Cũng chỉ có Triệu Gia Kỳ mới nghĩ rằng Ngôn Triết thích cô.
Ở trong lòng Ngôn Triết chỉ có một mình Tô Lâm Hoan mà thôi.
Diệp Phồn Tinh đứng lên, nói với bọn họ: "Vậy mọi người ở chỗ này ngồi chơi, mình đi ra ngoài một cái, Tả Dục, cậu trông Ngôn An hộ tôi với "
Tả Dục làm việc luôn luôn rất đáng tin, Diệp Phồn Tinh cũng rất yên tâm về cậu ta.
Tả Dục gật đầu, "Được."
Diệp Phồn Tinh mới vừa từ trong phòng đi ra, Diệp Tử Thần đi theo sau lưng cô, " Chị."
Nét mặt của cậu ta rất ngưng trọng, Diệp Phồn Tinh nhịn không được phải bật cười, "Làm sao thế? Sốt sắng đến như vậy?"
Cô nghĩ, chồng của cô hẳn là sẽ không bởi vì loại chuyện buồn chán này hiểu lầm cô chứ?
Cho tới nay, so với những hiểu lầm lớn hơn đều trải qua, anh cũng chưa từng hoài nghi cô cái gì bao giờ.
Diệp Tử Thần nhìn cô, "Nếu không để em đi chung với chị đi, nếu anh rễ giận chị, không tin chị..."
"Anh ấy Không tin chị thì em có thể làm gì đây? Em dám tranh luận với anh ấy à?" Cũng không phải cô không biết em trai của cô sợ chồng cô đến như thế nào.
Diệp Tử Thần nhớ tới Phó Cảnh Ngộ, thật sự là cậu ta có chút sợ Phó Cảnh Ngộ, nhưng cậu ta cũng không muốn nhìn thấy Diệp Phồn Tinh bị bắt nạt, "Nếu như anh rể không tin chị thì chị cũng đừng sợ, sau này em nuôi chị! Bây giờ em đã có thể kiếm ra tiền rồi, tuyệt đối không để cho chị phải chịu ủy khuất."
"..." Nghe đến đây Diệp Phồn Tinh cảm giác vô cùng ấm lòng, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy lời của em trai lại ấm áp như vậy.
Cô cũng không nhịn được phải bật cười lần nữa, vỗ bả vai của em trai mình một cái, "Được rồi, biết em trưởng thành rồi, trở về chơi với bọn họ đi, trông Ngôn An cho cẩn thận, hôm nay nhiều người, đừng để cho cô ấy chạy mất."