Nàng còn dẫn theo một món hành lý lớn — Lý thư sinh tựa như đã đông thành kem que.
“Ta thật sự… Không có cách nào…” Tam Lục vẻ mặt tiều tụy, hai mắt ửng đỏ, vừa vào cửa động liền cầm cự không được té xuống, dọa ta không nhẹ. Đợi đến khi Tử Hằng nói nàng là thoát lực mê man, không có gì đáng ngại, mới có thể yên lòng.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Mấy người chúng ta vây quanh thạch đài. Trên thạch đài đặt ngang Lý thư sinh cứng đơ đơ đông lạnh kia. Vừa thấy hắn, ta mới phát giác người này lưu ấn tượng khắc sâu hơn ta tưởng, bộ dáng hắn cười rộ lên, còn có, nhất là thanh âm hắn nói chuyện. Bất quá bây giờ hắn không thể nói, cũng không thể cười.
“Nhìn giữa lông mày hắn biến thành màu đen, chắc là trúng độc, hoặc là… ma khí.”
“A?” Ta trừng lớn mắt nhìn Tử Hằng: “Này… Vậy, đông lạnh thành như thế lại là xảy ra chuyện gì?”
“Đây cũng không phải bệnh gì, là vạn thạch băng. Bị loại này đóng băng, thân thể sẽ lập tức cứng lại, cho dù là trúng độc, hoặc là đe dọa tính mạng, thương thế bệnh tật cũng sẽ dừng lại, sẽ không chuyển biến xấu tiếp nữa.”
Nha, thì ra là như thế, vậy khẳng định là Tam Lục đông hắn lại.
Bất quá Tử Hằng còn nói: “Vạn thạch băng này có đạo hạnh dùng không tình cái gì, thế nhưng thân thể phàm nhân lại chịu không được thời gian dài, qua ba ngày, cho dù giải băng, lại trừ độc hoặc là bệnh trên người, người này… cũng là phế nhân.”
“A, vì thế Tam Lục là tới tìm chúng ta giúp đỡ?”
“Chỉ sợ là như vậy. Nàng đối với dụng độc cũng không thành thạo, không biết nàng khi nào từ kinh thành tới, đến nỗi mà thoát lực.”
Sau khi ta than thở bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Này. Chúng ta bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm chứ! Ừm. Trước tiên phải giải quyết vấn đề của Lý thư sinh đây. Đại Mao. Đỡ Tam Lục sư thúc của ngươi đi nghỉ ngơi. Trong động ta có thang thuốc nào tốt đều cho nàng uống. Nên làm cho nàng mau khỏe lên. Trên người thư sinh này rốt cuộc là độc hay là… ma khí? Nên ra tay giải quyết như thế nào? Ta nói các ngươi…” Ta dừng một chút. Nuốt một ngụm nước miếng: “Các ngươi đều nhìn ta làm gì?”
Tam Thất lắc đầu. Dùng một loại ánh mắt thoạt nhìn gần như thương hại nhìn ta: “Tam Bát. Chúng ta ở phương diện này. Nói đến dùng độc, không ai có thể tinh thông hơn ngươi mà?”
“Hở?”
Ta gãi gãi tai, cái này cũng là nói không sai. Dù sao ta trời sinh mang độc. Độc tính còn mạnh vô cùng. Ba người bọn họ dù cho kiến thức rộng rãi hơn ta một chút. Thế nhưng không có thiên phú này của ta. Phỏng chừng cũng không nghiên cứu nhiều về độc. Thế nhưng ta… “Thế nhưng ta chỉ biết phóng độc. Chưa từng suy nghĩ các loại độc khác có tính chất gì. Cũng chưa từng học giải như thế nào…”
Phượng Nghi hừ một tiếng. Tam Thất chịu đựng cười nói: “Ngao công tử. Nếu không ngươi thể hiện chỉ điểm vài câu. Mặc dù Tam Bát hơi hồ đồ. Bất quá chỉ cần làm cho nàng hiểu được. Nàng làm việc vẫn là khiến cho người ta rất yên tâm.”
Không ngờ ba người bọn họ một chút cũng không khẩn trương. Chỉ có một mình ta khẩn trương muốn chết.
Ta khẩn trương để làm chi chứ, Lý thư sinh là người yêu của Tam Lục, phải khẩn trương cũng nên là Tam Lục tự mình khẩn trương. Ta mới không đáng thay nàng khẩn trương đâu.
Tử Hằng gật đầu, nụ cười ôn hòa. Hắn quay đầu nói với ta: “Trước nhìn xem là độc hay là cái gì, nếu như là độc, lại là loại độc nào. Ngươi đến đây đi.”
“Ta… không biết a.”
“Ta dạy cho ngươi.”
Hắn tốt tính đứng bên cạnh ta, cách gần, có thể nhìn thấy làn da trên mặt hắn đẹp thế nào a… Một cái lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, tựa như sứ. Ôi, thật sự là, vì sao hình dáng phẩm cách bọn họ đều yểu điệu như tiên. Mà ta cứ bình thường như vậy chứ.
“Ngươi bình thường thi độc như thế nào?”
“Ừm, phương pháp rất nhiều…” Ta thế nhưng từng suy nghĩ rất lâu, nếu ta những bản lĩnh khác không thành thạo, mà sở trường của ta là dụng độc, ta đương nhiên phải suy nghĩ phương pháp dụng độc nhiều hơn. Trong tiểu thuyết võ hiệp xem kiếp trước, Kim lão gia tử viết thủ đoạn dụng độc của vị cô nương Trình Linh Tố kia phong phú khéo léo, rất đáng để ta học tập tham khảo. (1)
“Vậy, ngươi nếu như muốn gieo độc sâu trong thân thể người ta, lại nhất thời không phát tác. Sẽ làm gì?”
“Khói độc…” Vô sắc vô vị, hít vào là xem như xong, khó phòng bị nhất. Trình Linh Tố cô nương từng dùng chiêu này, hương đề hồ (2) của nàng làm say Chung Triệu Văn bạn đường của Hồ Phỉ, nhưng không có say được Hồ Phỉ… Tam Thất liếc mắt nhìn ta một cái, đi mấy bước ra xa.
Tử Hằng tươi cười không thay đổi: “Ngoại trừ khói độc thì sao?”
“Có nhiều, nọc độc, võng độc, tơ độc. Độc…” “Ngươi liền dùng tơ nhện đi. Từ chỗ mạch môn dò vào trong cơ thể hắn, ta nghĩ ngươi có thể đoán được. Hắn là trúng độc, hay là bị ma khí yểm.”
“Nha.”
Ta vô cùng nghe lời hợp tác, đầu ngón tay trái bắn ra một luồng tơ, ngay cả thời gian để cho người khác thấy rõ ràng cũng không có, vừa nhanh vừa chuẩn theo mạch môn của Lý thư sinh đâm vào trong.
Tam Thất đứng cách mấy bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi… nhẹ một chút, cũng đừng để không bị độc chết, cũng bị ngươi đâm chết.”
“Ngươi cũng quá coi thường ta, ta dùng tơ nhện cho dù còn chưa có luyện đến chốn, thế nhưng nếu muốn châm hắn không chết, cái này ta vẫn là có thể làm được…”
“Ngươi mau tập trung một chút đi…”
Ta gật đầu, nhắm mắt lại, lấy tâm lực khống chế tơ nhện kia theo huyết quản kinh mạch của Lý thư sinh tìm kiếm trong thân thể.
Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài đã đông thành băng, bất quá trong cơ thể đương nhiên không phải như thế, máu trong mạch máu chưa kết băng, chỉ là biến thành rất sền sệt, ừm, so sánh ra… giống như da heo đông lạnh mọi người đều đã từng ăn, khi hầm nóng nóng đương nhiên là chất lỏng, lạnh một cái, liền biến thành trạng thái dính… Khụ khụ, chuyên tâm, chuyên tâm.
Ta có thể nhận thấy được có một luồng cảm giác âm hàn bám vào phía trên tơ nhện, khi muốn làm rõ ràng, luồng âm hàn kia lại giống như đã biến mất.
“Không phải độc.”
Ta mở mắt ra: “Ít nhất ta chưa từng biết loại độc nào có thể lại biết khéo léo tránh né tìm kiếm của ta.”
Tam Thất gật đầu: “Ta nghĩ cũng phải, nếu là trúng độc, Tam Lục không đến nổi bó tay luống cuống tới tìm chúng ta hỗ trợ như thế. Mật trăm hoa nàng luyện thật ra có thể giải rất nhiều loại độc tố.”
“Còn có cái gì?”
“Ừm… Rất lạnh, một loại cảm giác âm hàn, lúc sát lại gần giống như rắn đang nhả độc, bất quá khi thối lui lại giống như sương mù bị gió to thổi tan, đương nhiên không phải thật sự tan, ta chỉ là… ta là cảm giác như thế.”
Hắn nâng tay lên khe khẽ đặt trên trán Lý thư sinh, một trận ánh sáng xanh nhàn nhạt hiện lên, tầng băng bên ngoài cơ thể Lý thư sinh kia liền không thấy tăm hơi.
“A, ngươi sao lại…”
Một câu của ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy cơ thể Lý thư sinh lại bị một tầng màu xanh biếc bao lại. Giống như… bên ngoài cơ thể bao một tầng màng nước nhàn nhạt, ta thử vươn ngón tay sờ một cái, màng nước như có như không, có thể chạm được làn da của Lý thư sinh, cũng biến mềm.
“Ngươi đây là…”
“Tầng tường nước này cũng có thể tạm ngưng ma chướng trong cơ thể hắn lan tràn, hơn nữa sẽ không giống vạn thạch băng kia đông lạnh người.”
A… Ta hiểu rồi. Thì ra Tam Lục đó là phương pháp đóng băng giữ tươi. Ngươi đây là phương pháp cách thủy giữ tươi a.
Đều rất mạnh.
Ừm, túi tơ nhện của ta, hình như cũng có loại tác dụng này nha! Hình như cái hồ lô Phượng Nghi quẳng cho ta ấy, cũng có cùng loại tác dụng.
Ừm, không ngạc nhiên không ngạc nhiên.
Bởi vì có biện pháp này, cho nên bọn họ vừa rồi một chút cũng không lo lắng sao?
Thật ra những thứ này không khó nghĩ đến, thế nhưng vì sao chỉ có ta vừa gặp chuyện liền kích động, không thể bình tĩnh suy nghĩ?
Ta rút tơ nhện ra, mặc dù ma khí âm hàn kia đã lui. Thế nhưng ta nghĩ trên tơ nhện ít nhiều sẽ lưu một chút dấu vết. Ta đưa đoạn tơ kia cho Tử Hằng: “Không phải độc, ta cũng không thạo, ngươi cùng Phượng Nghi nghiên cứu thử xem đi.”
Tử Hằng nhặt lên đoạn tơ kia. Ta vốn dĩ muốn nhắc nhở hắn cẩn thận một câu, bất quá lại nghĩ, mỗi người bọn họ đều khôn khéo hơn ta gấp trăm lần, vừa thận trọng bản lĩnh lại lớn, ta căn bản không cần uổng công vô ích nhắc nhở bọn họ.
Giao Lý thư sinh cho bọn họ xử lý đi.
Ta nhìn Tam Lục, sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi. Trong mê man vẫn là nhíu chặt mày, nắm thật chặt khăn trải giường. Đó là một loại biểu hiện lo lắng, sợ hãi, sợ mất đi sao?
“Nàng sao còn chưa tỉnh chứ?”
Hôi Đại Mao nói: “Mệt mỏi quá độ thôi, không chỉ là pháp lực thể lực hao phí, tinh thần càng mệt mỏi hơn đi, cho nên mới ngủ không tỉnh.”
Tam Lục chưa tỉnh lại, cũng không có biện pháp hỏi rõ ràng nàng gặp phải chuyện gì, vì sao nàng lại vội vàng tới xin giúp đỡ, Lý thư sinh lại là vì sao nhiễm ma khí… Ta không biết nhiều mấy thứ ma đạo gì gì đó. Chủ yếu là, u minh giới cùng ma đạo, còn có một chính là thế giới thượng tầng của các thần tiên, cùng với thế gian chúng ta ở đều là ngăn cách, ta từng nghe nói chuyện cực kỳ lâu trước kia, các đại ma đầu bị đánh bại, sau đó bọn họ lui vào một không gian phong bế, không cùng xuất hiện với thế gian này nữa. Sau đó, thế gian này có yêu. Có tiểu quỷ. Cũng có ma quỷ gì đó nữa. Có lẽ có con xưng là luyện ma công, muốn khôi phục ma đạo… Bất quá chúng hầu như đều là vai hề nhảy nhót. Đánh nhỏ nháo nhỏ không được việc gì.
“Vậy để nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ta thay nàng thuận thuận tóc hơi tán loạn: “Kêu một con nhện đến chăm sóc nàng.”
Ta bây giờ cảm thấy mình thực sự là sống uổng ba trăm năm thời gian a.
Kiến thức thiển cận, gặp chuyện liền không biết làm gì, hoàn toàn không biết nên ứng đối thế nào… Tam Thất bọn họ ba trăm năm này, nhất định trải qua rất nhiều, đã biết rất nhiều, tu vi bản thân cũng nhất định tăng lên không ít. Ta lại ngủ ba trăm năm, ngủ qua thời gian, ngủ qua tình yêu, ngủ qua… “Sư phó, người muốn đi đâu thế?”
“Luyện công.”
“Hả?” Hôi Đại Mao không hiểu: “Lúc này không sớm không trưa luyện cái gì công chứ?”
Nước đến chân mới nhảy cũng tốt, bất kể dùng được hay không, dù sao nhảy được vẫn tốt hơn không.
Tóm lại, ta có loại dự cảm không tốt. Chuyện đã xảy ra gần đây đều vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của ta, tựa hồ trong một đêm giới hạn giữa ma đạo và nhân gian bị phá mở, chuyện tình quỷ dị liên tiếp phát sinh.
Ta muốn bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ tốt người quan trọng bên cạnh ta.
Mà không phải vô năng, chờ người khác tới dạy bảo hộ.
Lý thư sinh được an bài trong tĩnh thất, Tam Thất từ bên trong đi ra, đi đến bên cạnh ta ngồi xuống.
“Bên trong thế nào?” “Phượng Nghi hắn… đã nghĩ ra biện pháp, có thể loại trừ ma khí trong cơ thể thư sinh kia.”
“Nha.” Thật ra ta không hiểu lắm, sau khi ma khí này công tâm, người thực sự sẽ đánh mất bản tính, biến thành… ma vật sao?
Ta chưa từng thấy qua, chỉ là cách nói nghe được là như vậy.
“Tam Thất, vậy một người, hoặc là yêu, nếu như nhập ma… sẽ như thế nào?”
“Sẽ như thế nào?” Tam Thất nghĩ nghĩ: “Cái này, ta cũng nói không ra, bất quá tựa hồ đám ma đầu trong truyền thuyết ấy, mỗi một người đều hết sức lợi hại a, thế nhưng người nào cũng thị huyết thị sát, rất khiếp sợ…”
Vậy sao? Là vì biến thành ma mới trở nên pháp lực cao cường, thị sát thành tính… Hay là bởi vì khát vọng sức mạnh, khát vọng giết chóc mới nhập ma chứ?
Ta rất hoang mang.
“Tam Lục thật đúng là coi trọng thư sinh này a, vì hắn lo nghĩ bôn ba như thế.”
Ta nghĩ, nếu như lúc ấy ta và Lý Kha gặp phải chuyện như vậy, ta cũng sẽ… Cho dù đổi chính mạng của mình cho hắn, cũng tình nguyện đi?
Yêu, chữ này xinh đẹp biết bao, lại nặng nề biết bao.
Chú thích
(1) nhận vật trong truyện Tuyết sơn phi hồ của Kim Dung ↑
(2) đề hồ: một thứ mỡ sữa đông đặc nhất, vị nó rất nồng rất đặc ↑