Tô Lâm Hoan đi theo sau lưng Phó Linh Lung vào cửa, Phó Linh Lung để cho cô ta ngồi xuống ghế sa lon, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Tô Lâm Hoan, hỏi " Cô mới sinh con xong mà đã chạy ra ngoài làm gì? Muốn Chết trước cửa nhà chúng tôi để cho chúng tôi lên mặt báo sao?"
Tô Lâm Hoan cúi đầu, "Không phải đâu chị ơi, em chỉ muốn tìm Cảnh Ngộ có chút việc, nhưng anh ấy không muốn gặp em."
"Nó không muốn gặp cô cũng là phải! Cô dựa vào cái gì mà muốn gặp nó thì nhất định nó phải gặp cô?" Phó Linh Lung hận chính mình, sao lại không kiên định được trước mấy người đáng thương.
Dù là lúc trước chán ghét Tô Lâm Hoan như vậy, hiện tại vừa nhìn thấy bộ dáng thảm hại này của cô ta đã lại mềm lòng.
Tô Lâm Hoan cúi thấp đầu, " Em biết, nhưng em thật sự không có cách nào khác, trừ anh ấy ra, em không biết em còn có thể tìm ai."
Chỉ có Phó Cảnh Ngộ mới có quan hệ tốt với Ngôn Triết, cũng chỉ có Phó Cảnh Ngộ mới có thể giúp cô ta liên lạc với Ngôn Triết.
Phó Linh Lung cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho người nhà họ Tô, để cho bọn họ tới đem Tô Lâm Hoan đi, rồi mới nhìn sang Tô Lâm Hoan, " Cô đừng phí công giả bộ đáng thương nữa, hết thảy những thứ ngày hôm nay đều là do cô tự làm tự chịu. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ trở về an phận sống với Thịnh Hy, trên đời này, cũng chỉ có người nhà họ Thịnh không ngại cô thôi."
Chị cũng là không đành lòng, mới có thể nói với Tô Lâm Hoan những thứ này.
Tô Lâm Hoan cúi đầu, " Chị giúp em nói với Cảnh Ngộ, nhờ anh ấy gọi Ngôn Triết hộ em có được không?"
"Làm sao? Bây giờ cô lại muốn quấn Ngôn Triết à?" Phó Linh Lung coi như đã nhìn ra rồi, người phụ nữ không biết xấu hổ này, lại còn muốn trèo cao Ngôn gia.
Cô ta lấy tự tin từ đâu ra vậy?
Tô Lâm Hoan nói: "Không, em thật sự yêu anh ấy, cảm thấy mình có lỗi với anh ấy, em yêu Ngôn Triết giống như chị yêu anh rể vậy, trước kia là do em không biết yêu là gì nên mới phụ lòng Ngôn Triết, hiện tại chị muốn em làm cái gì cũng được, chỉ cần có thể giúp em gọi điện thoại cho anh ấy."
Bọn họ đã từng có tình một đêm, từng gần gũi da thịt, cô ta chỉ muốn nhìn Ngôn Triết một cái, chỉ như vậy mà thôi.
Phó Cảnh Ngộ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tô Lâm Hoan ở đó, những gì cô ta vừa nói anh đều nghe thấy hết.
"Cảnh Ngộ." Phó Linh Lung nhìn thấy em trai mình, nói, "Sao cậu lại xuống rồi hả?"
Nghe được là Phó Cảnh Ngộ xuống đây, Tô Lâm Hoan cứng đờ, nhìn về phía anh, tỏ ra đáng thương để người khác rủ lòng thương hại.