Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 522: Đơn xin ly hôn



Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Xử lý đi."

"Anh Phó." Tưởng Sâm thật sự nóng nảy, "Tinh Tinh rất tốt, có thể cô ấy còn chưa ưu tú, nhưng mà cô ấy đã rất cố gắng, sao anh có thể làm như vậy với cô ấy? Hơn nữa, ai cũng biết cô ấy là vợ của anh, lúc này mà nói ly dị, sẽ làm hình tượng của anh xấu đi như thế nào không?"

Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy, anh bình phục liền bỏ Diệp Phồn Tinh, cảm thấy anh là một kẻ phụ lòng.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, "Những gì cậu nói tôi đều biết."

Chuyện ly hôn là Diệp Phồn Tinh nói, cô đã không muốn ở bên anh, cảm thấy mệt mỏi, anh không thể bắt cô tiếp tục ở bên cạnh mình được!

"Đã như vậy, tại sao..." Tưởng Sâm thật không hiểu.

Nếu như đều biết, tại sao phải ly hôn Diệp Phồn Tinh.

Hơn nữa, nhìn hai người vẫn còn ngọt ngào như vậy,nhìn như thể Diệp Phồn Tinh còn chưa biết chuyện này, mà chỉ có một mình Phó Cảnh Ngộ đơn phương ly hôn?

Diệp Phồn Tinh mặc quần áo tử tế, từ trên phòng đi xuống.

Cô mặc áo sơ mi cùng quần jean, thoạt nhìn rất gọn gàng thoái mái, cô đeo balô đi tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, "Em đi học đây?"

"Anh đưa em."

"May quá, không phải đi xe buýt." Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Tưởng Sâm đang đứng ở một, bên sắc mặt phức tạp, gật đầu một cái, sau đó cùng Phó Cảnh Ngộ đi ra xe.

Ngồi trên xe, Diệp Phồn Tinh không nói gì với Phó Cảnh Ngộ, cô nhìn ra ngoài cửa xe, hôm nay ánh mặt trời rất ấm áp, từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào.

Cô vọng cảnh tượng trước mắt, nhớ tới quan hệ của mình và Phó Cảnh Ngộ, chờ ly hôn, cô và anh sẽ không còn có thể giống như bây giờ cùng ra ngoài nữa rồi?

Sau này anh sẽ có cuộc sống của anh, bên cạnh anh sẽ có những người phụ nữ khác, mà cô, cũng sẽ trở lại làm bản thân mình, trở lại thế giới trước kia...

Càng Suy nghĩ càng cảm thấy bi thương.

Nhưng mà, chuyện đã quyết định, dù có hối hận thế nào, thì cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.

Hơn nữa cô cũng không hối hận.

Xe dừng ở cửa trường học, âm thanh trầm thấp của Phó Cảnh Ngộ vang lên, "Đến rồi."

Diệp Phồn Tinh sửng sốt một hồi, nhìn ra phía ngoài, mới phát hiện, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy?

Luôn cảm thấy hôm nay, con đường này, so với thường ngày sao lại ngắn đến như thế.

Cô nắm chặt lòng bàn tay, "Em đi đây?"

"Ừm." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, ôn nhu giúp cô chỉnh lọn tóc rối, "Nhớ ngoan một chút."

"Biết rồi." Nói thật giống như cô đã lúc nào không ngoan ngoãn vậy.

Phó Cảnh Ngộ mở cửa xe, Diệp Phồn Tinh đi qua anh xuống xe.

Cô đứng ở bên cạnh xe, vẫy tay, "Bye bye."

Sau đó hướng về phía trường học không ngoảnh lại nữa.

Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe, nhìn bóng lưng của cô, không thể dời ánh mắt đi được.

Mãi đến khi cô hoàn toàn khuất bóng anh mới nói với tài xế: "Đến công ty đi."

-

Sau buổi tối, sắc trời bên ngoài tối xuống, Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong phòng khách, Tưởng Sâm đem đơn xin lý hôn ra, đưa tới trước mặt Diệp Phồn Tinh.

Anh ta thật sự rất không muốn đem thứ này đưa cho Diệp Phồn Tinh, nhưng mà, Phó Cảnh Ngộ đã quyết định, anh ta chỉ có thể chấp hành.

Bởi vì là Diệp Phồn Tinh nói ra, cho nên lúc cô cầm đơn ly hôn, cũng không có giống như Tưởng Sâm tưởng tượng tỏ ra kinh ngạc như vậy.

Cô nhìn tờ đơn,phía trên viết rất nhiều chữ, Phó Cảnh Ngộ giải thích, "Sau khi ly hôn, anh sẽ dọn ra ngoài, căn biệt thự này để lại cho em, em có thể tiếp tục ở nơi này."

Mặc dù Diệp Phồn Tinh hiện đã kiếm ra tiền, nhưng, còn chưa tới mức có tiền mua nhà.

Diệp Phồn Tinh nghe xong, nói: "Em không muốn. Căn biệt thự này là nhà anh mua, không liên quan gì với em."

Like và bỏ phiếu để còn đọc chương tiếp theo ngay nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.