Nhìn bóng lưng của anh, cô không thể làm gì khác, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
-
Lên trên nhà, Diệp Phồn Tinh cầm chìa khóa mở cửa, đứng ở cửa đổi dép.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, âm thanh ôn nhu: "Đi ngủ sớm một chút, anh về đây."
Băn khoăn đến lập trường của Diệp Phồn Tinh, anh cũng không định mặt dày cùng vào trong nhà.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, sững sờ mà trả lời một câu, "ừ, anh về đi."
Anh rất cao, đứng ở chỗ này cơ hồ có thể chạm đầu vào khung cửa.
Trước khi đi, Phó Cảnh Ngộ đưa tay, xoa xoa đầu của cô, "Buổi tối chú ý an toàn, gặp chuyện gì cũng đừng mở cửa, có chuyện thì phải gọi điện thoại cho anh ngay."
"Ừm."
Anh đi rồi cô mới đổi giày vào cửa, đứng ở cửa sổ, mãi đến khi nhìn thấy anh lái xe rời đi mới vào trong.
Đây là ngày đầu tiên Diệp Phồn Tinh dọn ra ngoài, cô vốn cho rằng mình rất có năng lực thích ứng, không có cái gì không thích ứng được.
Nhưng mà tối nay, làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Luôn cảm thấy giường quá trống trải, luôn cảm thấy... Bên cạnh không có anh.
Quen biết Phó Cảnh Ngộ cũng không bao lâu, nhưng cô lại phát hiện mình đã bị anh làm hư rồi. So với mình trước kia, yếu ớt vô cùng.
Nửa đêm, cô đi vào phòng vệ sinh.
Mở điện thoại lên, hơn hai giờ sáng. Chỉ có một tin nhắn duy nhất.
Tin nhắn Chỉ có hai chữ: Nhớ em.
Cơ hồ trong nháy mắt, nước mắt của Diệp Phồn Tinh liền lã chã rơi xuống, không thấy rõ màn hình điện thoại nữa.
-
Buổi sáng, Phó Cảnh Ngộ mới vừa thức dậy, vẫn còn đang rửa mặt, Tưởng Sâm liền tiến vào.
Hiện tại Diệp Phồn Tinh không còn ở đây, phòng của Phó Cảnh Ngộ Tưởng Sâm không cần phải để ý khi vào nữa
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Chuyện gì?"
Tưởng Sâm nhìn anh, nói: "Thủ Tục ly hôn của anh và Diệp Phồn Tinh anh định khi nào nộp lên tòa án giải quyết?"
Đến bây giờ, anh ta đã từ bỏ ý định can thiệp vào hôn nhân của hai người họ.
Không chấp nhận thì có thể làm gì?
Diệp Phồn Tinh cũng đã rời đi rồi.
Nghe nói tối hôm qua Phó Cảnh Ngộ vẫn còn cùng Diệp Phồn Tinh ăn cơm chung.
Vẫn còn có thể cùng nhau ăn cơm, có thể thấy người này vô tình như thế nào!
Trong lòng Tưởng Sâm rất bất mãn với Phó Cảnh Ngộ, nếu như người này không phải là ông chủ của mình, anh ta nhất định sẽ xả cho một trận vào mặt.
Bên mép Phó Cảnh Ngộ còn chưa rửa sạch kem đánh răng, nghe Tưởng Sâm nói xong, từ trong gương lườm Tưởng Sâm một cái, "Tôi nói muốn ly hôn với cô ấy lúc nào?"
Đuôi hồ ly của Ngộ đã chính thức lòi ra, like và bỏ phiếu để đón đọc các chương tiếp theo nhé!
Ps: Mọi người còn đọc được truyện không, Sữa nghe vài bạn nói truyện này bị gỡ khỏi app, nếu đọc được chương này thì nhớ cmt xuống dưới để sữa còn biết nhé!
À mà bắt đầu từ ngày mai sữa sẽ phải bước vào kì thi cuối kì vì vậy sữa sẽ cập nhật ít hơn thường ngày hoặc có thể sẽ không đăng chương mới, mong mọi người thông cảm và luôn ủng hộ cho sữa!