở quay đầu lại liền thấy Diêu Linh mặt mày tái nhợt, hai mặt thâm như gấu trúc kinh ngạc hỏi anh, “Sao anh lại ở đây? Anh chưa xuất ngoại à?”
“Anh khóc à?” Mắt anh vẫn đong đầy tức giận như thể muốn ăn sống nuốt tươi cô, nhưng chẳng hiểu sao lại đẫm lệ, chuyện này làm Diêu Linh phát hoảng, “Anh không sao chứ? Đừng làm em sợ…”
Phó Hằng nhìn cô chằm chằm, một chữ cũng không nói.
Diêu Linh vào khách sạn rồi mới nhớ ra không mang chứng minh thư theo. Chỗ này rất nghiêm túc tuân thủ quy định chung, nếu không có chứng minh thư thì không thuê phòng được, khổ nỗi Diêu Linh uống nhiều coca quá nên hơi mắc vệ sinh nên cô tính đi nhờ ở đây rồi về nhà lấy chứng minh thư quay lại sau.
Kết quả là cô đi vệ sinh xong liền thấy Phó Hằng đứng chết trân ở đó trông có vẻ đáng sợ.
Thấy Phó Hằng như vậy cô đâu dám bỏ đi, cô cầm thẻ phòng của Phó Hằng mở cửa ra.
Sau đó đỡ Phó Hằng vào phòng, “Anh sao thế?”
Lúc này, phòng bên cạnh vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ.
Diêu Linh buông Phó Hằng ra, một lần nữa đối diện với cặp mắt anh, cuồng nhiệt nóng bỏng trong mắt anh vẫn còn đó, Diêu Linh đành thận trọng hỏi, “Anh có khỏe không?”
Giây tiếp theo, cô bị ôm lấy, ngã người vào vòng tay Phó Hằng.
Phó Hằng nói, “Xin lỗi em.”
Diêu Linh kinh ngạc, “Anh đâu có lỗi gì.” Cô tự hỏi lại bản thân, Phó Hằng quả thực không làm gì có lỗi với cô.
“Bây giờ sẽ có.” Lúc Phó Hằng nói những lời này, giọng anh khàn đến mức khiến tai Diêu Linh đỏ hết cả lên.
Sau đó cằm cô bị nâng lên, rồi Phó Hằng liền hôn cô.
Nhưng chỉ là một cái hôn phớt, sau đó cô nghe thấy Phó Hằng nói, “Xin lỗi em, anh không thể chịu được chuyện em ở bên người khác.”
Diêu Linh sửng sốt, đợi đã, dáng vẻ như đang tính giết người lúc nãy. “…”
Không đúng, phòng bên cạnh…
Mẹ nó! Không máu chó đến mức đó chứ???!! Thật đáng sợ!
Lần thứ hai Diêu Linh cảm nhận được cái gì gọi là hiện thực còn máu chó gấp mấy lần phim ảnh, lần đầu tiên là khi Phó Hằng chọn cô làm bạn gái thay vì chọn hoa hậu giảng đường…
Diêu Linh chẳng biết phải nói gì, cô lắp bắp nói, “Nhưng mà… nhưng mà sau khi anh ở với em thì anh chẳng vui vẻ gì, anh không thấy sao? Lúc anh ở bên em, số lần lo âu ngày càng nhiều… Hơn nữa anh luôn cố che giấu tính cách thật của mình, em chẳng thể nào biết anh nghĩ gì, em chỉ muốn anh sống vui vẻ, như anh mong thấy em vui vẻ vậy… Anh hiểu ý em không?”
Phó Hằng nhìn vào mắt cô, sau đó mở miệng nói, “Anh nhớ rõ em từng nói, với gương mặt này của anh thì làm chuyện gì cũng sẽ được tha thứ, câu này còn tính không?”
“…” Đây là tự sướng à? Vừa rồi anh suy nghĩ bậy bạ gì thế không biết?
Diêu Linh gật đầu, sau đó hỏi, “Là giết người phóng hỏa, cướp giật hay bội tình bạc nghĩa?”
“Làm gì có, ý anh là theo cách nhìn của xã hội bình thường, có lẽ anh không phải là kiểu em thích…. Em… có thể chấp nhận không?” Lúc Phó Hằng nói câu này thì cúi đầu xuống, mắt mở to, so với dáng vẻ như con thú hoang trưởng thành ban nãy thì giờ đã giảm xuống thành con thú nhỏ… Biết rõ con thú này rất hung dữ nhưng cô vẫn bị sự dễ thương của nó mê hoặc.
Diêu Linh: “…. Chúng ta chia tay còn chưa tới hai ngày… Chưa tới hai ngày… có phải rất nhảm nhí không?”
Phó Hằng nghiêm túc than thở, con ngươi đẹp tỏa sáng lấp lánh giữa đêm đen, “Lần này anh cũng đau lòng chẳng kém gì lần trước.”
Diêu Linh: “…” Thấy anh kể lể như vậy, cô chẳng nỡ ngăn lại.
Huống chi, anh hình như lại đẹp trai hơn trước rồi… Thật đáng sợ…