"Không, em ăn đi." Anh mới vừa ăn no, hiện tại không có khẩu vị như cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh dáng vẻ trầm mặc, nói: "Em hay suy nghĩ linh tinh thôi, anh đừng để ý. Giờ em đã không sao nữa rồi!"
Tâm tình tiêu cực chẳng qua chỉ thỉnh thoảng xuất hiện.
Phó Cảnh Ngộ thấy cô bị ủy khuất, an ủi, nói: "Là anh không tốt,chuyện Tô gia bên kia, anh sẽ xử lý tốt. Không để cho bọn họ quấy rầy em nữa."
"Ừm." Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái. Ngồi ở bên cạnh nói với Phó Cảnh Ngộ lên chuyện ngày hôm nay: "hôm nay Tô Lâm Hoan tìm em bắt em xóa bài viết, còn muốn em công khai xin lỗi cô ta."
"Cô ta tìm tới em rồi sao?"
Diệp Phồn Tinh dương khóe miệng lên: "Cũng không hẳn,là Tô Tề thay em đi gặp cô ta. Hiện tại cô ta đang cho rằng Tô Tề là, anh cảm thấy có buồn cười không?"
Mặc kệ là Triệu Gia Kỳ, hay là Tô Lâm Hoan, bọn họ đều sẽ không nghĩ đến Diệp Phồn Tinh chính là.
Bởi vì ở trong mắt bọn họ, Diệp Phồn Tinh chỉ là một kẻ tầm thường không hơn không kém.
Phó Cảnh Ngộ nhích lại gần, vòng tay ôm lấy hông của cô, tựa lên trên vai của cô, "Chồng của em cả ngày nay phải ra ngoài làm việc nuôi em, giờ cũng mệt quá đây."
Trong tay Diệp Phồn Tinh vẫn còn cầm đồ ăn,trố tròn mắt nhìn người đàn ông này, anh tự nhiên dính sát vào, làm cho khoảng cách hai người trong nháy mắt được rút gọn.
Bình thường đều là cô dựa vào anh, hiện tại đổi làm cô có cảm giác vô cùng thành tựu.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, dịu dàng nói, "Đã bảo anh phải chú ý nghỉ ngơi rồi! Đừng có cắm đầu vào công việc như vậy nữa."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không có cách nào, ai bảo vợ anh là một cái máy nghiền thức ăn công suất cao chứ, không cố gắng làm việc, làm sao nuôi nổi?"
Diệp Phồn Tinh bấm tay anh một cái, nhỏ giọng nói: "Anh mới là máy nghiền ý."
-
Những bài viết bóc phốt Tô Lâm Hoan vẫn không hề hạ nhiệt, Tô Lâm Hoan nhìn những bình luận kia, cảm thấy vô cùng bất lực.
Gia đình cô ta còn sợ không đủ loạn, bố mẹ thì đòi ly hôn, Tô Lâm Hoan cũng không dám về nhà, chỉ ở bên ngoài.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, trợ lý từ bên ngoài đi tới, "cô Tô."
"Chuyện thu mua thế nào rồi?" Tô Lâm Hoan để điện thoại xuống hỏi.
Nhất định phải làm chuyện này lắng xuống, cô ta sắp bị đám người trên mạng kia làm cho phát điên rồi.
Trợ lý nhìn Tô Lâm Hoan, ấp úng nói: "Cái đó... Sợ là không được rồi."
"Tại sao?" Tô Lâm Hoan nhìn về phía trợ lý, trên gương mặt xinh đẹp, giờ phút này thêm mấy phần cau có.
Trợ lý nói: "Tôi đã điều tra, ông chủ thật sự của công ty này chính là Phó Cảnh Ngộ."
"..." Tô Lâm Hoan có chút kích động ngồi ngay ngắn người lại, "Anh chắc chắn chứ?"
"Vâng, thưa cô." Trợ lý nói: "Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ cho tới bây giờ chưa từng để ý tới chuyện điều hành của công ty này, mọi chuyện đều do Tô Tề xử lý... Cô nói xem, chuyện trên mạng, có phải là ý của Phó Cảnh Ngộ hay không?"
"Sẽ không." Tô Lâm Hoan trầm mặc, "Tôi ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, sao anh ấy lại có thể tuyệt tình với tôi như thế?"
Nhất định là Tô Tề giở trò sau lưng Phó Cảnh Ngộ làm việc này.
Dù sao, coi như là công ty còn của Phó thị, Phó Cảnh Ngộ cũng không khả năng chuyện nào cũng quản.
Nhất định là Tô Tề vì Diệp Phồn Tinh, mới làm chuyện như vậy thôi!
Nghĩ tới đây, Tô Lâm Hoan cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Cảnh Ngộ.
Cô ta vẫn còn giữ số điện thoại riêng của Phó Cảnh Ngộ vì biết Phó Cảnh Ngộ không bao giờ đổi số điện thoại này.
Lần trước cô ta về nước cũng là dùng số điện thoại này để liên lạc với anh.
Nhưng mà, giờ phút này, cô ta gọi tới, lại phát hiện... Căn bản không gọi được!
###
TT:Con nghe nói, mọi người đang bảo cuộc sống của vợ chồng con càng ngày càng trầm, càng ngày càng nhạt, chẳng nhẽ con tống cẩu lương cho mọi người còn chưa đủ hay sao?...
S: không hề, mẹ còn vừa bị nghẹn đống thức ăn chó hai đứa vừa tống cho mẹ ở đầu chương đây này!
TT:...?
S: Nhưng con yên tâm, mẹ chuẩn bị cho cuộc sống của hai đứa đổi màu rồi ( cười đen tối), xem mọi người còn nói cuộc sống vợ chồng của hai đứa một màu không
TT: Chồng ơi, mẹ định ngược vợ chồng mình, hic, tất cả là tại mọi người, người ta đang hạnh phúc, mọi người gatô phải không?
S: ¯_(ツ)_/¯(づ ̄ ³ ̄)づ
###
Vì mọi người đã cảm thấy cuộc sống màu hồng của vợ chồng Tinh - Ngộ nhàm chán, ok, sữa chuẩn bị đổi màu cho nó đây. Nhưng Sữa nói trước, sau này có xảy ra truyện gì cũng đừng khóc lóc ỉ ôi với sữa, bảo sao lại thế nọ sao lại thế kia, sao lại chia lìa đôi bồ câu nhé, Coi như đã thỏa thuận xong!
Đừng quên like và bỏ phiếu để xem Hoan Phò định làm gì tiếp theo nhé!