"Ừm." Diệp Phồn Tinh dựa vào trong ngực anh, nói: "Vừa rồi em đang nghĩ nếu anh không quay lại đây thì em làm sao?"
Phó Cảnh Ngộ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái, "Vợ anh vẫn còn ở đây thì sao không quay lại được?"
"Sợ có người muốn cướp anh đi" Diệp Phồn Tinh tru môi, buồn bực nói, "Từ sau khi anh bình phục lại, luôn có người muốn cướp anh, em cảm thấy rất khó chịu."
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Nghĩ nhiều như thế làm cái gì? Anh là của em, người khác muốn cướp cũng cướp không được."
Anh cầm tay cô, đặt lên ngực mình, "Nơi này chỉ chứa nổi một Diệp Phồn Tinh, chỉ cần em nhớ anh, anh sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt em."
Thấy anh nghiêm túc tỏ tình, Diệp Phồn Tinh không nhịn được cười một tiếng.
Một lúc sau, Ngôn Triết tới gọi bọn họ ăn cơm, hai người mới đi xuống nhà.
Tô Lâm Hoan ngồi ở bên cạnh mẹ nuôi, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ cùng Ngôn Triết xuống.
Lão thủ trưởng ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh đều là các nhân vật lớn, ông ấy nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, trực tiếp gọi Phó Cảnh Ngộ vào ngồi cùng bàn với mình.
Cái này thì không nói làm gì vì Lão thủ trưởng rất yêu quý Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ cùng ông ngồi ở một bàn là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng để cho Tô Lâm Hoan tan vỡ chính nội tâm chính là, Diệp Phồn Tinh cũng đi theo Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống bàn đó.
Lúc trước trừ mẹ của Ngôn Triết, không có người phụ nữ nào có thể ngồi ở một vị trí quan trọng như thế.
Nhưng mà mẹ của Ngôn Triết là thân phận gì mà Diệp Phồn Tinh lại là thân phận gì?
Tô Lâm Hoan nhất thời cảm thấy Diệp Phồn Tinh không biết thân biết phận.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ chẳng thèm suy nghĩ nhiều như vậy, ai chẳng có một cái lỗ mũi hai con mắt, dựa vào cái gì người khác có thể ngồi mà cô không thể ngồi?
Hơn nữa khi ngồi xuống cô cũng không thấy có gì không ổn, mọi người đều rất bình dị gần gũi.
Có người tò mò hỏi: "Cảnh Ngộ, đây là vợ của cậu ạ?"
Phó Cảnh Ngộ kiêu ngạo nói: "Vâng."
"Thằng nhóc này có phúc thật! Lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy, khó trách lại không mời mấy lão già này ăn cơm uống rượu nữa."
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Không có cách nào, cháu rất sợ vợ, vợ cháu lại không thích cháu uống rượu."
Diệp Phồn Tinh ủy khuất: "..."
Cô mới là người bị quản chuyện rượu trè đây này?
Uống rượu một lần thôi mà bị anh dậy dỗ cho một trận nên thân.
Chỉ là Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, mọi người đều biết anh rất yêu chiều Diệp Phồn Tinh.
Đối với bọn họ mà nói, họ chỉ cần biết người phụ nữ bên cạnh Phó Cảnh Ngộ hiện tại, chứ chẳng ai buồn nhớ vợ chưa cưới lúc trước của Phó Cảnh Ngộ là ai.
Cho nên Tô Lâm Hoan ở trong mắt bọn họ căn bản không tồn tại.
Tô Lâm Hoan vốn cho là Lão thủ trưởng sẽ ghét bỏ Diệp Phồn Tinh, kết quả, lại không hề có phản ứng gì.
Lão thủ trưởng cười nói với Diệp Phồn Tinh, " Cô nhóc, ăn nhiều vào đừng khách sáo, cứ coi nơi này như nhà của mình. Sau này phải nhớ kéo Cảnh Ngộ qua bên này chơi đấy."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Cháu biết rồi."
Cái hình ảnh hài hòa này làm cho Tô Lâm Hoan nhất thời cảm thấy bản thân mình giống như người ngoài cuộc, bữa cơm này cô ta nhuốt cũng không trôi, liền rời đi trước.
-
Trở lại chỗ ở, Diệp Phồn Tinh tắm xong, ngồi ở trên giường, vào nhận tiền mừng.
Bởi vì lấy thân phận là vợ của Phó Cảnh Ngộ tới, cho nên mọi người đều nói là bù tiền mừng đám cưới lần trước.
Diệp Phồn Tinh lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng được yêu thương như thế bao giờ.
Bởi vì có Phó Cảnh Ngộ, cô mới hưởng thụ được loại cảm giác được cưng chiều này.
Phó Cảnh Ngộ né người nằm ở một bên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, trong mắt anh, bà xã làm cái gì cũng đều đáng yêu.