Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 56: Chân tướng sự thực đã vô dụng



Hữu duyên thiên lý?

Lời này ta thế nào nghe cũng không được tự nhiên.

Ta biết chính ta, đầu óc không phải cái loại đặc biệt thông minh đó, đối với chuyện suy đoán người khác đang suy nghĩ gì muốn làm cái gì, hoàn toàn không có thiên phú ở phương diện này. Ta kiếp trước cũng là như thế, khi chơi cờ thì dùng tay cầm lấy quân cờ hạ xuống, có thể nghĩ được nhiều nhất là một bước đi xong, bước tiếp theo nên đi cái gì.

Có một số việc, lúc phát sinh ta liền cảm thấy không ổn, nhưng là không có cách nào lập tức làm ra phản ứng.

Thường thường phải sau đó mới phát hiện, ai nha, lúc ấy ta hẳn là nói như vậy, làm như vậy mới đúng. Ý tứ của người kia nhất định là nghĩ thế này thế này…

Giống như bây giờ, ta đứng trước mặt Tam Thất, bị nụ cười ôn hòa mỹ mạo của nàng thoáng mê hoặc.

Có điểm không thích hợp.

Ưm, là không đúng chỗ nào đây.

“A, Đại Mao cũng từng trải hơn.” Nàng nói: “Hai thầy trò các ngươi qua ngần ấy năm như thế nào? Ta cũng nghe nói, các ngươi có một chỗ động phủ, kêu Bàn Ti động có phải hay không? Tên này lấy đích thực là thích hợp linh động, cũng không có cái thích hợp hơn.”

“Ừ, Tam Thất ngươi mấy năm nay ở nơi nào vậy?”

“Ta không có chỗ ở cố định, bốn biển là nhà.” Tam Thất nói: “Bất quá ta cũng có một tiểu địa phương, trong một cái sơn cốc ở một dãy Liên Vân sơn tại tây nam, nơi đó bốn mùa như xuân, khí hậu ấm áp dễ chịu, trăm hoa nở rộ quanh năm, Tam Bát à, ngươi nhưng phải đi chỗ ta làm khách, chúng ta đã lâu không gặp, phải hảo hảo tâm sự, luận bàn một chút với nhau.”

Trên người Tam Thất có hương hoa nhàn nhạt.

Thế nhưng, từ ngày trước, cảm giác của ta đối với nàng tựa hồ cũng không… yên tâm kiên định như đối với Tam Lục.

Thật ra thì Tam Thất cũng không có gì không tốt.

Chẳng lẽ, ợ, sâu trong nội tâm ta lại có khuynh hướng chịu ngược sao? Tam Lục đối với ta lãnh ngôn ác ngữ ta chẳng những đã sớm thành thói quen hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng, Tam Thất đối với ta ôn nhu không thất lễ ta lại luôn cảm thấy nàng…

Ừm…

Tóm lại cảm thấy nàng không có cái đáng tin của Tam Lục.

“Tam Lục đâu? Nàng hiện tại… Tình hình thế nào?”

“Nàng vẫn ổn.”

Ta tìm không thấy đề tài, bất quá cùng một chỗ với Tam Thất, cho tới bây giờ đều làm cho ngươi như tắm gió xuân, tình cảnh chưa bao giờ biết lạnh.

Nàng nói cho ta biết mình đã đi qua địa phương nào, gặp được chuyện lý thú gì. Lại hỏi cuộc sống ở Bàn Ti động của ta ra sao, bình thường làm gì để tiêu khiển, tu luyện lên cao có đụng phải nan đề hay không. Lại hỏi Hôi Đại Mao một số việc vặt.

Vùng tường trắng phía trước, bên trong tường phòng xá cao thấp chằng chịt, có thể nhìn thấy mái ngói xanh đen, hoa cây sum sê, thật sự là một địa phương tốt, nếu không phải là địa phương hẻo lánh, cũng giống trạch viện của một hộ nhân gia lớn, đâu giống sào huyệt của yêu quái a. Lại nói tiếp, ong mật và bướm đích xác không phải ăn hang ở hốc, không giống ta, ta là con nhện, Hôi Đại Mao là con chuột, thiên tính bản năng muốn chui vào trong động động mới an tâm kiên định.

Bất quá tiến viện môn, ta liền muốn nở nụ cười.

Gạch màu dưới đất cùng với đá tròn tạo thành hình lục giác từng cái từng cái tương liên không ngừng, ta lập tức nhớ tới chương trình phổ cập khoa học nói về ong mật xem ở kiếp trước.

Từng cái từng cái mắt trên tổ ong ấy, cũng không chính là như vậy sao.

Tam Lục thật đúng là có phong cách a.

“Tam Bát, mấy năm nay ngươi thoạt nhìn biến chịu khó nha, đạo hạnh sâu. Nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta luận bàn luận bàn.”

Ta ừm một tiếng, gật gật đầu.

Một nữ đồng mặc sam tử lục nhạt qua đây, dịu dàng thi cái lễ nói, chủ nhân còn chưa xuất quan, mời ta trước tiên tới khách xá an trí. Nghe lên chính là cái thanh âm vừa rồi đáp lời chúng ta kia. Ta ngưng thần nhìn kỹ nàng, tiểu gia hỏa nhi này bách niên đạo hạnh, nguyên hình là một trùng eo nhỏ màu lục nhạt.

Ta theo nàng vòng qua đình viện, phòng này xây tương đối tốt, cũng không phải là ảo giác dùng pháp thuật làm ra. Đình viện không khí rộng mở có bố cục của phương bắc, tinh tế khéo léo lại không thua cái loại tinh xá (1) của phương nam ấy.

Khách xá an bài xong, u tĩnh, bày biện đơn giản, trên cửa sổ dán song sa trắng. Màu xanh ngát trong đình viện chiếu lên cửa sổ, cũng lộ vẻ sa kia là màu lục nhạt.

Ta không hiểu sao lại nhớ tới một thi từ: Gối ngọc màn sa, đêm khuya lạnh vừa thấu (2).

Tam Thất cùng với tiểu nha đầu trùng eo nhỏ kia thướt thướt tha tha băng qua đình viện, hai người các nàng hướng hoa gian đứng lại, đó chính là một bộ tranh mỹ nữ cổ đại du viên hoàn mỹ, điển hình.

Ta để tay lên ngực tự hỏi, ta đối với Tam Thất thủy chung không mong mỏi nổi, cũng không thể là bởi vì Tam Thất nàng xinh đẹp có khí chất ta mới… Ợ, chẳng lẽ ta ở sâu trong nội tâm ghen tị nàng?

Nói thật, nàng không ngốc giống ta, nội tâm ít. Cũng không bộc trực giống như Tam Lục, nói chuyện đâm người…

Ừ, nhìn chung mà nói chính là nàng tương đối sắc sảo đi.

Hoặc là nói, chính là người giống như Bảo tỷ tỷ (3) trong Hồng lâu mộng đi? Với ai cũng rất ôn hoà, nhưng sẽ không chân chính tốt với ai.

Ta đang nghĩ ngợi lung tung, Tam Thất ở trong sân cầm một bó hoa tươi hướng ta vẫy tay: “Tam Bát, mau ra đây. Ta bảo người ta chuẩn bị một bàn tiệc rượu ngon nhất cho ngươi đón gió đây.”

“Được, tới liền.”

Tiệc rượu có thể nói là bao gồm đủ loại món ăn biển đất trời, bay trên trời chạy trên đất bơi trong nước, hương vị cũng đều dị thường ngon. Xem Hôi Đại Mao chính là như cá gặp nước, tay năm tay mười vui quên trời đất.

Ta ăn hai miếng chân giò hun khói.

Đối với đồ ăn ta có điểm có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ăn cũng không cảm giác gì, không ăn cũng sẽ không cảm thấy đói khát.

Rất nhiều lúc cái loại cảm giác dạ dày ăn no phình lên ấy của ta, đều là khi hấp thu sức mạnh lôi điện.

Ta nghĩ lôi điện đối với ta mà nói mới là nguồn gốc của năng lượng, mà không phải thức ăn.

Tam Thất bưng một cái chén dương chi bạch ngọc (4), nhìn hoa sen nở rộ trên hồ nước ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Tam Bát, ngươi mấy năm nay, có từng… gặp Phượng Nghi hay không?”

“Hử?”

Ta sửng sốt một chút, xem như gặp qua đi…

“Trên đường tới, đúng lúc tình cờ gặp.”

Ánh mắt Tam Thất thoáng chốc lóe lên ánh sáng mỹ lệ: “Vậy… hắn hiện tại như thế nào? Hắn hiện tại sống ở nơi nào, ngươi có biết không?”

Những thứ này ta thế nhưng một hỏi ba không biết.

“Thoạt nhìn vẫn là như cũ, bất quá pháp lực cao thâm hơn. Chúng ta là ngẫu nhiên gặp trên đường, hắn tựa hồ triệu tập một số chim chóc tụ hội, không biết làm cái trò gì, chỉ chào một tiếng, cái khác ta cũng không có hỏi nhiều.”

Kỳ thực, hắn còn tặng ta một cái hồ lô không có miệng.

Bất quá ta nghĩ cái này thì không cần phải nói đi… Đấy cũng không phải chuyện gì quan trọng.

“Như vậy sao…”

Hôi Đại Mao bổ sung: “Chúng ta chính là gặp được Phượng tiền bối trong núi bên cạnh cái sơn trấn tên là, tên là cái gì đó, bất quá hắn sống ở đâu chúng ta là thực sự không hỏi. Lại nói, Phượng tiền bối rất kiêu ngạo, ta hỏi hắn một câu hắn cũng không đáp ta nha.”

Tam Thất gục đầu xuống, sau đó rất nhanh nâng lên: “Đúng vậy, Phượng tiền bối là di huyết của thần tộc, đương nhiên kiêu ngạo chút. Đến đến, dùng bữa. Tam Bát, hai người chúng ta uống một chén.”

Hôi Đại Mao rất nhanh uống say khướt, ta cùng Tam Thất nói chuyện câu được câu không.

“Tràng kinh biến năm đó, ta và Tam Lục may mắn giữ được mạng trốn ra, cũng từng hỏi thăm tin tức của ngươi, gián tiếp nghe nói ngươi cũng còn sống, chỉ là bị trọng thương. Nhất thời lại vô pháp liên lạc…”

“Ừ.”

Ta không biết nói cái gì, cứ như vậy an tĩnh nghe.

Ngoài cửa sổ ùa vào một trận gió mát, ánh nến trên bàn lung lay mấy cái, bị thổi tắt.

Khói xanh phất phơ dâng lên, ngọn nến tắt hết chung quy khiến người ta cảm thấy một loại vị đạo thương cảm.

“Có đôi khi a, ta cũng thực mê hoặc, rốt cuộc chúng ta vì cái gì muốn tu hành. Từ đầu chỉ là vì sống lâu, sẽ không chết trong gió lạnh khi mùa hè trôi qua. Về sau, biết càng ngày càng nhiều, nghĩ càng ngày càng nhiều, ngược lại càng ngày càng hồ đồ.”

Ta liếc mắt nhìn Tam Thất một cái, nàng cũng liếc mắt nhìn ta một cái.

“Kỳ thực có chuyện, ta vẫn muốn nói với ngươi, nhưng là không có cơ hội.” Nàng thấp giọng nói: “Năm đó trước lúc đại biến, trong rừng có một tiểu đạo sĩ bị ngươi dùng tơ nhện trói lại, là ta giết.”

Chú thích

(1) tinh xá: chỉ nơi ở của người tu hành ↑

(2) câu này trong bài thơ “Túy hoa âm” của Lý Thanh Chiếu, theo bản dịch của Nguyễn Chí Viễn (tham khảo, phải đăng ký) ↑

(3) chỉ nhân vật Tiết Bảo Thoa (tham khảo) ↑

(4) dương chi bạch ngọc: là một loại ngọc cực phẩm, cực kỳ quý, có máu trắng như mỡ dê ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.