Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 310: Tưởng Sâm tới đón



Nghe mẹ lạnh lùng chế giễu, Diệp Phồn Tinh đem bữa ăn sáng đặt xuống, nói: "Tử Thần, chị đi về trước."

"Diệp Phồn Tinh." Diệp mẫu gọi cô lại.

Bình thường không gặp được Diệp Phồn Tinh, hiện tại thấy rồi, bà ta đương nhiên phải cố gắng tranh thủ xả giận vào mặt Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh dừng bước lại, "sao ạ?"

Diệp mẫu nghiêm túc nhìn cô, "Tử Thần còn chưa khỏe, mày đã muốn đi, mày có lương tâm hay không? Ban đầu, lúc tao không cho mày đi học, Tử Thần ngày nào cũng cầu xin cho mày, muốn đem cơ hội đi học của nó nhường cho mày,còn mày thì sao? Mày với nó ở gần nhau, còn để cho nó bệnh thành như vậy."

Diệp Phồn Tinh không nói gì, "nó bị bệnh, có quan hệ gì với con?"

Cái này cũng quá buồn cười đi!

Cô đã làm sai điều gì?

Biết Tử Thần bị bệnh, cô ngay lập tức chạy tới, trông cậu ta cả một đêm, đến bây giờ còn bị mắng như tát nước vào mặt.

Diệp mẫu nói: "mày là đồ mặt sứa gan lim, không có lương tâm. Tử Thần cùng mày lớn lên, gọi mày là chị nhiều năm như vậy, mày lấy chồng, cũng không suy tính cho nó một chút. Hiện tại tốt rồi? Sính lễ cưới hỏi một đồng cũng không lấy được, còn làm cho tất cả mọi người đều xem nhà chúng ta là trò cười. Hiện tại mọi người đều biết, con gái tao gả cho người tàn tật! Tao và cha mày đều không ngóc đầu lên được."

"Mẹ." Diệp Tử Thần khuyên nhủ: "mẹ đừng nói nữa"

" tại sao không nói?" Diệp mẫu ủy khuất nói: "Tao nuôi nó tới hôm nay không dễ dàng gì? Ba mày không có ý chí tiến thủ, tao chửa ễnh bụng ra còn ở bên ngoài làm việc cho người ta để kiếm tiền. Cái nhà này toàn dựa vào tao chống giữ! Kết quả tao lại nuôi một con chó vô ơn, à, mà nó còn không bằng cả con chó nữa cơ, con chó ít ra còn bán được tiền."

Nói tới chỗ này, Diệp mẫu ríu rít khóc, "đúng, chị mày hận tao, hận tao không cho nó đi học, nhưng tao có cách gì? Tao không phải chỉ hy vọng nó lấy được một thằng chồng tử tế, giàu có sao? Mày nhìn trong mắt nó, có cái nhà này không?"

Diệp mẫu khóc như thể mình ấm ức lắm, làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh rất khó chịu.

lúc trước chỉ cảm thấy Diệp mẫu rất đáng hận, nhưng mà, nghe bà ta nói những lời này, lại có chút khổ sở.

Cô biết, mẹ của cô ít học, cho nên, bà ta không thấy được ý nghĩa của việc đi học, luôn cảm thấy con gái có đi học nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí...

Cô cảm thấy đáng buồn thay mẹ cô.

Diệp mẫu thật ra so với Phó Linh Lung cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng mà, đứng chung một chỗ, người bên cạnh căn bản không có cách tưởng tượng hai người họ là người cùng một thời đại.

Một người sống ở trên đỉnh, sống an nhàn sung sướng.

Một người sống ở tầng dưới chót, khổ cực vất vả.

Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nhìn Diệp mẫu một cái, trên gương mặt đó đã phủ đầy nếp nhăn, những thứ kia đều là sinh hoạt lưu lại trên người mẹ cô.

"Tiền nằm viện con đã trả rồi. Đây con còn có năm triệu, con biết bố mẹ cho Tử Thần đi học, sinh hoạt rất túng quẫn. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng hy vọng mẹ cầm lấy để chi tiêu." Diệp Phồn Tinh từ trong túi xách lấy ra tiền nhét vào trong tay Diệp mẫu.

Diệp mẫu vốn cho là Diệp Phồn Tinh sẽ giống như trước cùng bà ta tranh cãi, không nghĩ tới lại cho bà ta tiền.

Nhưng bà ta lại lập tức xụ mặt, "có mỗi năm triệu, mày định bố thí cho ăn mày à?"

Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "mẹ còn muốn bao nhiêu nữa chứ? Con gái của mẹ chỉ có một chút năng lực này thôi, số tiền này đều là con khổ sở kiếm, nếu mẹ chê ít, ta cũng không có hơn đâu. Con đi về trước."

Diệp Phồn Tinh nhìn Diệp Tử Thần, đi ra khỏi cửa.

Cô mới vừa đi ra, liền thấy Tưởng Sâm đứng ở bên ngoài hành lang.

Nhìn thấy Tưởng Sâm, cô có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"

Nhớ like và bỏ phiếu đi nhé mọi người, chỉ cần nhìn lượt like lượt phiếu thì dù có mệt mỏi và bận rộn đến đâu sữa cũng có động lực để lao vào viết truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.