Dựa vào cái gì vợ anh phải mặc thứ đồ vớ vẩn đó để cho kẻ khác ngắm chứ, có mặc thì cũng chỉ mình anh được nhìn thôi, có hiểu không?
Diệp Phồn Tinh nhanh chóng thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy bọn họ, lấy dũng khí hỏi Phó Cảnh Ngộ,“ông xã, anh xong việc rồi hả?”
Mới vừa rồi Phó Cảnh Ngộ và Tưởng Sâm ở trên lầu bận rộn cái gì, cô cũng không tiện hỏi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, cho dù hiện tại cô đã đổi xong quần áo, nhưng trước mắt anh lại toàn hiện ra hình ảnh cô mặc bộ đồ bơi lúc nãy, bụng dưới lại có chút sôi sục,cậu "em trai " như muốn biểu tình!
Thật là Yêu Tinh mê hoặc người mà!
Tưởng Sâm luôn cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng, lại nghĩ đến tính chiếm hữu vô cùng cao của Phó Cảnh Ngộ, vội mở miệng nói: “Tôi có việc phải đi trước,anh Phó ngủ ngon, phu nhân ngủ ngon, đại tiểu thư ngủ ngon.”
Anh ta nhanh chóng tẩu thoát, Phó Linh Lung cũng đi ra ngoài, “Chị đi về trước! Sáng sớm ngày mai lên đường, hai đứa phải dậy sớm đấy.”
Lời này của Phó Linh Lung có thâm ý khác, phảng phất như đang nói, bọn họ khắc chế một chút.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, “ông xã?”
Cô cùng anh nói chuyện, anh lại còn không trả lời cô!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, “anh đi tắm.”
Diệp Phồn Tinh nói: “em đi lấy quần áo cho anh.”
Cô cầm quần áo vào phòng tắm, Phó Cảnh Ngộ đã đang tắm rồi.
Phó Cảnh Ngộ ngồi trong nhà tắm, trong đầu không tự chủ nhớ tới bản thân mình trước kia, đột nhiên cảm thấy trong lòng đắng ngắt
Nhưng hôm nay anh mới biết, thì ra, cho dù phải ngồi trên xe lăn,anh cũng có thể giống bây giờ, tự lo liệu sinh hoạt hàng ngày, có thể giống như bây giờ làm tất cả mọi chuyện.
Diệp Phồn Tinh nói: “ông xã, em để quần áo ở chỗ này, anh có cần em giúp gì không?”
Mặc dù cô biết bản thân mình cũng không giúp được gì nhiều, còn chẳng bằng để anh tự tắm?
“Không cần, em đi ra ngoài đi.” Phó Cảnh Ngộ ngữ khí rất lãnh đạm.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh như vậy, trong đầu nghĩ anh quả nhiên có có chuyện gì không vui,bèn hỏi thẳng, “Hôm nay anh gặp chuyện gì không vui sao? Hay là ở công ty, gặp phải vấn đề gì? Nếu có chuyện gì, anh có thể nói cho em nghe, mặc dù em không thể giúp gì cho anh, nhưng ít ra cũng để cho em làm người vợ đúng nghĩa cùng chồng mình chia sẻ mọi chuyện chứ?”
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, ánh mắt có chút nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh bị anh nhìn có chút bất an, thỏa hiệp nói: “em... đi ra ngoài trước.”
Cô đi ra cửa, mở máy tính trước mặt ngồi xuống, cảm thấy có chút là lạ, liền gửi tin nhắn hỏi Tưởng Sâm, “Tưởng Sâm, ở công ty Cảnh Ngộ gặp rắc rối gì sao? Tôi thấy anh ấy hình như không vui.”
Tưởng Sâm nhận được tin nhắn của Diệp Phồn Tinh, sửng sốt một hồi, hóa ra cô còn không biết Phó Cảnh Ngộ tại sao không vui ư?
Chẳng qua là, nhắc tới, Diệp Phồn Tinh cũng không làm gì sai, là Phó Cảnh Ngộ quá nhạy cảm thôi.
Tưởng Sâm nói: “Không có việc gì đâu, đàn ông cũng giống như phụ nữ, mỗi tháng cũng có vài ngày không thoải mái như vậy, qua rồi liền tốt ngay ý mà.”
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Sâm, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cái gì chứ, đàn ông cũng có vài ngày như vậy thật sao?
Phó Cảnh Ngộ tắm xong, đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn anh, trông biểu tình trên mặt cô vô cùng phức tạp.
Thấy ánh mắt dò xét của cô, anh hỏi, “Sao thế?”
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!