Trên thực tế,coi như là hiện tại với điều kiện của Phó gia, muốn tìm một cô con dâu có điều kiện tốt, cũng không phải là không tìm được. Chẳng qua là, Phó Cảnh Ngộ không chỉ bị thương ở chân, mà chủ yếu hơn chính là trong lòng.
Cho nên, anh ta tuyệt đối không để cho Diệp Phồn Tinh làm Phó Cảnh Ngộ lần thứ hai bị tổn thương.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh, nói: "Nếu như cô dám làm chuyện tổn thương anh Phó, tôi sẽ không tha cho cô."
Những lời này mang theo ý cảnh cáo.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh ta, gật đầu một cái, "Ồ."
Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của Tưởng Sâm.
Hai người theo thư phòng đi ra, mưa đã tạnh, trên thủy tinh ngưng kết tầng tầng giọt nước.
Thế giới bên ngoài trở nên ướt nhẹp.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Tưởng Sâm đi tới, nói: "anh Phó, đã xử lý xong rồi."
Anh ta đem hợp đồng hôn nhân đưa tới, cho Phó Cảnh Ngộ nhìn qua một lần, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ rơi vào nơi Diệp Phồn Tinh ký tên lên, Diệp Phồn Tinh - Đây là tên của cô.
Chữ viết của cô rất dễ nhìn, rất thanh tú.
Anh liếc mắt nhìn cô, đem hiệp nghị đưa tới trong tay Tưởng Sâm. Ánh mắt rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, "Tới đây."
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn thấy anh vươn tay ra, nắm tay cô.
Ngón tay của anh thon dài, rất sạch sẽ. Một đôi tay rất đẹp.
Nhiệt trong lòng bàn tay anh truyền tới, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, có một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Từ giờ trở đi, cô... Là vợ của anh rồi!
Phó Cảnh Ngộ phân phó: "Giúp cô ấy chuẩn bị một căn phòng."
Tưởng Sâm gật đầu, "Được."
-
Diệp Phồn Tinh ở trong biệt thự cùng Phó Cảnh Ngộ ăn xong cơm tối, Tưởng Sâm tự mình đưa cô trở về nhà.
Diệp Tử Thần mới từ Internet trở lại, liền thấy Diệp Phồn Tinh từ trên một chiếc xe Audi bước xuống, đi tới, hỏi: "Chị, chị bám được đại gia rồi hả?"
Diệp Phồn Tinh cứng đờ, lời Diệp Tử Thần nói, cô nghe cảm thấy châm chọc cực kì.
Cô cười một tiếng, "Đúng vậy, chị bám được đại gia rồi."
Vì học phí của cô, cô đem mình gả đi, từ giờ trở đi, cô không cần phải ủy khuất nhìn sắc mặt của mẹ nữa.
Thật ra thì Diệp Phồn Tinh rất rõ ràng, sở dĩ mình quyết định như vậy, chẳng qua chỉ là vì cùng mẹ giận dỗi.
Cho dù là lập gia đình, coi cũng không cần mẹ sắp xếp như vậy.
Diệp Tử Thần nhìn cô như vậy, có chút lúng túng, "Em đùa với chị thôi! Chị, chị yên tâm, em sẽ thuyết phục ba mẹ cho chị đi đi học. Chị thành tích tốt như vậy, chị không đi học thì ai đi học chứ!"
Ngược lại cậu ta cũng không muốn đi học, không muốn lãng phí cơ hội khó có này.
"Không cần nữa đâu." Diệp Phồn Tinh nhìn cậu ta, "Thật ra thì cũng không cần phải như vậy nữa, vì chị mà em phải hy sinh chính mình."
Cha mẹ đã tỏ thái độ rõ ràng, không có trông cậy gì vào cô nữa.
Sau khi biết dự định của cha mẹ, Diệp Phồn Tinh vô cùng buồn lòng, cũng nhận thức rõ, cô cho tới bây giờ không có hiểu rõ ba mẹ của mình.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lai, ở trong mắt ba mẹ, là nghĩ cô như vậy.
Cô bất quá là một đứa con gái sớm muộn phải gả ra ngoài, không đáng giá ở trên người cô lãng phí tâm tư.
Hiện tại cô đem mình gả đi, mẹ hẳn là vui vẻ đi!
Về nhà,mẹ Diệp đã làm xong thức ăn, nhìn thấy Diệp Tử Thần, trên mặt vui mừng, "Tử Thần, tới, nhìn xem mẹ làm cho con nhiều món ngon lắm này".
Diệp Tử Thần hiện tại không muốn đi học, cha mẹ liền dụ dỗ cậu ta đi học, lời ngọt ngào gì cũng đều nói.
Nhưng mà, vì không cho Diệp Phồn Tinh đi học, cha mẹ lời khó nghe gì cũng đều nói.