Diêu Linh đối với chuyện dựa hơi Phó Hằng cũng không quá để tâm như Phó Hằng nghĩ, cô chỉ hơi ngạc nhiên, dù sao trước kia cô chưa từng được đãi ngộ như vậy bao giờ.
Bây giờ đột nhiên tất cả mọi người đều trở nên hiền hòa dễ nói chuyện khiến cô thấy là lạ.
Chuyện Phó Hằng lo lắng thì cô không để ý lắm. Chí hướng của cô là mong có thể giúp đỡ những con người ở dưới đáy xã hội, nhưng lại không có cách nào, hơn nữa tài chính cũng không đủ.
Cô mong những người ở tầng lớp trên và chính phủ có thể để tâm đến những người đó.
Vậy nên khi dựa hơi Phó Hằng, công việc của cô rất thuận lợi khiến cô rất vui.
Mới đó đã đến cuối tuần, một cuối tuần bình thường như thế này theo thường lệ thì chị em họ của cô sẽ không về nhà, nên Diêu Linh dẫn Phó Hằng đến nhà thím Hai, còn mang theo không ít quà cáp.
Lúc đến nơi thì thấy chị và em họ đang ngồi xem phim trên máy tính, còn thím Hai thì đang nấu mì.
“Linh Linh?” Thím Hai thấy cô thì hơi ngạc nhiên và vui mừng.
Thím Hai đã có tuổi, trải qua nhiều chuyện nên bây giờ tính tình bà cũng thoải mái hơn xưa.
Chị họ có vẻ ghét bỏ quay lại nhìn cô, lúc thấy Phó Hằng thì vẻ chán ghét biến đâu mất, “Linh Linh, mày về rồi à? Đây là…?”
“Chồng em, Phó Hằng.” Diêu Linh đặt quần áo và trái cây cô mua cho thím Hai lên bàn.
Thím Hai chùi tay vào tạp dề, “Hai đứa kết hôn rồi?”
“Bọn con chỉ đăng ký kết hôn chứ không làm đám cưới, con thấy phiền phức.” Diêu Linh sợ thím Hai nghĩ cô làm đám cưới mà không mời bà nên giải thích, mà quả thật là cô cũng chỉ làm giấy tờ chứ không tổ chức tiệc tùng gì.
Diêu Linh không coi trọng chuyện hình thức lắm, cô cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau là được. Đi đăng ký kết hôn là vì cô muốn hợp lý hóa thân phận của Phó Hằng, nhỡ đâu ngày nào đó cô phải tiến hành phẫu thuật thì anh có thể ký tên cho cô.
Thím Hai thoáng đăm chiêu nhưng vẫn nói, “Hai đứa ngồi đi, Văn Lệ, con đi mua đồ ăn đi, mua cá, ít sườn với rau dưa về đây.”
Chị họ có vẻ không tình nguyện cho lắm, “Con không muốn đi, con không muốn thấy người ta mổ cá, trông tàn nhẫn lắm. Diêu Linh đi đi, nó quen người bán cá mà, trước kia nó còn ra đó mổ cá hộ.”
Diêu Linh: “……”
Thím Hai hơi không vui, “Con có đi không thì bảo?”
Phó Hằng nắm tay Diêu Linh, “Để con với Linh Linh đi mua cho.”
Thím Hai càng sượng mặt hơn, “Con là khách, sao có thể để khách đi chợ chứ.”
“Thím là thím Hai của Linh Linh, vậy cũng là thím Hai của con.” Trừ Diêu Linh ra, Phó Hằng hiếm khi đối đãi với người khác bình dị gần gũi như vậy.
Phó Hằng dắt Diêu Linh đi ra, vỗ về tay cô.
Diêu Linh không vui, cảm xúc của cô viết rõ trên mặt.
Phó Hằng nói, “Vì câu hồi nãy cái cô kia nói à?”
Diêu Linh xốc lại tinh thần, nhìn người bên cạnh rạng rỡ như ánh trăng, hơi nhụt chí gật đầu, “Anh không cảm thấy em… không thục nữ sao? Không giống con gái cho lắm?”
Cô thì không sao, nhưng cô rất để tâm đến suy nghĩ của Phó Hằng, giết gà mổ cá cô từng làm hết. Thời niên thiếu, muốn sống không dễ dàng gì nên đâu nghĩ nhiều như vậy, nhưng những cô gái khác đều nhìn cô như nhìn quái vật.
Phó Hằng dừng lại, nhìn vào mắt cô rồi hôn lên tay cô.
Diêu Linh thấy tay mình hơi nóng lên, mà cõi lòng cũng vậy.
Phó Hằng nhìn cô, nghiêm túc nói, “Thỉnh thoảng trong mắt anh em như thể siêu anh hùng không chịu khuất phục trước vận mệnh ấy, chậc, còn anh thì là người đàn ông đứng sau siêu anh hùng….”
Bầu không khí cảm động cứ thế tan biến, nghĩ đến đứng sau mình là người đàn ông này, hơn nữa anh còn nói chuyện này với giọng điệu như vậy khiến Diêu Linh phải phì cười, “Được, anh là người đàn ông đứng sau em.”
“Được, lâu lâu mình đổi vị trí cho nhau.” Phó Hằng gật đầu, nói rất nghiêm túc.
Diêu Linh ngay lập tức hiểu anh ám chỉ chuyện gì, mặt khiếp sợ nói, “Đệt, anh lại nói bậy bạ.”
“Không được chửi thề.” Phó Hằng xoa đầu cô.
Diêu Linh nắm tay anh, nhìn vào mắt anh, “Do anh mặt dày nói bậy trước……”
Hai người vui vẻ đi chợ, lúc về đến nơi thì thấy quà hai người mua cho thím Hai đã được mở ra hết.
Chị họ và em họ của Diêu Linh trông rất phấn khích. Diêu Linh thấy lạ, sao hai người kia phấn khích như vậy làm gì?
Sau đó cô nghe thấy chị họ nói, “Anh Phó à, anh là Phó Hằng của nhà họ Phó phải không?”
“Chắc chắn luôn, trên mạng còn có hình anh ấy mà, nhìn y chang bây giờ.”
“Hình trên mạng thua xa người thật.” Chị họ nói tiếp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Phó Hằng gặp cảnh này nhưng anh rất bình tĩnh, chỉ cười cười.
Chị họ bắt đầu liếng thoắng, “Công ty anh có thiếu người….”
“Nhà anh có tiền như thế sao lại không tổ chức hôn lễ? Có phải người nhà không đồng ý không?”
Diêu Linh chưa kịp đáp thì Phó Hằng đã nói, “Nhà tôi tất nhiên đồng ý, không tổ chức hôn lễ là vì Linh Linh thấy phiền phức.”
Ánh mắt Phó Hằng đượm vẻ lạnh lùng, chị họ đang tính nói tiếp thì bắt gặp ánh mắt đó liền im bặt.
Diêu Linh cảm thấy sau này nếu họ đến đây thì nên xem lịch cho kỹ, thái độ trước kia của chị em họ khiến cô không thoải mái, mà bây giờ thấy cảnh này cô càng thấy khó chịu.
Tuy nói không cần so đo với họ, nhưng trong lòng vẫn không vui vẻ gì.
Thím Hai cũng không vui, trừng mắt liếc chị họ một cái.
Bữa cơm ăn chẳng được yên nên lúc Diêu Linh về nhà cảm thấy dạ dày phát đau.
Có lẽ là bị thái độ của chị họ dọa đau.
Phó Hằng ngồi đằng sau xoa bụng cho cô, “Sau này đừng đến đó nữa.”
Diêu Linh thở dài một hơi, “Sau này nếu muốn đến em phải hỏi trước có phải thím Hai ở nhà một mình không, ôi, thím ấy thật đáng thương.”
Bà đã lớn tuổi mà vẫn phải bươn chải kiếm tiền. Thực ra bà cũng muốn nghỉ ngơi nhưng đâu còn cách nào, chị họ đang học nghiên cứu sinh, lúc trước chị ta thì bốn năm mới đậu, còn em họ thì vẫn đang học Đại học.
Diêu Linh thở dài một hơi, “Tuy nói sau lưng người khác không tốt, nhưng em thấy thím Hai chẳng biết cách dạy con gì cả, sau này…….”
Diêu Linh nhớ tới chuyện hai người không thể có con liền chuyển hướng nói, “Sau này chúng ta phải dạy dỗ Đại Hắc Tiểu Hắc đàng hoàng.”