Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thuốc tác dụng phụ rất mạnh, cô đầu vừa mới dính vào gối, liền ngủ không biết trời đất.
Phó Cảnh Ngộ còn chưa đi, không thể tin được nhanh như mà cô đã ngủ mất rồi.
Anh tự tay, giúp cô đắp chăn, lại đem máy điều hòa chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, mới đóng cửa lại rời đi.
Trên đường trở về thành phố A, Diệp Phồn Tinh chỉ ngủ.
Cô mê man ngủ, trong chốc lát, đầu liền lệch qua một bên, trực tiếp dựa lên trên bả vai của Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ trước giờ không thích người khác chạm vào mình, đang chuẩn bị đẩy cô ra, tay mới vươn ra, lại dừng lại.
Anh thu tay về.
Phó gia bên kia gọi điện thoại.
Phó Cảnh Ngộ muốn trở về, người trong nhà đều rất cao hứng, trên đường gọi mấy cú điện thoại, hỏi bọn họ tới chỗ nào rồi.
Từ khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện,mọi sự chú ý của người trong nhà đều tập trung ở trên người của anh.
Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại, nghe được trong điện thoại là tiếp của Phó Linh Lung, "Cảnh ngộ, cậu lúc nào mới đến?"
Phó Cảnh Ngộ cau mày, "Đây đã là lần thứ ba rồi."
Phó Linh Lung cười một tiếng, "chị không phải là quan tâm tới cậu sao! Nhanh lên một chút, cả nhà đều đang chờ cậu đấy."
"Ồn ào."
"Được, không làm ồn cậu nữa, chị cúp máy trước." Biết người em trai này tính khí không tốt, Phó Linh Lung cái gì cũng lựa theo anh.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Cảnh Ngộ chính là một người kiêu ngạo.
Lúc đi học cực kỳ ưu tú, làm quân nhân cũng rất ưu tú.
Đáng tiếc, Thượng Đế chính là không nhìn được đồ vật hoàn mỹ.
Phó Cảnh Ngộ bên này mới vừa cúp điện thoại, Diệp Phồn Tinh liền tỉnh ngủ.
Cô ngủ cả một quãng đường, nghe được Phó Cảnh Ngộ nhận điện thoại xong, ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện đã sắp đạt đến thành phố A rồi.
Đột nhiên nghĩ tới, cô đi theo Phó Cảnh Ngộ về nhà, Diệp Phồn Tinh hỏi: "chú, trong nhà chú đông người lắm sao?"
"Thế nào?"
"Tôi có chút khẩn trương." Diệp Phồn Tinh thở một hơi thật dài.
Hơn nữa, luôn cảm giác, Phó Cảnh Ngộ người này không có chút nào đơn giản, người nhà của anh ta, khả năng cũng không phải là người đơn giản.
Cô sẽ không bị ghét chứ?
Cô tự động bổ não nhớ lại trong tiểu thuyết những nhân vật nữ chính bị gây khó khăn, tỏ vẻ lo âu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, cười một tiếng, "Có cái gì để mà khẩn trương?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, "Lần đầu tiên gặp mặt nha, tôi có cần mua ít đồ hay không."
Chẳng qua là, cô cũng không có tiền, mua đồ không biết người nhà họ Phó có để ý hay không.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không cần phiền toái như vậy."
Diệp Phồn Tinh đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào một bên, không làm ồn anh.
Tưởng Sâm nói anh thích an tĩnh, cho nên, khi đi cùng với anh,cô đều có thói quen giữ yên lặng.
-
"Phó tiên sinh, đến rồi."
Xe dừng ở trước cửa Phó gia, Tưởng Sâm xuống xe trước.
Phó Linh Lung không yên tâm, tự mình đến cánh cửa tiếp bọn họ.
Phải biết, có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ này, cũng chỉ có cậu em trai của cô.
Phó Cảnh Ngộ vừa xuống xe, Phó Linh Lung liền tiến lên đón, "Cảnh ngộ, trên đường cực khổ."
Phó Cảnh Ngộ nguyện ý trở lại, bọn họ cũng yên lòng hơn nhiều.
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nhìn lấy chị, chị ấy bị mất mặt, cũng không tiến tới nữa.
Dù sao chị cũng hiểu rõ cậu em trai này, luôn luôn đều không thích người khác chạm vào nó.
Ánh mắt của chị rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, "Đây chắc là Tiểu Diệp đi!"
Chuyện của Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, Tưởng Sâm cũng đã nói qua cho chị.
Người nhà họ Phó thái độ hiện tại, đều rất rõ ràng, gia thế của cô như thế nào không quan trọng, trọng yếu chính là, Phó Cảnh Ngộ thích.
Diệp Phồn Tinh: "Em chào chị."
-
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.