"Cảnh Ngộ." Kỷ Minh Viễn nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang tiến ra, bởi vì hai nhà có quan hệ tốt, cho nên lúc ở nhà, đều là trực tiếp gọi thẳng tên, mà không phải là gọi anh Phó xa lạ như lúc ở bệnh viện.
Ánh mắt của Phó Linh Lung rơi vào cái kẹp cà vạt của Phó Cảnh Ngộ, "Cái kẹp cà vạt này đâu ra vậy? "
Phó Linh Lung đối với những thứ này luôn luôn rất để ý, liếc mắt liền nhìn ra cái kẹp này vô cùng bình thường,nhưng lại kẹp ở trên cà vạt của Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Phó Linh Lung đang định vươn ra tay, liền cản chị, "Đừng động vào."
Lại giữ như bảo bối như thế, đáng nghi!
Phó Linh Lung cười một tiếng, "chị biết rồi."
Trừ là Diệp Phồn Tinh tặng, còn có thể là ai?
Cũng chỉ có Diệp Phồn Tinh tặng thì anh mới coi như bảo bối như vậy.
Diệp Phồn Tinh đứng ở một bên, nhìn bộ dáng này của anh, luôn cảm thấy có chút lúng túng.
Anh thích quà cô tặng đến vậy sao.
Phó Linh Lung trêu ghẹo nói: "nhìn kìa, nhìn kìa vợ chồng son nhà người ta ân ái kìa..
"
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, nhớ tới câu nói kia: chú ấy không lên được.
Vô cùng nghiêm túc đáp: "Là hẳn nên "ân ái" một chút."
-
Sau khi Kỷ Minh Viễn về, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cũng trở về phòng.
Diệp Phồn Tinh làm xong mọi việc, thu dọn đồ đạc xong,nói với Phó Cảnh Ngộ: "chú ơi, tôi đi tắm trước nhé."
Phó Cảnh Ngộ nhìn sang Diệp Phồn Tinh, "Lần trước em nói như vậy, có thật không?"
"Nói cái gì cơ?"
"Chính là chuyện muốn thay thế Tưởng Sâm chăm sóc anh." Hôm dọn đến nhà mới, Diệp Phồn Tinh đã nói sẽ thay Tưởng Sâm chăm sóc anh, khi đó Phó Cảnh Ngộ cự tuyệt.
Loại chuyện này không muốn phiền toái Diệp Phồn Tinh, cô là vợ của anh, không phải là người giúp việc của anh, không muốn cô phải vất vả thêm nữa.
Diệp Phồn Tinh nói: "Thật, tôi thực sự muốn chăm sóc cho chú."
"Vậy em giúp anh tắm rửa đi." Phó Cảnh Ngộ một mặt bình tĩnh nói: "Hôm nay không làm phiền Tưởng Sâm nữa."
Giúp anh tắm rửa?
Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
"... Được."
Mặc dù không biết Phó Cảnh Ngộ tại sao đột nhiên có ý này, nhưng bởi vì lúc trước có chút kinh nghiệm, Diệp Phồn Tinh không chần chừ liền đáp ứng ngay.
Cô đẩy Phó Cảnh Ngộ tiến vào phòng tắm,xả nước vào bồn, nói với Phó Cảnh Ngộ: "chú ơi, tôi giúp chú cởi quần áo nào."
Cô nói những lời này đơn giản như đang nói: "chú ơi,tôi xới cho chú bát cơm vậy".
Phó Cảnh Ngộ biết, Diệp Phồn Tinh bây giờ thật sự cho là anh không lên được, không có sợ anh chút nào, căn bản không coi anh là đàn ông
Anh sắc mặt bình tĩnh nói: "Ừm."
Diệp Phồn Tinh đi tới, giúp anh tháo cà vạt,cởi cúc áo sơ mi.
Diệp Phồn Tinh từ trước tới giờ chưa từng tắm cho Phó Cảnh Ngộ hoàn chỉnh, nhớ tới lần trước chuẩn bị giúp anh cởi quần, liền bị anh đuổi ra ngoài, cho nên, cô không nhịn được hỏi một câu: "tôi cởi luôn quần cho chú nhé?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "dìu anh đứng lên trước đã."