"Tinh Tinh." Đột nhiên, trong đám người kia có một người đi ra, thanh âm không lớn không nhỏ, lại để cho người chung quanh đều ngừng lại.
Tô Lâm Hoan hôm ăn mặc rất trang nhã, tóc dài xõa vai, thoạt nhìn rất có phong thái nữ thần.
Cô ta đi tới trước mặt Diệp Phồn Tinh, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh toàn thân ướt đẫm, trên mặt tỏ vẻ quan tâm, "Em không sao chứ?"
Hỏi xong Diệp Phồn Tinh, cô ta vừa nhìn về phía người vừa mới tạt nước Diệp Phồn Tinh, có vài phần nghiêm khắc nói: "Mọi người đều là bạn học, các em làm sao có thể làm vậy với Tinh Tinh đây?"
"Cô Tô,em..." Nam sinh viên mới vừa vì Tô Lâm Hoan ra mặt, giờ phút này bị Tô Lâm Hoan giáo huấn, có chút lắp bắp, không biết phải làm như thế nào để trả lời.
Bộ dáng Tô Lâm Hoan giáo huấn người khác, không có chút hề có chút hung dữ cảnh cáo nào, ngược lại, lại làm cho người ta càng thích bộ dáng hiện tại của cô ta.
Tô Lâm Hoan nói: "Sau này cô không muốn thấy các em làm như thế nữa, đừng để cho cô biết, có bất kì người nào gây sự với Tinh Tinh nữa. Chuyện lúc trước, chỉ là một hiểu lầm."
Nói xong, cô ta cầm khăn giấy, đưa cho Diệp Phồn Tinh, "Em lau tạm đi!"
Rõ ràng những người này đều là vì cô ta mà ra mặt, cô ta lại ra dáng người tốt, thậm chí hoàn toàn không so đo trước đó bị Diệp Phồn Tinh tạt nước.
Mọi người nhìn Tô Lâm Hoan ôn nhu như nữ thần, đều bị cô ta làm cho cảm động.
Cô Tô làm sao có thể tốt như vậy?
Diệp Phồn Tinh lúc trước làm những chuyện quá đáng như thế, không nghĩ tới Tô Lâm Hoan lại lấy đức báo oán, còn ở đây che chở Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nhìn Tô Lâm Hoan một cái, không nhận khăn giấy cô ta đưa, trực tiếp xoay người rời đi.
Mọi người thấy Diệp Phồn Tinh không biết điều, cũng không nhịn được nhổ nước bọt, " tại sao cô ta lại còn dám kiêu căng như vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Cô Tô, cô không cần đối tốt với thứ người như vậy đâu." Hồ Tiểu Tri có chút không phục nói.
Tô Lâm Hoan nhìn Hồ Tiểu Trị một cái, nghiêm túc nói: "Đều là tại em! Cô đã nói, những chuyện kia không thể lấy ra nói bậy bạ, hiện tại làm cho tất cả mọi người đều biết rồi!"
Mọi người nghe xong Tô Lâm Hoan nói, càng hiếu kỳ hơn, "cô Tô, nói như vậy, Diệp Phồn Tinh thật sự là kẻ thứ ba, cướp vị hôn phu của cô ư?"
Trước còn cảm thấy là giả, nhưng mà qua cách nói của Tô Lâm Hoan thì hình như hết thảy đều là thật!
Tô Lâm Hoan cụt mi mắt, vẻ mặt bi thương, nhưng cố liều mạng khắc chế, "Không, không có liên quan gì với Tinh Tinh, là cô không đủ tốt."
Cô ta nói như vậy, càng thêm chứng minh chuyện này là sự thật.
Ở trong mắt người khác, chẳng qua cô ta băn khoăn Diệp Phồn Tinh, mới không nói ra!
Nhất thời, tất cả mọi người đều bị thái độ Tô Lâm Hoan cảm động, càng thêm cảm thấy Diệp Phồn Tinh đáng ghét.
Tô Lâm Hoan rõ ràng là đi ra giúp Diệp Phồn Tinh một tay, kết quả, ngược lại làm cho tất cả mọi người càng thêm ghét cô hơn.
Thậm chí, những người mới vừa rồi nghe Diệp Phồn Tinh giải bày, lựa chọn tin tưởng Diệp Phồn Tinh thì giờ phút này, lại toàn bộ bị hòa vào hiệu ứng đám đông.
-
Diệp Phồn Tinh thay quần áo khác, tóc còn hơi ướt, nhớ tới Tô Lâm Hoan, cô nhíu mày một cái.
Người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là dối trá nói hai ba câu, lại kiếm thêm được sự đồng cảm của những con người vô tri kia, ngược lại trực tiếp biến mình thành ác nữ!
Tâm cơ thật là đủ sâu rồi.
"Em không sao chứ?" Thay quần áo xong đi ra, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Cố Vũ Trạch ở cửa chờ cô.
Hắn hiển nhiên là nghe được tin tức nên mới chạy tới.
Đối mặt sự quan tâm của hắn, Diệp Phồn Tinh lãnh đạm nói: "Không sao."
Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh, khuyên nhủ, "Em không đấu lại cô ta đâu, buông tay đi."
"Buông tay?" Diệp Phồn Tinh nhìn về phía hắn, ánh mắt thêm mấy phần lạnh lùng.
Like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo đi, tốc độ đăng chương của Sữa phụ thuộc hoàn toàn vào like và phiếu của mọi người. Nói thật mọi người có like thì sữa cũng chẳng được thêm cái gì, nhưng Sữa vẫn muốn nhìn thấy mọi người like để sữa biết được mọi người còn quan tâm đến truyện, đừng gắt gỏng với sữa, tâm hồn sữa mong manh lắm đấy, nó mà vỡ ra là không có chuyện để đọc đâu, hehe