Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 307: Em khỏe hẳn rồi sao?



Bữa ăn tối hôm nay, bởi vì có Phó Linh Lung gia nhập, cho nên, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Cố Vũ Trạch không giống trước khiêu khích Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh cũng không cùng hắn tranh cãi.

Phó Linh Lung cầm cái muôi,múc canh cho Diệp Phồn Tinh, "Tiểu Tinh, ăn nhiều một chút. Em quá gầy rồi đấy."

"Cảm ơn chị." Diệp Phồn Tinh nhận lấy canh.

Thật ra thì cô gần đây đã lên mấy cân rồi, nhưng mà, đây là chị tự tay nấu canh, mới vừa lúc ở phòng bếp cô đã bắt đầu thèm rồi.

Giúp Diệp Phồn Tinh múc xong, Phó Linh Lung liền mặc kệ hai người còn lại.

Cố Vũ Trạch ghen tị nói: "Mẹ, con cũng muốn canh."

"Tự đi mà múc."

"Con không phải Bảo Bảo của mẹ nữa hả?" Làm con ruột nhiều năm như vậy, lại không sánh bằng một người mới vào trong nhà mấy tháng như Diệp Phồn Tinh.

Phó Linh Lung ghét bỏ nhìn hắn một cái, "Không phải con không thích mẹ gọi con như vậy sao?"

"..."

Diệp Phồn Tinh nhìn một bên Phó Linh Lung, cầm cái muôi, giúp Phó Cảnh Ngộ múc canh: "anh ăn nhiều một chút."

Cái này đối với Cố Vũ Trạch mà nói, quả thực là bỏ đá xuống giếng.

Cố Vũ Trạch cũng không phải là người dễ nhận thua, hắn đem mục tiêu chuyển hướng Phó Cảnh Ngộ, "Cậu, cháu cũng muốn uống canh."

Phó Cảnh Ngộ nhìn hắn một cái, mặc dù ánh mắt rất lạnh nhạt, nhưng vẫn tốt bụng mà giúp hắn múc canh.

Diệp Phồn Tinh: "..."

Chuyện này... Cái này không công bằng!

Mới vừa rồi Cố Vũ Trạch ở trên đó đã làm cái gì với ông xã của cô rồi?

Phải biết anh bình thường, đều không thèm liếc tới hắn.

Nhất là lúc Cố Vũ Trạch uống canh, vẫn còn nói, "canh ngon quá đi mất."

Làm cho cô thật muốn đánh chết hắn!

Phó Linh Lung hỏi: "Tiểu Tinh, nghe nói em trai em cùng đội với Cố Vũ Trạch?"

Diệp Phồn Tinh gật đầu, "vâng."

Cô đến bây giờ cũng không biết, Cố Vũ Trạch thêm Diệp Tử Thần vào chiến đội,là muốn làm cái gì.

"Vậy thật tốt, để cho Cố Vũ Trạch chiếu cố một nó đi."

Cố Vũ Trạch đang uống canh, ngẩng đầu lên bồi thêm một câu, "Đều là cậu ta chiếu cố con."

"Vậy mà còn đám kiêu ngạo." Phó Linh Lung liếc hắn một cái, "Tiểu Tinh em trai em chắc là nhỏ hơn em nhỉ."

"Vâng, nhưng nó chơi game cũng khá giỏi."

Lúc Bọn họ nhắc tới Diệp Tử Thần, chỉ có Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, ngồi ở một bên an tĩnh ăn cơm.

Anh cùng Diệp Tử Thần quan hệ rất xa lạ, cũng liền ngay cả ngày hôm qua Diệp Tử Thần tới trong nhà, mới ăn bữa cơm, cũng chẳng nói được mấy câu.

Phó Cảnh Ngộ tính cách lạnh lùng, tuổi tác chênh lệch, không có bất cứ đề tài chung nào để nói chuyện với Diệp Tử Thần.

Đột nhiên cảm giác dưới bàn, có một bàn tay vươn tới, nắm tay anh.

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, bởi vì ở trong phòng, bàn tay của cô có hơi nóng.

Anh nhìn cô, không ăn cơm đi, đột nhiên chạy tới chêu chọc anh làm gì?

Diệp Phồn Tinh khẩn cầu: "Cảnh Ngộ, lúc nào anh rảnh em mời Tử Thần tới nhà ăn bữa cơm có được không?"

Phó Cảnh Ngộ lúc này mới phát hiện ra, Diệp Phồn Tinh đây là đang muốn kéo gần hơn quan hệ của anh và Diệp Tử Thần.

Anh gật đầu, "Được."

"Vậy chừng nào anh rảnh?"

"Em quyết định là được rồi." Cô định thời gian, anh coi như không rảnh, cũng sẽ phải bố trí thời gian để về nhà.

Diệp Phồn Tinh nói: "vậy để em hẹn trước với Tử Thần."

Cố Vũ Trạch ngồi ở một bên, nhìn hai người, đôi mắt trở nên âm thầm.

Ngày mai,buổi sáng không có tiết, ăn xong cơm tối, Cố Vũ Trạch liền theo Phó Linh Lung trở về nhà.

Không có Cố Vũ Trạch làm loạn, trong nhà rất an tĩnh. Tắm xong, Diệp Phồn Tinh nằm ở trong ngực Phó Cảnh Ngộ, cầm điện thoại di động nhắn tin với Diệp Tử Thần, nghe Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Em khỏe hẳn rồi à?"

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.