Không biết lúc nào số phận của anh và cô đã buộc chặt với nhau.
Cô vừa bị bệnh mà anh đã có thể cảm giác được một sự bất an đáng sợ vô cùng.
Anh bỗng nhiên có chút hối hận vì bình thường thường dung túng cho cô như vậy.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, từ trong ánh mắt quan tâm của anh, biết anh lo lắng cho Sức khỏe của mình, cô nói: "Biết rồi mà, thế hôm nay em ăn cái gì?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhức đầu, cô lại... Còn băn khoăn xem ăn cái gì nữa!
Anh gọi điện thoại bảo Phó Linh Lung mang thêm chút cháo thành đạm tới, tạm thời không cho cô ăn những thứ khó tiêu hóa như thịt.
Dạ dày của cô không tốt, cần phải bình phục.
Diệp Phồn Tinh đang nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ thì Kỷ Minh Viễn gõ cửa, anh ta mặc áo Blu trắng đi vào.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy anh ta đi vào, nói: " Cậu tới rồi à."
" Chào bác sĩ." Diệp Phồn Tinh tựa lên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn khí sắc không tốt lắm.
Kỷ Minh Viễn dương khóe miệng lên, "Hôm nay vừa về liền nghe nói cô bị bệnh nên qua xem thử xem thế nào."
"Cảm ơn tôi đã không sao nữa rồi." Diệp Phồn Tinh có chút lúng túng nói.
Bởi vì ăn quá nhiều nên bị đưa tới bệnh viện, còn có chuyện mất mặt gì so được với chuyện này nữa?
Kỷ Minh Viễn trêu ghẹo nói: "Không sao là tốt rồi, nếu không chắc chồng cô lật tung cái bệnh viện này lên mất."
Diệp Phồn Tinh len lén nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, Phó Cảnh Ngộ nói với Kỷ Minh Viễn: "Giúp tôi nhìn cô ấy một lúc."
Sau đó anh đi ra ngoài.
Kỷ Minh Viễn đáp một tiếng, ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Phồn Tinh luôn rất ngưỡng mộ bác sĩ, cảm thấy đây là một nghề nghiệp thần thánh.
Khi còn bé cô đã từng ước mơ trở thành bác sĩ, sau đó gặp Cố Vũ Trạch, ước mơ bạn đầu vì hắn mà thay đổi, không học y nữa.
Kỷ Minh Viễn nhìn Diệp Phồn Tinh, cười nói: " Cô có biết chuyện đầu tiên tôi nghe được khi vừa tới đây sáng nay là gì không?"
Diệp Phồn Tinh khó hiểu hỏi " Chuyện gì vậy?"
"Bác sĩ trực ban tối qua nói với tôi rằng anh ta bị chồng cô hành cho lên bờ xuống ruộng." Kỷ Minh Viễn cười ý sâu xa, "cô nói cô xem, bị bệnh thì cũng bị bệnh rồi, còn không chịu nói ra làm cho bệnh thành ra nghiêm trọng như thế. Cô thì không sao nhưng bác sĩ như chúng tôi thì hứng đủ rồi!"
"Thật đấy à?" Diệp Phồn Tinh nhìn Kỷ Minh Viễn.
Kỷ Minh Viễn cười nói: " Chẳng nhẽ còn không phải thật sao? Tôi lừa cô làm gì. Tôi và Cảnh Ngộ đã quen biết rất nhiều năm rồi, Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày cậu ta biết yêu một cô gái là gì, mà cô gái kia chính là cô."
Phó Cảnh Ngộ là một người trầm ổn bình tĩnh nhưng cũng hết sức kiêu ngạo.
Vậy mà đêm hôm qua lại mặc nguyên bộ đồ ngủ ôm vợ đến bệnh viện, không chỉ như vậy, Phó Cảnh Ngộ còn thiếu chút nữa làm bác sĩ trực đêm hôm qua khóc không ra nước mắt.
Đổi lại lúc trước, những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
Diệp Phồn Tinh vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, nghe l Kỷ Minh Viễn kể lại mới biết tối hôm qua còn xảy ra những chuyện này.
Nhất là lúc nghe người khác nói ra, không biết tại sao, có một loại cảm giác ấm áp không thể nói thành lời.
Khó trách hôm nay tỉnh lại, cô vẫn còn nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ mặc quần áo ngủ.
Tưởng Sâm đưa quần áo tới cho Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy anh mặc đồ ngủ xuất hiện,không nhịn được phải bật cười " Anh Phó, sao anh đi ra ngoài mà không thay quần áo khác thế?"
Mặc dù nói, coi như Phó Cảnh Ngộ có mặc quần áo ngủ cũng vẫn đẹp trai, nhưng... Nhìn thế này vẫn có chút không ổn thỏa.
Đương nhiên, sau khi hỏi xong, anh ta liền bị Phó Cảnh Ngộ lườm cho một cái.
Phó Cảnh Ngộ không để ý tới Tưởng Sâm, nhận lấy quần áo, đi vào nhà vệ sinh đổi lại.
Lúc trở ra, quần áo ngủ đã đổi thành áo sơ mi và quần tây, lấy lại hình tượng hàng ngày.
Ai có thể nghĩ đến, đây là người tối hôm qua mặc quần áo ngủ xuất hiện tại bệnh viện?