Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 369: Iệp Phồn Tinh không có mặt trong vở diễn



Ngôn Triết nở nụ cười, " mấy ngày nay cậu không về nhà, nhớ vợ rồi hả? Nếu không cậu gọi cô ấy đến đây, tiện thể cho tôi nhìn một cái xem nào! Lúc cậu kết hôn tôi phải đi chấp hành nhiệm vụ, không về kịp, lần này trở về chính là muốn xem mặt vợ cậu.

"Nhìn thấy cậu để cô ấy bị dọa sợ mất mật à." Diệp Phồn Tinh ban ngày phải đi học, buổi tối lại phải làm thêm, anh không muốn cô phải lãng phí thời gian nghỉ ngơi để đến đây.

Ngôn Triết tỏ ra không phục,nói "Gương mặt này của tôi, đi ra ngoài đường, đều làm cho phụ nữ phải mê mẩm mà thét chói tai, cậu lại còn sợ tôi dọa vợ cậu sợ sao?"

"Cái bản mặt của cậu nhìn một cái đã biết cậu chẳng tốt đẹp gì, sao tôi phải để cô ấy gặp cậu."

"Tôi làm sao mà không giống người tốt?" Ngôn Triết kháng nghị nói, "cậu càng dấu vợ cậu như thế tôi lại càng tò mò hơn, kiểu phụ nữ gì, còn mà làm cho cậu phải che chở như vậy?"

Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng.

-

Đêm Giáng sinh, buổi tối, đại học Ạ tổ chức tiệc giáng sinh.

Ít ngày trước đã nhận được thông báo Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch sẽ diễn chung tiết mục kịch, Phó Linh Lung kéo bà Phó đến xem.

Đến xem Cố Vũ Trạch chỉ là phụ, chủ yếu là đến xem Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh hiện tại chính là bảo bối trong mắt người nhà họ Phó, cả nhà nhất cưng chiều cô.

Trong hội trường chật kín người, Phó Linh Lung cùng bà Phó tìm một vị trí ngồi xuống.

Lê Huệ Lan nhìn thấy hai người họ, đi tới chào hỏi, "Giáo sư Tô."

Bà Phó trước kia là một giáo sư đầu ngành,nổi tiếng cả trong và ngoài nước, mà Lê Huệ Lan lại vô cùng ngưỡng mộ bà.

Nhìn thấy bà Phó, trực tiếp đi qua chào hỏi.

Phó Linh Lung nhìn thấy Lê Huệ Lan đi tới,lịch sự nói: ",cô giáo cũng ngồi đi."

Lê Huệ Lan ngồi xuống bên cạnh, nhìn hai người, hỏi: "Hai vị là đến đây xem Cố Vũ Trạch sao? Vũ Trạch diễn rất tốt đấy."

Phó Linh Lung nói: "Cảm ơn cô Lê chiếu cố."

Lê Huệ Lan cười lấy lòng nói: " Chị Khách sáo rồi."

Bọn họ vừa nói chuyện, vừa chờ tiết mục bắt đầu.

Chờ đến tiết mục của lớp Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung có chút kích động nói: "Đến hai đứa nó rồi kìa mẹ."

Bà Phó cũng rất mong đợi, đem tất cả sự chú ý đều đặt ở trên sân khấu.

Cố Vũ Trạch ở bên diễn vai kỵ sĩ, mặc dù trang phục rất kỳ quặc, nhưng nhìn hắn vẫn vô cùng đẹp trai, làm cái gì, cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác hắn là người tốt.

Lê Huệ Lan ở một bên nhìn Phó Linh Lung và bà Phó, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy vận khí của mình thật là quá tốt rồi, không nghĩ tới lần đầu tiên để cho Cố Vũ Trạch diễn vai nam chính,mà mẹ hắn cùng bà ngoại lại đến xem.

Tiết mục này biểu diễn đặc biệt xuất sắc, Lê Huệ Lan rất là hài lòng, lúc nhìn về phía Phó Linh Lung và Phó thời điểm, lại phát hiện sắc mặt của hai người, có chút phức tạp.

Chẳng nhẽ hai người họ có gì không vừa lòng sao?

Lê Huệ Lan khẩn trương mở miệng nói: "Đều là sinh viên cả, cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà Cố Vũ Trạch diễn rất khá mà."

Cái Phó Linh Lung và bà Phó hiện đang quan tâm, ngược lại không phải là vấn đề bọn họ diễn có được hay không.

Mà là...

Hai người nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng không thấy Diệp Phồn Tinh xuất hiện.

Bà Phó lên tiếng hỏi: "Lớp của cô có người nào tên Diệp Phồn Tinh không?"

Bà nhớ hôm thứ bảy,buổi sáng, cùng Diệp Phồn Tinh dùng bữa từng nhắc tới, cô diễn vai nữ chính phản diện trong vở kịch này.

Lê Huệ Lan căn bản không hiểu Phó Linh Lung tại sao sẽ đột nhiên nhắc tới Diệp Phồn Tinh, chẳng nhẽ vì nghe được tin tức Diệp Phồn Tinh mang thai sao?

Cô ta nói: "Diệp Phồn Tinh đúng là sinh viên lớp tôi,lúc đầu cũng có tham gia vào vở diễn, nhưng là bởi vì chuyện mang thai của em ấy nên tôi đã đổi người diễn rồi."

"Mang thai?"

Bả Phó nhìn Lê Huệ Lan một cái.

Lê Huệ Lan nói: "Đúng vậy! Lúc đầu tôi cũng rất xem trọng em ấy, nhưng chuyện em ấy mang thai, ảnh hưởng không tốt lắm nên tôi mới quyết định đổi người!"

Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.