"Ừm." Diệp Phồn Tinh áy náy nói: "Chuyện ly dị là tôi nói, anh giúp tôi giải thích với mọi người, chuyện này không phải lỗi của Cảnh Ngộ, là tôi muốn ly dị, xin anh giải thích để mọi người đừng trách anh ấy nữa."
Cả nhà hiện tại cảm thấy Phó Cảnh Ngộ đang bắt nạt mình, Diệp Phồn Tinh cũng không biết phải nói sao cho mọi người hiểu, trọng điểm là bọn họ căn bản không nghe cô giải thích, mặc kệ cô nói cái gì, thì đều cảm thấy cô đang bảo vệ Phó Cảnh Ngộ.
Tưởng Sâm nghe xong Diệp Phồn Tinh nói, biểu tình cũng vô cùng nghiêm túc.
Thật bất hạnh là, anh ta và mọi người có cùng một ý nghĩ.
Mịa nó, Phó Cảnh Ngộ chạy tới nơi này giả bộ đáng thương, thì ra là để cho Diệp Phồn Tinh thay mình chịu oan ức!
Tưởng Sâm nói với Diệp Phồn Tinh: "Tôi biết rồi."
Sau đó đi đến thư phòng tìm Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của anh ta, cho rằng anh tả đã thực sự hiểu rồi, cũng không nói gì nữa.
Trong thư phòng dời đi một vài thứ, nhưng kỳ thật cũng không có thay đổi gì nhiều, không ảnh hưởng đến Phó Cảnh Ngộ làm gì ở bên trong.
Tưởng Sâm đi vào, thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn còn có tâm trạng ở nơi đó uống trà, không nhịn được kéo cà vạt một cái kháng nghị, "Phó Cảnh Ngộ, là đàn ông thì đừng quá đáng như thế!"
"..." Từ khi nói ra chuyện muốn ly dị, thái độ Tưởng Sâm rất khác, Phó Cảnh Ngộ hiện tại cũng đã quen rồi, anh nhàn nhạt mà nhìn Tưởng Sâm một cái, "Làm sao?"
"Rõ ràng anh không bị đuổi ra ngoài, còn muốn chạy tới đây lừa gạt lòng thương hại của vợ cũ, muốn cô ấy chịu oan ức thay anh, như thế còn chưa đủ quá đáng à?"
"Chịu oan ức gì chứ?"
"Rõ ràng là anh muốn ly dị, dựa vào cái gì bắt vợ anh nói là ý của cô ấy?"
"..."
Phó Cảnh Ngộ cảm giác dây thần kinh trên trán của mình nhảy nhằng nhằng, bị Tưởng Sâm nói như thế, anh cũng cảm thấy mình giống như có tội ác tày trời.
Nhưng, chuyện ly dị đích xác là Diệp Phồn Tinh nói, anh nói dối cũng chỉ vì kiếm cớ để có thể trở về nơi này.
Cái gì gọi là anh muốn để cho vợ mình thay mình chịu oan ức?
Phó Cảnh Ngộ lười giải thích với Tưởng Sâm, chỉ phân phó nói: "Tiểu Tinh muốn dọn ra ngoài, cậu và Tô Tề giúp cô ấy tìm một nơi ở mới đi."
Thay vì để cho Diệp Phồn Tinh tự tìm nhà ở, còn không bằng anh giúp cô sắp xếp.
Nhưng câu này nghe qua tai Tưởng Sâm, quả thật là chính là Phó Cảnh Ngộ không chờ được muốn đuổi Diệp Phồn Tinh đi, rất đáng hận rồi.
Phó Cảnh Ngộ cũng lười giải thích.
Mặc dù chuyện ly dị là Diệp Phồn Tinh nói, nhưng, anh cũng không muốn để cho người nhà biết.
Nếu mọi người đã hiểu lầm, vậy coi như làm là anh nói đi!
Mặc dù không cam tâm nhưng Tưởng Sâm vẫn giúp tìm nhà.
Anh ta hiện tại thương tiếc Diệp Phồn Tinh,tự nguyện làm culi làm việc.
-
Thứ bảy, Diệp Phồn Tinh bắt đầu dọn nhà, nhà ở là Tưởng Sâm tìm, để cho Tô Tề mang cô đi xem.
Sau khi xem xong, cảm thấy nhà này không tệ, giá cả cũng phải chăng, cô liền quyết định dọn ra ngoài.
Cô mang không nhiều đồ, chỉ có một ít quần áo mình thường mặc, dì Ngô đứng ở một bên, nhìn Diệp Phồn Tinh, lưu luyến nói "Tiểu Tinh, cháu thật sự muốn dọn ra ngoài sao?"
Nói tới chỗ này dì Ngô thiếu chút nữa bật khóc.
"Dì ơi." Diệp Phồn Tinh biết ở trong nhà này, bà là người đối tốt với mình nhất, cô nói: "Chẳng qua cháu chỉ dọn ra ngoài, để gần chỗ cháu làm việc thôi mà, cũng không phải là không trở lại đây nữa, dì đừng khóc, sau này cháu vẫn sẽ thường xuyên trở về đây thăm dì."
Cô đã sớm coi người của Phó gia là người thân, coi như ly hôn, những người này vẫn sẽ là người thân của cô, sẽ không vì vậy mà cắt đứt quan hệ.
Dì Ngô sụt sùi nói: "Đều là tại Cảnh Ngộ, sao nó lại làm ra loại chuyện này cơ chứ."
"..." Diệp Phồn Tinh thật sự rất muốn giải thích với dì Ngô thì Phó Cảnh Ngộ đi tới, "Đồ đạc đã thu dọn xong rồi hả?"
"Cũng gần xong rồi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn sang, phát hiện rất nhiều thứ cô đều không mang đi.
Cô không phải là người tham lam, cho nên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, muốn từ nơi này của anh mang đi bất kỳ vật gì.
"Anh đưa em đi." Phó Cảnh Ngộ đi tới, giúp cô xách hành lý, cảm giác này, chỉ như là đưa cô đi du lịch vậy.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!