Mặc dù Ngôn Triết chưa từng nghĩ muốn công, nhưng thấy cô đem tất cả công lao đều tính đến trên đầu Phó Cảnh Ngộ như vậy, lại vô hình có một loại cảm giác chua xót trong lòng.
Nhưng mà như vậy cũng tốt!
Ngược lại nguyện vọng từ trước đến nay của anh, không phải luôn mong đợi bọn họ được hạnh phúc, không phải sao?
Anh dương khóe miệng lên, nói: "Đích xác giống phong cách của Cảnh Ngộ."
Phó Cảnh Ngộ yêu Diệp Phồn Tinh như thế, vì cô làm loại chuyện này, cũng là bình thường!
Sự chú ý của Diệp Phồn Tinh không ở trên người Ngôn Triết, tiếp tục vẽ tranh, Ngôn Triết lẳng lặng đi ra ngoài.
Anh đứng ở ngoài hành lang, nhét vào miệng một điếu thuốc, nhưng lại không lấy bật lửa ra châm.
Ngôn Triết bình thản nói: "Không có gì, chỉ là đang chán, An An đang chơi với Phồn Tinh không để ý đến tôi, xem ra người anh trai này bị em gái bỏ quên luôn rồi."
Ngôn Triết không chịu sự Khách sáo xa lại như vậy, "Cám ơn tôi cái gì?"
" Chuyện lần trước Phồn Tinh đánh người bị từng lên trên mạng, là cậu xử lý phải không?" Chuyện Ngôn Triết làm, Phó Cảnh Ngộ đều nhớ rất rõ.
Nợ ơn anh, cũng sẽ không quên.
Ngôn Triết cười một tiếng, "Chuyện từ đời nào rồi hả? Không cần phải để ở trong lòng. Chuyện kia dù sao cũng là do tôi có lỗi, ngày đó tôi ở đấy nhưng vẫn để cho vợ cậu bị bắt nạt."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, không có lên tiếng.
Ở trong thế giới của anh, chỉ có Diệp Phồn Tinh là thứ quan trọng nhất, vô luận là ai anh cũng sẽ không nhượng bộ.
Diệp Phồn Tinh dỗ Ngôn An ngủ rồi, mới trở về phòng, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay anh là một chiếc nhẫn kim cương, nhìn anh vô cùng chuyên tâm.
Haizzzz, con ghẻ thì mãi là con ghẻ thôi à, ai bảo vừa Sinh ra con đã là Nam phụ chứ Triết!
Tiện thể tuyển vợ cho con trai hờ của mật, anh Ngôn (văn) Triết, nhà ai có con gái đến tuổi lấy chồng thì cứ tự động bỏ phiếu và nộp CV ứng tuyển nhé!