Nói thật ra, né hai năm, ngoại trừ làm đạo hạnh của ta nhảy vọt ra, không làm can đảm và dung lượng não ta tăng lên bao nhiêu.
Cũng phải, năng lực có thể tu luyện sau này, còn trí tuệ… lại không có cách nào. Từ nhỏ đã không phải loại người thông minh ấy, có bế quan, luyện vẫn là thân thể mà không phải đầu óc.
Hơn nữa, ta không có nghĩ đến, ta bế quan hai năm, Phượng Nghi hắn thế nhưng không có đi, ngược lại ở chỗ này trường kỳ trú đóng.
Ta nghĩ, ta… bế quan hai năm, lựa chọn này không chắc đã đúng.
Có lẽ ngay từ đầu, ta nên thẳng thắn nói rõ chuyện này với hắn.
Đúng vậy, đích xác, hắn là thiên địch của ta, ta ăn không được hắn, độc không chết hắn.
Thế nhưng ta không yêu hắn.
Ta… trước kia yêu chính là Lý Kha, cho dù hắn giờ đây không còn nữa, nhưng ta sau này, cũng sẽ không yêu một con chim làm cho ta luôn luôn sợ hãi chứ.
Ta tình nguyện cô đơn như thế cả đời, cho dù không có bạn đời, ta còn có bằng hữu, còn có đồ đệ, còn có đồng tộc.
Không có tình yêu, ta có tình bạn, tình thân…
Ta cũng không biết rằng ta thế nào cũng phải gả chồng trải qua nửa đời sau của mình, nhất là lại gả cho một người khiến cho ta toàn thân không được tự nhiên.
Ta bảo một con chuột chiêu đãi con chim sẻ kia một ít lạc rang. Sau đó mời nó mang hộ lời nhắn về. Nói ta ngày mai sẽ đi đỉnh Đông Dương làm khách.
Hôi Đại Mao mới nhớ ra hỏi ta: “Sư phó. Ta thấy thần thái người cũng bất đồng. Ừm… Bế quan lần này có phải nắm được rất nhiều hay không?”
“Đúng vậy. Ngày mai ta từ đỉnh Đông Dương trở về. Sẽ giúp ngươi giải thích. Lần này ta ngộ ra không ít. Hẳn là có ích với ngươi.”
“Vậy thì rất tốt. Không riêng mình ta. Mấy huynh đệ tỷ muội khác cũng cùng đi nghe nhé. Sư phó nói nhiều chút.”
“Ừ.”
“Đúng rồi. Sư phó. Còn có một chuyện…”
“Chuyện gì?”
Hôi Đại Mao hơi dè dặt nói: “Ngao công tử, thành thân rồi…”
Ta chỉ cảm thấy dường như có một chiếc búa gõ một cái vào ngực, cổ họng siết lại. Ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng bị chấn động đến dời khỏi vị trí.
“Thật không? Đây là… chuyện khi nào?”
“Đại khái nửa năm trước nhận được thư, ta… ừm, đã thay sư phó chuẩn bị phần hạ lễ, để người ta mang đi, bất quá trong động không rời được người, ta cũng không thể đi chúc mừng. Nghe nói. Lấy chính là một vị tiên cô của Tây Côn Lôn, họ Đổng…”
“A, vậy thật đúng là danh môn khuê tú…”
Thoáng cái cảm giác… thế giới của Tử Hằng, đột nhiên cách ta xa xôi như thế.
“Còn nữa, Ngao công tử bây giờ đã có chức vụ, hình như là mão cái gì đó, ta không nhớ, dù sao cũng là điều khiển mưa, về sau nếu gặp hắn, thì không thể xưng hắn là Ngao công tử, phải gọi hắn Ngao thiên quan… Bất quá, ta cảm thấy. Sau này hắn không còn là người của thế gian nữa, chỉ sợ cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt…”
Ta cảm thấy là lạ, Ngao thiên quan?
Ta biết một vị Ngao thiên quan như thế sao?
Ta không nói nữa, Hôi Đại Mao rón ra rón rén lui ra. Ta ngồi yên trong chốc lát, mở hộp gương ra, cầm lấy một chiếc lược chải đầu. Hộp gương này cũng đã hai năm không động tới, tuy rằng bên ngoài thường lau nên không có bụi, thế nhưng bên trong vẫn có thể nhìn ra đồ trong đó rất lâu rồi cũng không có dấu vết bị di chuyển. Cho dù trước đây ta cũng không dùng… Dầu chải tóc bốc hơi còn có nửa bình. Thế nhưng mùi thơm nhưng càng tỏa ra ngào ngạt. Son phấn đã khô hết, ta chải tóc, bện một bím tóc cho mình.
Dây cột cũng buộc xong, mới phát hiện ta buộc chính là cái dây Phượng Nghi cho ta.
Màu đỏ vàng, là gấm vóc.
Tay ta trong gương đồng động một cái, muốn gỡ cái dây kia, bất quá nâng lên một chút, lại thả về.
Thì ra hai năm qua ta đều buộc cái dây ấy… Thật sự không để ý chuyện này.
Ta mở lòng bàn tay, bốn hạt châu lại từng viên hiện lên. Hào quang hòa cùng một chỗ, thoạt nhìn trọn vẹn một khối.
Ta thu bàn tay, bốn hạt châu kia lại biến mất.
Bầu trời tối đen, trong phòng cũng tối xuống, một con nhện đưa tới cơm chiều, ta không động đến. Nhìn thấy đồ ăn này từ nóng hôi hổi, dần dần biến thành lạnh ngắt.
Ánh trăng lại biến mất, một ngày mới lại bắt đầu.
Ta thay một bộ y phục, vốn cầm bộ màu tím. Sau nghĩ nghĩ lại đổi sang bộ xanh nhạt. Xiêm y rất bình thường. Bất quá trên cổ áo và vạt áo đều thêu hoa sen. Màu đường thêu và màu xiêm y rất giống nhau, lúc ngồi bất động những hoa văn thêu ấy đều nhìn không ra. Có điều khi đi lại, sẽ thấy giữa tay áo nhẹ nhàng hiện lên đóa hoa thanh nhã mơ hồ.
Đây là bộ y phục mới sao?
Ta kéo tay áo xem thử, có lẽ là đám nhện làm mới cho ta lúc ta bế quan. Áo quần của ta không nhiều lắm, hơn nữa ta bình thường đổi đi đổi lại chính là hai ba bộ, phần lớn thời gian chỉ là dùng một pháp chú làm sạch quần áo, như thế ngay cả thay quần áo cũng giảm đi.
Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tại sườn núi Phượng Hoàng, ta từ con nhện biến thành hình người…
Cúi đầu, thì ra Phượng Nghi vẫn là người đầu tiên ta đối mặt bằng hình người đấy, quá lâu rồi cũng nghĩ không ra.
Lần đầu tiên ta biến thành hình người, lúc ấy y phục trên người rất khó coi, hơn nữa còn không vừa người. Giống như trộm một bộ không phải là y phục của mình qua quýt sửa nhỏ đi rồi khoác lên người…
Ợ…
Ta bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng…
Ta vẫy tay, bắn tơ nhện bên tường. Chỉ một lúc sau, Hôi Đại Mao tới.
“Sư phó, người muốn lên đường sao?”
“Không, ngươi trước tiên gọi Tiểu Linh tới.”
Tiểu Linh là đứa tiến bộ nhanh nhất trong số đám nhện ở Bàn Ti động, nàng có thể hóa thành hình người rất ngắn sau đó lại biến trở về, thời gian duy trì chưa thể quá lâu.
“Tam Bát tỷ tỷ, ngươi kêu ta có việc?”
“Tiểu Linh, lần đầu tiên ngươi hóa thành hình người… có mặc quần áo không?”
“Hả?” Nàng hiển nhiên không dự đoán được ta lại hỏi một câu như thế: “Không có nha, trần truồng! May mắn bên cạnh đều là tỷ muội của mình, nếu không khó xử lắm.”
“Không có sao?”
“Vâng!” Nàng dùng sức gật đầu: “Mặc dù lúc Tam Bát tỷ ngươi dạy ta công pháp biến hóa gì gì đó từng nói biến hóa ra y phục như thế nào, thế nhưng ta khi đó lực lượng toàn thân đều không chịu ràng buộc, hoảng loạn muốn chết đâu còn lo lắng nghĩ chuyện y phục chứ! Ta chỉ nghĩ đừng biến thành bộ dáng người bốn chân bốn tay, không để ý đến y phục…”
Ta hơi ngạc nhiên, Tiểu Linh nói còn có chuyện, đi ra ngoài trước.
Ta ra khỏi Bàn Ti động, đi tắt con đường gần nhất đến đỉnh Đông Dương. Dọc theo đường đi ta đều cân nhắc một sự kiện — Lúc trước khi ta biến hóa, y phục trên người…
Rốt cuộc, ờ, là ta tự mình biến ra. Hay là sau này có người cứng rắn choàng lên chứ?
Ta trước đây vậy mà lại chưa từng nghĩ tới còn có khả năng này.
Thế nhưng hôm nay lại đột nhiên cảm thấy, chuyện này, không phải không có khả năng.
Thật là đáng sợ.
Đỉnh Đông Dương xa xa trong tầm mắt, cách một cây cầu gỗ, bờ sông bên kia cầu nở đầy hoa cúc.
Đã đến cuối thu? Lá cây trên núi có cái vẫn còn xanh đậm, có cái đã chuyển sang màu vàng. Còn có màu đỏ của lá phong lác đác, năm màu sặc sỡ. Từ nơi này nhìn sang, sông chảy xuống phía dưới, không xa phía trước vòng qua một chỗ nước cạn, cỏ lau phía trên cũng đã tung bay bông lau màu trắng, bị gió thổi qua, sợi bông tỏa ra bốn phía.
“Lại là mùa thu.”
Ta không quá ngoài ý muốn, quay đầu thấy được Phượng Nghi.
Hắn từ đầu cầu bên kia chậm rãi đi tới, vẫn đang là một bộ bạch sam. Cảm giác… hắn thoạt nhìn ôn hòa không ít so với lúc trước.
“Chúc mừng ngươi xuất quan.”
“Đa tạ.” Ta dừng một chút: “Lúc ấy không có nói với ngươi một tiếng, là ta không đúng.”
“Ta sớm đã quen rồi, ngươi khi nào làm việc cũng không có bài bản.”
Hắn và ta sóng vai đứng ở trên cầu trông về nơi xa.
“Phượng Nghi. Ngươi là thật sự thích ta, mới muốn thành thân với ta sao?”
Ta không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp liền hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng ta.
Phượng Nghi không nói gì.
Lúc ta quay đầu nhìn hắn, trên gương mặt hắn, có một mạt ửng đỏ kỳ quái, ta chưa từng thấy bao giờ.
Ánh mắt hắn cũng không có ngạo nghễ như thế, trái lại có một chút… luống cuống.
“Hay là người chỉ muốn tìm một người làm bạn, tiêu hao thời gian dài dằng dặc? Mà ta vừa lúc ở bên cạnh ngươi, cho nên chính là ta?”
Gió núi vù vù thổi qua. Nước sông dưới cầu ào ào chảy xuôi.
Thế nhưng hắn không nói chuyện.
Ta thở dài trong lòng.
Ta và hắn, ngay cả giao tiếp cơ bản cũng không có, sao có thể sinh hoạt cùng một chỗ giống như hắn nói? Hắn cần một thê tử hoàn toàn không hiểu hắn, sợ hãi hắn sao? Ta lại cần một bạn đời cả ngày cần ta nơm nớp lo sợ cẩn thận đề phòng cẩn thận ứng đối sao?
Vì thế đề nghị kia của hắn, thật sự là…
“Ta nghĩ, có lẽ hai đều có.”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nếu không để ý, có lẽ đã nghe sót.
Ta sửng sốt một chốc mới nhớ ra, hắn là đang trả lời câu hỏi của ta.
“Còn ngươi?”
“Hở?” Ta quay đầu nhìn hắn.
Ta từ trước đến giờ chưa từng gần hắn, đối diện hắn trực tiếp như thế.
Ánh mắt hắn còn sáng hơn bầu trời, bên trong nhìn không ra một tia lo lắng.
“Ngươi vẫn thích đạo sĩ trước đây ấy, hay là, ngươi hiện tại thích, là Tử Hằng?”
Ta cũng sửng sốt. Câu hỏi này, cũng khó có thể trả lời.
Tựa hồ rất bình thường cũng không sắc bén, thế nhưng lại giống như một cây kim đâm vào màng nhĩ.
“Chính ta, cũng không biết, ta có thích Tử Hằng hay không. Thế nhưng. Cho dù ta thích ai. Không thích ai, còn không phải đều giống nhau? Cho dù thích. Cũng không thể ở bên đối phương.”
“Không, bây giờ không giống?” Thanh âm của Phượng Nghi khôi phục lại vẻ trong trẻo: “Chúng ta… trước kia đều chưa từng trải qua kinh nghiệm như thế, thế nhưng về sau chúng ta có thể cùng nhau, chậm rãi, ta nghĩ…”
“Không, Phượng tiền bối, cám ơn tình cảm của ngươi. Nhưng chúng ta, không hợp. Ta đối với ngươi vừa kính vừa sợ, lại không có cái loại tình yêu ngưỡng mộ giữa nam nữ ấy. Con người ta rất lười nhác, thích qua ngày yên bình. Mà ngươi quá vĩ đại, hào quang bắn ra bốn phía, vị trí bên cạnh ngươi, không thích hợp với ta. Xin lỗi, lời này vốn nên nói với ngươi hai năm trước, thế nhưng khi đó ta hoang mang lo sợ, trốn tránh… Chậm trễ ngươi thời gian lâu như vậy, thật sự rất có lỗi. Ngươi có lựa chọn tốt hơn, mà ta, vẫn muốn trải qua cuộc sống mà ta đã quen.”
Thật ra nói thực, cũng không khó đến thế.
Chỉ cần trong lòng ta không có khiếp sợ chột dạ và tự ti ấy, ta cũng có thể biểu đạt ý kiến của mình trước mặt Phượng Nghi.
Cũng không khó.
Bởi vì trước kia vẫn quen nhìn lên hắn, cho nên trước khi mở miệng, đã bắt đầu khiếp đảm.
Về nghi vấn cái xiêm y kia, ta vẫn chôn ở đáy lòng mình vậy. Cho dù lúc ấy lần đầu tiên biến thành hình người ta trần truồng, bị hắn nhìn, nhưng ta cũng không mất miếng thịt nào, không tính là tổn thất gì lớn.
“Nếu đến đây, vào ngồi một chút đi, ta ủ rượu, hôm nay vừa lúc có thể mở hũ.”
Ta ngẫm lại, gật đầu nói: “Được.”
Rượu chôn dưới gốc cây tùng, giờ đào ra.
Chén rượu lưu ly sáng long lanh, dịch rượu màu đỏ, giống như ánh sáng kiều diễm nhất nơi chân trời, bị hái lấy một mảnh, cất vào rượu. Nâng chén rượu lên, ngón tay bị chiếu thành màu hồng đào nhàn nhạt.