Diệp Phồn Tinh nghe mấy lời cô ta nói, thiếu chút nữa hộc máu mồm.
Cô nhìn Tô Lâm Hoan, nói: "Coi như tôi chưa từng trải nhiều,nhưng cũng biết nên làm người như thế nào. Ít nhất tôi sẽ không bỏ mặc vị hôn phu của mình, lúc anh ấy xảy ra chuyện cũng chẳng thèm quan tâm, còn dung túng người nhà của mình bỏ đá xuống giếng."
Nói tới chỗ này, Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Tôi cũng rất tò mò, Tô tiểu thư lấy đâu ra tự tin,mà lại cảm thấy ông xã của tôi làm hết thảy những việc kia đều là vì anh ấy muốn cô trở lại bên cạnh anh ấy? Anh ấy tìm một kẻ lòng dạ rắn rết như cô về,để sau này lúc anh ấy nguy nan lại vứt bỏ anh ấy một lần nữa sao? sở dĩ cô muốn kết hôn với anh ấy, chẳng qua chỉ là vì muốn lấy địa vị, tiền bạc của anh ấy,. Tôi nghĩ, coi như đổi lại bất kỳ người đàn ông nào, chắc cũng sẽ không muốn cưới một người giống như Tô đâu... Cô nói xem có đúng không?"
Mấy câu vừa nói ra, Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ tới, mình lại có thể dũng cảm như vậy.
Tô Lâm Hoan này thoạt nhìn cũng không có tính công kích gì, thế cho nên thái độ Diệp Phồn Tinh lộ ra có chút hùng hổ dọa người.
Một bên trợ lý của Tô Lâm Hoàn lên tiếng trách cứ: "Phó phu nhân nói chuyện hơi bị quá đáng rồi đấy!"
"Quá đáng sao?" Diệp Phồn Tinh lãnh đạm thờ ơ nhìn một cái, "Nói như vậy, anh cảm thấy cô chủ nhà anh làm đúng sao? Vậy tôi chúc anh sau này sẽ tìm được một cô vợ y như cô chủ nhà anh, vào lúc anh rơi xuống đáy vực tuyệt vọng sẽ bỏ rơi anh không thương tiếc, để anh nếm mùi vị bị vứt bỏ."
"Cô..." Trợ lý tức giận, Diệp Phồn Tinh nói mấy lời này có phần quá ác độc rồi!
Hắn đang êm đẹp, cô lại nguyền rủa hắn xảy ra truyện?
"Làm sao? Tức giận?" Diệp Phồn Tinh dửng dưng, "Nếu như anh cũng cảm thấy tức giận, vậy thì im miệng của anh lại."
Trợ lý không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh dùng vài ba lời liền làm bọn họ rơi vào thế hạ phong, hắn nhìn Diệp Phồn Tinh, giễu cợt nói: "ánh mắt của ngài Phó thật đúng là quá kém, lại cưới một kẻ vô văn hóa, không có tư chất như vậy."
Diệp Phồn Tinh mới mười tám tuổi, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ là một cô gái mới lớn.
Cô vô văn hóa, không có tư chất?
Diệp Phồn Tinh cũng không ngại đối phương nói cô như vậy, mượn lời của đối phương trả lại: "còn phải xem là đối với loại người nào đã, đối phó hạng người vô liêm sỉ lại còn mắc bệnh tự luyến giai đoạn cuối thì cần gì phải lịch sự làm gì cho mất công."
Ý tứ là cô có tư chất hay không, hoàn toàn quyết định bởi người trước mắt kia.
Diệp Phồn Tinh tuổi còn nhỏ, cũng không có mặt mũi gì, cũng không để bụng những thứ này.
Nhưng hai vị này, đều là người cực kỳ cần mặt mũi.
Trợ lý tức giận nói: "Xem ra ngài Phó cần phải dậy dỗ lại vợ mình một chút, một con nhãi ranh, không biết trời cao đất rộng, đừng cho là mình gả vào Phó gia, thì ngon. Nếu không phải là đại tiểu thư không muốn gả, còn đến phiên cô sao?"
"Anh nói cứ như đại tiểu thư các người muốn gả mà có thể gả cho anh Phó nhà tôi vậy" tiếp lời không phải là Diệp Phồn Tinh, mà là Tưởng Sâm.
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Sâm cùng Phó Cảnh Ngộ đã ra rồi.
Tưởng Sâm nhìn trợ lý bên cạnh Tô Lâm Hoan, khinh miệt nói: "Cũng không biết ban đầu là ai bám dai như đỉa đói đòi sống đòi chết để anh Phó nhà chúng tôi cho bằng được! Phương trợ lý dù gì cũng là người có mặt mũi bên cạnh ông Tô, lại cùng một người phụ nữ tranh cãi, ngay cả phong độ, lịch sự cũng không có?"
Mẹ nó! Tưởng Sâm đã sớm nhịn không nổi nữa.
Anh ta tự nói với mình, dù thế nào cũng là trợ lý của Phó Cảnh Ngộ, không thể tùy tiện ném đi thể diện của Phó Cảnh Ngộ, mới chịu đựng không công kích Tô Lâm Hoan.
Hiện tại Diệp Phồn Tinh ra mặt, ngược lại là giúp anh ta tìm một cái cái cớ thật hay, anh ta cũng sẽ không có bất kỳ kiêng kỵ gì nữa.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!