Đừng nói giấy ly hôn,liền ngay cả đơn xin lý hôn anh còn chưa ký tên.
Tưởng Sâm nhìn anh, ngơ ngác, "anh có ý gì? Nếu đã quyết rồi, vậy thì quả quyết một chút, đừng lôi lôi kéo kéo, để cho Tinh Tinh còn đi tìm nửa kia thuộc về cô ấy, anh không còn yêu, nhưng còn rất nhiều người khác biết trân trọng cô ấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, ánh mắt lạnh xuống, như kiểu cậu dám lặp lại lần nữa thử xem.
Tưởng Sâm bị ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ nhìn đến chột dạ, không nhịn được hồi tưởng lời Phó Cảnh Ngộ nói một lần, không kí đơn ly hôn, cái kia ý tứ của anh...
Tưởng Sâm giống như là đột nhiên được thông não, phản ứng lại: "Anh thật sự không có ý định ly dị với cô ấy?"
Phó Cảnh Ngộ lấy khăn mặt lau sạch kem đánh răng ở khóe miệng.
Anh liếc Tưởng Sâm một cái,khinh thường nói "Tôi yêu vợ tôi đến như thế rồi mà cậu còn không nhìn ra sao?"
"..." Xin lỗi, thật đúng là không nhìn ra!
Con ngươi cái này cái gì cũng không nói ra, người khác sao mà nhìn ra?
Tưởng Sâm nghe xong Phó Cảnh Ngộ nói, không nhịn được nhổ nước bọt trong lòng.
Anh ta cảm thấy hiểu nói: "Anh yêu cô áo sao còn đồng ý ly dị?"
Phó Cảnh Ngộ nói, "Gần đây bên ngoài có rất nhiều đồn đại vô căn cứ, Tiểu Tinh chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa, lúc đầu kết hôn, là bởi vì Tô Lâm Hoan đào hôn, mới tìm tới cô ấy, chuyện này đối với cô ấy không công bằng."
Khỏi cần phải nói, chỉ là ngày kỷ niệm kết hôn sau này, chỉ cần nghĩ thôi đã không vui vẻ gì.
Tưởng Sâm ngẩn người, không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh ly hôn, lại là vì nghĩ cho Diệp Phồn Tinh.
Về phần những lời đồn nhảm kia, anh ta quả thật cũng nghe thấy.
Dù biết rằng những người đó đỏ con mắt ghen tỵ mới nói thế.
Nhưng...
Có lúc liền anh ta cũng không xác định, Phó Cảnh Ngộ đối với Diệp Phồn Tinh yêu nhiều bao nhiêu.
Trong lòng Diệp Phồn Tinh sẽ suy nghĩ nhiều cũng bình thường.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ quá cảm tính, "Anh có biết nếu là tin tức này truyền đi, người khác sẽ nghĩ về anh ra sao không? Bọn họ sẽ cảm thấy anh thật sự bỏ rơi Tiểu Tinh, cảm thấy anh là tên đàn ông cặn bã."
"Cứ để cho bọn họ cho là như vậy đi." Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh nói: "Người khác mắng tôi, không sao cả. Đừng mắng vợ tôi là được!"
Nội tâm của anh rất cường đại, không ngại người khác nói thế nào.
Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, trong lúc nhất thời, không biết nói cái gì cho phải.
Phó Cảnh Ngộ đi ra, nhìn Tưởng Sâm một cái, "Chuyện này cậu biết rồi để trong lòng, cấm đi nói bậy bạ. Nếu để vợ tôi biết rồi chạy đến tìm tôi đòi ra tòa ly hôn thì cậu biết kết cục của cậu rồi đấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ, anh hèn hạ như vậy mà lừa dối một cô gái mới lớn, anh còn là người không? Dĩ nhiên lời này chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra.
-
Sáng sớm, Diệp Phồn Tinh đến cổng trường học, nhìn thấy Cố Vũ Trạch cùng Tả Dục đứng ở nơi đó.
Cô đi tới,hỏi "Đứng đây không vào làm cái gì?"
Nhìn như thần canh cổng
Tả Dục nhìn Diệp Phồn Tinh, biểu tình rất phức tạp, "cậu và chú Phó ly dị rồi hả?"
Đây là chuyện lớn của Phó gia, Tả Dục thường xuyên ra vào Phó gia, đương nhiên cũng nghe chuyện.
"..." Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, "Ừm."
"Tôi đi tìm chú ấy." Rõ ràng lúc trước đã đáp ứng, Không vứt bỏ Diệp Phồn Tinh, vừa chớp mắt liền nuốt lời.
Tả Dục bất bình thay Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Được rồi đây là chuyện của bản thân tôi."
Tả Dục nhìn thấy bộ dạng giả bộ kiên cường của Diệp Phồn Tinh, hướng về phía cô an ủi: "Cũng không biết chú Phó nghĩ như thế nào, cậu tốt như vậy, chú ấy còn không muốn cậu. Không sao, tôi sẽ giúp cậu tìm một người đẹp trai hơn, anh em bên cạnh tôi, tùy cậu chọn."
"Cậu cứ giữ lấy mà tự hưởng dụng đi!" Nói xong, Diệp Phồn Tinh nhìn người bên cạnh Tả Dục, Cố Vũ Trạch cũng là một trong những người anh em kia của Tả Dục.
Tả Dục: "..."
Cố Vũ Trạch cũng nhíu mày một cái.
Tý nữa đi thi rồi mà giờ sữa vẫn còn viết truyện cho mọi người đọc này, mau like và bỏ phiếu nhiệt tình để sữa có trượt môn cũng không hối tiếc đi nào