Những lời này của Diệp Phồn Tinh làm cho Tô Lâm Hoan cứng đờ, nhớ tới những gì mình mới vừa nói với Diệp Phồn Tinh, sắc mặt của cô ta càng sa sầm.
Từ lúc nào mà cô ta trở nên thất thố như vậy?
Đây không phải là mình!
Mình không phải là người như vậy.
Tô Lâm Hoan đứng lên, nhìn đến chiếc dương cầm đặt ở nơi đó, cô ta đi tới,ngồi xuống bắt đầu đánh đàn khôi phục tâm trạng của mình.
Rất nhanh Tô Lâm Hoan liền dùng loại phương thức này thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ chốc lát sau, cô ta trở lại bàn, nhìn Diệp Phồn Tinh, khiêu khích " Cô Diệp đây có muốn thử đàn một lần không?"
Tô Lâm Hoan biết, Diệp Phồn Tinh không biết đàn dương cầm.
Nghe nói nhà Diệp Phồn Tinh rất nghèo, có tiền đóng học phí đã là tốt lắm rồi, chứ lấy đâu ra tiền mà đi học mấy môn năng khiếu xa xỉ của mấy kẻ nhiều tiền này.
Hoàn cảnh sinh hoạt liền đã phân chia đẳng cấp rồi.
Cho nên, Tô Lâm Hoan cũng không cảm thấy cô ta ép Diệp Phồn Tinh rời xa Phó Cảnh Ngộ có gì không đúng.
Diệp Phồn Tinh cũng không ngốc, làm sao không nhìn đào hố để cười nhạo cô, Cô cười ngại ngùng nói: "Xin lỗi! Tôi không góp vui được rồi."
"Dù gì cô Diệp đây cũng đã từng là Phó phu nhân, cô đừng nói với tôi ngay cả dương cầm cô cũng không biết đàn đấy nhé?" Tô Lâm Hoan nhíu mày, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng hả hê.
Cố ý làm khó Diệp Phồn Tinh, rõ ràng chính là bới móc.
Tô Tề thấy Tô Lâm Hoan làm khó Diệp Phồn Tinh, ở bên cạnh nói: "Không biết đàn dương cầm thì sao? Khi còn bé tôi cũng không thích đàn dương cầm nên cũng không học đó thôi."
" Vậy cô Diệp đây có tài năng gì đặc biệt không?" Tô Lâm Hoan tò mò nhìn Diệp Phồn Tinh.
Nói là tò mò, thật ra chỉ là giễu cợt Diệp Phồn Tinh cái gì cũng không biết mà vẫn còn ý nghĩ ngu ngốc muốn làm vợ Phó Cảnh Ngộ.
Dựa vào cái gì?
Diệp Phồn Tinh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tô Lâm Hoan.
Cô biết,rất nhiều phương diện bản thân mình đều không có cách nào sánh bằng Tô Lâm Hoan.
Dù sao Tô Lâm Hoan còn có danh xưng Tài nữ tài sắc số 1 của thành phố A.
Tô Lâm Hoan cười nói: "Nếu cô Diệp cảm thấy không được, vậy cứ coi như tôi chưa từng nói cái gì đi!"
Cô ta chỉ cần để cho Diệp Phồn Tinh hiểu được, chênh lệch của cô và Phó Cảnh Ngộ, đừng xuất hiện ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ là được.
Nhưng mà, nghe Tô Lâm Hoan nói xong, Diệp Phồn Tinh lại đứng lên,tươi cười nói "Nếu cô Tô muốn nghe tôi đàn như vậy, tôi mà cự tuyệt, há chẳng phải là có chút bất lịch sự sao?"
Tô Lâm Hoan cứng đờ, cho nên, Diệp Phồn Tinh đang ứng chiến sao?
Không đợi Tô Lâm Hoan nói thêm gì, Diệp Phồn Tinh đi tới bên cạnh dương cầm, ngồi xuống.
Phó Cảnh Ngộ cũng nhìn thấy màn này, ánh mắt dán vào trên người Diệp Phồn Tinh.
Tô Lâm Hoan nhìn Diệp Phồn Tinh, cũng không tin Diệp Phồn Tinh thật sự có thể đàn được bài gì ra hồn.
Tô Lâm Hoan không tin nàng Diệp Phồn Tinh thật sự biết đàn dương cầm.
Nhưng mà một giây kế tiếp, liền thấy những ngón tay thon dài của Diệp Phồn Tinh đặt lên phím đàn, sau đó ung dung, tràn đầy tự tin mà đánh đàn.
Tại biệt thự Giang Phủ Phó Cảnh Ngộ mua tặng Diệp Phồn Tinh một cây dương cầm, mỗi tuần đều sẽ có giảng viên thanh nhạc đến dậy cho Diệp Phồn Tinh, bình thường khi rảnh rỗi Phó Cảnh Ngộ cũng sẽ dạy cho Cô.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, Tô Lâm Hoan sẽ lấy đàn dương cầm tới làm khó mình.
Nếu như đặt ở lúc trước, khả năng thật sự cô sẽ bị làm khó, nhưng mà bây giờ, Tô Lâm Hoan uổng công vô ích rồi.
Diệp Phồn Tinh cũng không cảm thấy mình có chỗ nào đáng để bị Tô Lâm Hoan giễu cợt.
Cô không phải là không có thiên phú, chỉ là không có cơ hội.
Có cơ hội để học, chưa chắc mấy người kia có thể hơn được cô.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô không có xuất thân danh giá như Tô Lâm Hoan nên cô ta có quyền khinh bỉ cô sao?
Đừng quên lời hẹn ước 1/6 nhé mọi người!
Like và bỏ phiếu để đón đọc các tình tiết tiếp theo của câu chuyện ngay nào!