"Cô ấy làm sai,dậy dỗ cô ấy vài câu" Phó Cảnh Ngộ nói xong, nhìn Cố Vũ Trạch, ngữ khí có vài phần không vui, "Tinh Tinh là để cháu gọi à?"
Mỗi lần cùng Phó Cảnh Ngộ nói chuyện, Cố Vũ Trạch lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình lỡ mồm.
Bị Phó Cảnh Ngộ phê bình, cũng không dám hậm hực, chẳng qua là nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, vô cùng lễ phép nói: "Chuyện này không phải là lỗi của mợ, hy vọng cậu đừng trách mợ."
Diệp Phồn Tinh lấy Phó Cảnh Ngộ lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Cố Vũ Trạch nói đỡ cho Diệp Phồn Tinh.
Không biết tại sao, điều này làm cho Phó Cảnh Ngộ có một loại cảm giác không thoải mái.
Anh nghiêm túc nhìn về phía Cố Vũ Trạch, nhìn từ trên xuống dưới, nói: "Hôm nay cháu tới làm gì?"
Cố Vũ Trạch bị anh nhìn đến lông tơ đều dựng lên, "Sợ cậu vì chuyện của cô Tô kia, mà cãi nhau với mợ, cháu tới xem thế nào. "
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn hắn một cái, nói với Diệp Phồn Tinh: "Em đi lên trước đi."
"Ồ." Diệp Phồn Tinh vốn còn muốn tiếp tục nghe tiếp, kết quả Phó Cảnh Ngộ vừa nói như vậy, còn dám nán lại sao, ai bảo cô là người mắc lỗi chứ.
Phó Cảnh Ngộ không thích cô uống rượu, cô bị ghét bỏ bỏ thật rồi.
Diệp Phồn Tinh đi khuất, Phó Cảnh Ngộ ở trên ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Cố Vũ Trạch.
Sao cứ ngửi thấy mùi gì chua chua thế nhỉ?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!