Phó Cảnh Ngộ cũng không lên tiếng, chẳng qua chỉ đứng ở nơi đó nhìn Diệp Phồn Tinh
Diệp Phồn Tinh hướng về phía anh, thản nhiên cười cười
Mẹ ơi, sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai thế này không biết!
Ông trời thiên vị thật đáng sợ
Tưởng Sâm thấy Diệp Phồn Tinh còn cười, cảm thấy Diệp Phồn Tinh không coi lời của mình ra gì, "Tôi nói thật đấy, cô vẫn còn cười được? Đợi lát nữa cô nhìn thấy anh ấy xem cô còn cười được nữa không "
"Thật sao?" âm thanh của Phó Cảnh Ngộ âm u vang lên ở sau lưng Tưởng Sâm
Tưởng Sâm cứng ngắc, sắc mặt có chút khó tin, Phó Anh Phó, anh đến đây từ lúc nào thế?
Còn có cái gì có thể so với nói xấu sau lưng người khác, mà lại bị chính người đó bắt tại trận đây?
Diệp Phồn Tinh đi tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, đứng ở bên cạnh anh, cười hỏi "Nghe nói hôm nay anh đến xử lý Tô Lâm Hoan hả?"
"" Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái
Tưởng Sâm xấu hổ, " Anh Phó, tôi Tôi "
Trái ngược với Tưởng Sâm, Diệp Phồn Tinh lại dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Phó Cảnh Ngộ
Tưởng Sâm nói anh đáng sợ?
Sao cô lại không nhìn ra chồng mình đáng sợ ở chỗ nào?
Chỉ thấy trên mặt của anh có hai chữ đẹp trai mà thôi
Ánh mắt này của Diệp Phồn Tinh làm cho Phó Cảnh Ngộ động tâm
Anh nói với Tưởng Sâm: "Đi xuống đi "
Không phải anh có lòng từ bi, cũng không phải là nể tình Tưởng Sâm lao tâm khổ tứ
Thật sự chỉ cảm thấy Tưởng Sâm quá chướng mắt, không muốn Tưởng Sâm đứng đó làm kì đà cản mũi nữa mà thôi